Chương 7.2: Tương đối

Bọn họ chân trước vừa đi, Triệu Hàm Chương liền bảo đám hạ nhân đang quỳ đứng dậy, đề các nàng đều lui xuống, chỉ để lại Thanh cô cô nói: “Thái y còn chưa tới, Thanh cô cô đi chính viện một chuyến xem sao, nói với tổ phụ ta đã tỉnh, chỉ là chóng mặt buồn nồn, đã không có chuyện gì nữa, nhưng mẫu thân ta bị tức giận đến tức ngực.”

Nàng hỏi: “Nếu tổ phụ hỏi mẫu thân vì sao tức giận, ngươi biết trả lời như thế nào không?”

“Còn sao nữa, đương nhiên là bị nhị phòng chọc giận.”

Thanh cô cô thận trọng nhìn Triệu Hàm Chương, nhớ tới lời dạy đỗ trước kia của Tam cô nương, nhỏ giọng nói: “Liền nói là bị Tam tiểu thư chọc giận, Tam tiểu thư vô lễ với trưởng bối……”

Triệu Hàm Chương hơi hơi gật đầu, “Nói cho cùng, Tam tiểu thư đem lễ nghi đạo đức đều quên sạch, đại phu nhân rất tức giận.”

Vương thị:…… Bà kỳ thật không thế nào tức giận, trước kia một nhà ba người bọn họ chỉ có bà đối với nhị phòng nhân khó chịu trong lòng, nhi tử là đứa ngốc không thể so đo, tuy rằng nữ nhi khôn khéo, luông khuyên bà nhường nhịn, còn nói cái gì, cần bộc phát những lúc quan trọng, luôn tức giận gây phiền hà, về sau phát giận liền không gây chú ý tới người ta.

Hiếm khi nữ nhi nổi giận với nhị phòng, Vương thị cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Bà do dự nói: “Nói như vậy cũng không tệ, lỡ như tổ phụ nổi giận với con thì sao.”

“Giận thì khó tránh khỏi, nhưng con nghĩ, tổ phụ càng giận nhất định không phải con.” Triệu Hàm Chương khóe miệng hơi nhếch, quỳ đầu gối nói: “Mấy năm nay đại phòng luôn nhẫn nhịn nhị phòng để bọn họ làm theo ý mình, một nhà đại đường bá quá mức kiêu ngạo, cho rằng tước vị đã là vật trong tay bọn họ, kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể thất bại?”

Nàng nói: “Con tin chắc, chuyện dẫn Nhị Lang ra khỏi thành là đại cô nhị phòng lén làm, đại đường bá bọn họ không biết chuyện này, bằng không bọn họ nhất định sẽ ngăn cản, bọn họ sẽ không cho rằng tổ phụ sẽ đem tước vị truyền cho Nhị đệ. Cũng biết rõ điểm này, bọn họ chẳng sợ chuyện tỷ đệ con bị thương đều liên quan đến đại cô nhị phòng, nhưng bọn họ cũng không nóng nảy, thậm chí còn ra tay dọn dẹp sạch dấu vết, không chịu thừa nhận, dù sao tổ phụ cũng sẽ không đem tước vị truyền cho Nhị đệ.”

Vương thị thương tâm khổ sở: “Dựa vào cái gì không cho Nhị Lang, Nhị Lang mới là cháu trai ông.”

Triệu Hàm Chương, “…… Mẫu thân, Nhị đệ chỉ biết viết tên của mình, đệ ấy như vậy sao có thể làm gia chủ? Tước vị với đệ ấy không phải vật tốt lành, ngược lại là chuyện xấu đoạt mạng.”

“Vậy tại sao con còn nói chuyện như vậy với nhị phòng? Lúc trước không đều kêu nương chịu đựng sao?”

Triệu Hàm Chương: “Trước khác nay khác, lúc ấy con nghĩ chúng ta đều cùng một huyết mạch, lại từ nhỏ lớn lên cùng nhau, luôn có cảm tình.”

Nàng nói: “Răng trong miệng còn có lúc va chạm lẫn nhau, cuộc sống sinh hoạt ồn ào nhốn nháo hết sức bình thường, những chuyện nhỏ nhặt râu ria nhường nhịn không sao, nhưng hiện tại xem ra, dã tâm bọn họ quá lớn, cũng quá mức vô tình, muốn dựa vào bọn họ là chuyện không thể.”

Vương thị ngây người: “Không có tước vị, không dựa vào nhị phòng bọn họ, chúng ta đây……”

“Mẫu thân, tước vị chỉ là vinh dự thôi, trên đời này rất nhiều chuyện tốt lắm, chúng ta không cần tước vị chói lọi kia, chưa nói không cần cái khác nha,” Triệu Hàm Chương nói: “Mà thứ kia, hiện tại tổ phụ cũng không có trong tay đâu.”

Vương thị ánh mắt sáng lên: “Tiền?”

Cha chồng bà nổi tiếng keo kiệt bủn xỉn, lại kinh doanh giỏi, trên tay nhất định có không ít tiền.

Lúc này trong phòng cũng chỉ còn lại ba mẫu tử bọn họ cùng Thanh cô cô, Triệu Hàm Chương đầy ẩn ý nói: “Tiền, chỉ đứng thứ hai thôi.”

Quan trọng nhất chính là người trong tay Triệu Trường Dư a!

Trong thời loạn lạc, tiền và lương thực rất quan trọng, nhưng người cũng quan trọng không kém.

Ai trong tay có người có lương thực, người đó có thể sống sót, còn có thể sống tốt nữa, hiện tại toàn bộ Đại Tấn đều là một mảnh hỗn loạn, ngay cả Lạc Dương hiện tại nhìn trông yên ổn, cũng mới trải qua một cuộc chiến đẫm máu, cứ cách ba đến năm tháng liền xảy ra bạo loạn, trong thành Lạc Dương bị huyết tẩy một lần lại một lần, không có người, Triệu Hàm Chương cảm thấy chính mình ngay cả cửa lớn cũng không dám ra.

Cho nên nàng thèm muốn người trong tay Triệu Trường Dư.

Thanh cô cô nháy mắt hiểu ra, biết nên nói cái gì, bà cũng khôn khéo, lau nước mắt, làm đôi mắt đỏ hớn, sau đó quỳ xuống trước Triệu Hàm Chương nói: “Lão nô không phụ lòng tin của Tam tiểu thư.”

Bà xoay người rời đi.