Chương 6.2: Đối chọi

Triệu Tế cùng Ngô thị trở nên xanh mặt vì những lời kỳ lạ của Vương thị, Triệu Tế không nhịn được, quát lớn: “Đệ muội (em dâu) đây là ý gì?”

Vương thị cả người co rụt lại, một tay đem Triệu nhị lang cùng Triệu Hàm Chương ôm vào trong lòng ngực, ba súc thành một đoàn, khóc cũng không dám lớn tiếng khóc, “Đại bá (anh chồng)…… Ta, ta, ta nói sai……”

Triệu Tế cả khuôn mặt đều đen, nhưng ở trong mắt hạ nhân, đại lão gia càng thêm khủng bố càng thêm đáng sợ.

Đại phu nhân Ngô thị nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của bọn hạ nhân, vội tiến lên xoa dịu Vương thị: “Đệ muội nói cái gì vậy, bọn họ là huynh đệ tỷ muội, cùng huyết mạch, tương lai sẽ giúp đỡ lẫn nhau, tương thân tương ái.”

Vương thị rũ đôi mắt xuống, trầm giọng xuống nói: “Nếu đại tẩu đã nói như vậy, ta không yêu cầu gì khác, chỉ cần đôi nhi nữ của ta bình an liền tốt.”

Bà ôm chặt hai đứa nhỏ, nghĩ đến lúc Tam Nương bị khiêng về trên mặt đầy máu me, hơi thở yếu ớt, đang thoi thóp sắp chết, bà hơi thẳng eo lưng, ngước mắt nhìn về phía Ngô thị, ánh mắt hung ác: “Tam Nương cùng Nhị Lang là tâm can thịt của ta, vì hai đứa, ta thậm chí từ bỏ mạng sống cũng được, đại tẩu tốt nhất nhớ kỹ lời nói hôm nay, bằng không, cho dù muội đi địa ngục cũng phải thoát khỏi xiềng xích và trở về.”

Ngô thị bị dọa sở bởi ánh mắt cùng sự hung ác trong lời nói của bà, một lúc lâu nói không ra lời.

Triệu Tế bị Ngô thị ngăn cản, chỉ nghe được lời nói mà không thấy phản ứng của Vương thị, không khỏi tức giận, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Đệ muội có ý gì? Chẳng lẽ là hoài nghi chuyện Tam Nương té ngựa do nhị phòng chúng ta làm hại không thành?”

Vương thị siết chặt chiếc khăn trong tay, khóc ròng nói: “Đại bá, đại cô* hiện tại còn đang quỳ trong từ đường, tại sao phải quỳ, trong lòng đại bá biết rõ ràng.”

Mặc Triệu Tế tái xanh, nắm chặt nắm tay, lạnh giọng nói: “Đệ muội không bằng nói xem, tại sao phải quỳ?”

Vương thị ôm chặt Triệu Hàm Chương, sợ hãi đến phát run.

Triệu Tế tức giận nói: “Đệ muội, ở đây còn có hạ nhân cũng nên thanh minh cho ta, tất cả đều là do người bên người châm ngòi kích li gián, tình cảm huynh đệ tỷ muội mới nảy sinh nhiều hiểu lầm.”

Hắn trầm giọng nói: “Nhị Lang cũng không nói rõ tại sao nó ra khỏi thành, tỷ ấy tình cờ biết việc này, tự nhiên là muốn nói cho Tam Nương, đệ muội không bằng thử nghĩ xem, nếu không có tỷ ấy nói cho Tam Nương chuyện này, Tam Nương có thể kịp thời đuổi theo Nhị Lang sao? Ngoài thành nhiều lưu dân cùng loạn quân như vậy, nó còn mạng để về sao!”

Triệu Tế: “Đệ muội không chỉ nghĩ không tốt về tỷ ấy, thế nhưng còn tin vào lời đồn đãi bên ngoài, cảm thấy là tỷ ấy mê hoặc Nhị Lang ra khỏi thành, hiện giờ tân đế lên ngôi, thế cục trong triều biến hóa khôn lường, hiện giờ bá phụ phải tạm thời ở nhà dưỡng bệnh, để tránh tai họa trong triều, dưới tình huống như vậy, đệ muội còn làm loạn chuyện trong nhà, chẳng phải là đúng ý những kẻ tiểu nhân châm ngòi?”