Chương 1: Tranh cãi

Trời chỉ vừa mới sáng, Trình Ngữ Yên theo thói quen thường ngày thức dậy.

Tiếng chuông tin nhắn của điện thoại inh ỏi bên tai khiến cô đau đầu không thôi, cầm điện thoại lên đập vào mắt Ngữ Yên là một tin tức khiến toàn giới kinh doanh sôi nổi.

[ Hứa Tổng! Hôn lễ thế kỷ tại khách sạn Vạn An. ]

Tin tức này được một trang báo thuộc dưới trướng của Hứa Cẩm An đăng tải nhất thời làm dậy sóng cộng đồng mạng, hầu như phần lớn đều bàn tán về vị cô dâu nào đã làm cho Hứa Tổng phải rước về dinh khi anh chỉ mới tuổi hai mươi ba nằm ở đỉnh cao của sự nghiệp.

Tin tức động trời này đã làm cho Trình Ngữ Yên choáng váng một lúc, cô cũng thật giận tên Cẩm An này có người yêu mà không giới thiệu có mấy anh em biết.

Ngón tay vô tình nhấn vào nhóm chat của anh em cô nhưng điều khiến cô bất ngờ là trong này đang hiện rõ một cuộc tranh cãi nảy lửa của Hứa Cẩm An người anh em tốt cùng với tên Thanh Mai Trúc Mã của mình Ngụy Tần

- Có chuyện gì mà cãi nhau thế?

Bỏ qua tin nhắn của Trình Ngữ Yên, Ngụy Tần nhắn tiếp:

- Đcm, Hứa Cẩm An cậu đang đùa với ông đây à?

Thấy mọi việc có vẻ không ổn mấy Trình Ngữ Yên liền vội tắt điện thoại, mặc lên bộ đồ làm việc của mình trực tiếp chạy đến căn cứ nơi làm việc của Ngụy Tần

Tại căn cứ đàn em ai ai gương mặt cũng tái đi nhìn thấy Trình Ngữ Yên như một vị cứu tinh chạy đến: "Chị Yên! Mau vào trong ngăn Lão Đại với, sáng sớm tự dưng ngài ấy lại nổi đóa."

Nghe lời thuật lại của đàn em Trình Ngữ Yên lại càng thêm lo lắng vội vã chạy vào trong văn phòng của Ngụy Tần.

"Rầm"

Vừa mở cửa bước vào trong một bình hoa đã xém chút thì đập thẳng vào mặt Trình Ngữ Yên, nhìn căn phòng làm việc của Ngụy Tần bị hắn phá cho tan tành cô lại càng thêm tức giận.

Thấy hắn có ý định đập loạn tiếp cô liền vội chạy đến giữ tay hắn lại, Ngụy Tần bị ngăn cản hành động liền tức giận quay đầu lại nhìn xem kẻ nào lại lớn gan như thế.

"Sao mày lại ở đây?"

Câu nói của Ngụy Tần làm cho cô khá khó chịu, khẽ liếc hắn một cái Trình Ngữ Yên mạnh bạo đá cho hắn một cái vào bụng khiến hắn đau đến mức ôm bụng nằm xuống đất.

Khụy gối một chân Trình Ngữ Yên tức giận xách cổ áo hắn lên: "Mày đang làm loạn cái gì đấy hả?"

Thực chất với cái thân thủ của Ngụy Tần có thể đỡ được cú đá của Trình Ngữ Yên nhưng hắn quái nào chưa bao giờ chặn những cú đánh từ cô bạn thân này cả.

Lần này hắn thật sự có ý định đánh lại nhưng vẫn là cô phản ứng nhanh nên hắn đã ăn trọn một cú đá đó.

"Ha... mày đang cố ngăn tao gϊếŧ chết thằng chó Hứa Cẩm An đó à? Nó biết rõ tao thích Tiểu Lạc cơ mà?"

Thấy vẻ mặc kiêu ngạo của hắn trong lòng Trình Ngữ Yên càng thêm nổi đóa vung tay muốn đấm hắn một cái, không may là hắn lần này đã chụp được: "Mày đừng nghĩ là nữ nhân là tao không đánh."

Vung chân hắn đạp Trình Ngữ Yên ra, phản xạ cô cũng nhanh liền tránh ra để hắn tự đứng dậy: "Mày thật cố chấp đấy Ngụy Tần! Không phải mày biết thừa Lạc Lạc rất yêu Cẩm An hay sao?"

"Tao biết mày rất thích Lạc Lạc nhưng mày nên biết cái thích của mày không phải là yêu, đơn giản mày thích em ấy đều vì muốn cạnh tranh với thằng An mà thôi."

Đáp lại câu nói của cô, Ngụy Tần không thèm nói một lời, rút khẩu súng được cất trong túi quần chỉa về phía của

Trình Ngữ Yên: "Đến cả mày cũng muốn ngăn cản tao sao?"

"Mày điên rồi Ngụy Tần! Tiểu Lạc là vợ sắp cưới của anh em mày đấy."

Trình Ngữ Yên vừa nói dứt câu một viên đạn liền găm vào bắp tay của cô, đau thật đấy... bao năm lao đầu vào Hắc Đạo cùng với hắn có lẽ đây là viên đạn đau nhất trong cuộc đời của cô chăng...

"Không phải mày thích tao sao? Mày có lẽ ủng hộ họ lắm nhỉ? Mau biến đi, đừng xuất hiện trước mặt tao nữa."

Nhìn Ngụy Tần đang mất kiểm soát Trình Ngữ Yên cũng không muốn nói thêm gì.

Có lẽ hắn nên có một không gian yên tĩnh để suy ngữ...

Ôm vết thương đang chảy máu Trình Ngữ Yên cắn răng rời khỏi căn phòng này.

Trước khi rời khỏi không quên nói: "Dù như thế nào Tiểu Lạc cũng không chọn mày đâu, hà cớ phải cố chấp... tao tôn trọng quyết định của em ấy."

Rồi Trình Ngữ Yên rời đi trong sự tức giận của Ngụy Tần, hắn lại tiếp tục đập phá đồ đạc mặc cho thứ hắn đã đập chính là kỷ niệm của ba anh em họ...

Rời khỏi văn phòng của hắn với cánh tay bị thương của mình, thuộc hạ đứng đó lo lắng vội chạy đến: "Chị Yên! Có chuyện gì rồi sao?"

Ngữ Yên lắc đầu: "Không có gì đâu, từ nay tôi không đến đây nữa nếu như Lão Đại các người có động thái gì liên quan đến Hứa Tổng thì mau báo cho tôi..."

Nói rồi Trình Ngữ Yên mang cánh tay đầy máu rời khỏi trụ sở của Ngụy Tần, sải bước đi bộ từ trụ sở về đến nhà của

mình.

Nhìn bản thân thảm hại như này, Trình Ngữ Yên không nhịn được mà tự chế giễu: " Viên đạn này cũng thật đau, bao lần trúng đạn nhưng có lẽ lần này là lần đau nhất nhỉ? Trình Ngữ Yên ơi, Trình Ngữ Yên à, mày cũng thật ngốc... Ngụy Tần cũng rất ngốc. Nhưng bản thân mày lại không thể ngừng yêu nó mà..."