“Nhị hoàng tử điện hạ nhất định là vì Hân muội muội nên mới tới.” Anh Lạc quận chúa trêu cười nói: “Điện hạ đối với muội muội thật sự là tình cảm thắm thiết.”
Mấy vị quý nữ khác cũng lộ vẻ hâm mộ. Nhị hoàng tử tướng mạo tuấn mỹ, thân phận cao quý, có thể có một vị hôn phu như vậy, số Tần Hân thật đúng là tốt!
Tần Hân không thuận theo hờn dỗi một tiếng: “Quận chúa, người lại trêu cười ta rồi.”
Anh Lạc quận chúa vẫy vẫy tay, đưa tới một cô gái mặt tròn, cười phân phó nói: “Ngươi đi nói cho Nhị hoàng tử điện hạ, người trong lòng của hắn ở chỗ này, xem hắn có tới hay không.”
Tần Hân nắm chặt khăn, mặt mày mỉm cười, không có ngăn cản.
“...” Trán của Tần Cửu có chút đau.
Nhị hoàng tử có đến hay không không quan trọng, nếu là Tiêu Trạch cũng đi theo mà tới, vậy phiền toái! Nàng thật vất vả mới thoát khỏi hắn, cũng không muốn cùng cái tên nguy hiểm này lại kéo lên quan hệ gì!
Tần Cửu đang định chuồn đi, chợt nghe Tần Sanh dứt khoát hỏi: “Tam tỷ tỷ, tỷ xem tranh Nhị tỷ tỷ vẽ thế nào?”
Những lời này của nàng ta đem lực chú ý của mấy vị quý nữ khác đều dẫn tới trên người Tần Cửu.
Tần Cửu còn đang muốn chạy trốn, có chút không yên lòng, thuận miệng nói: “Rất đẹp.”
Nàng nhớ rõ trong tiểu thuyết gốc đối với cầm kỳ thư họa của Tần Hân đặc biệt khoa trương, trả lời “Rất đẹp” khẳng định không sai!
“...” Tần Sanh một lần nữa hơi thở lại nghẹn ở ngực, cảm thấy Tần Cửu hoàn toàn không theo lý, điều này làm cho nàng ta không biết tiếp tục như thế nào đây?
Tần Cửu qua loa một câu như vậy, lại nói: “Nếu không có chuyện gì khác, thì ta đi trước đây...”
Lời còn nói chưa dứt, cô gái mặt tròn vừa rồi vội vàng trở lại, khí tức không ổn định bẩm: “Quận chúa, Tần nhị cô nương, Nhị hoàng tử điện hạ, Tam hoàng tử điện hạ bọn họ tới rồi.”
Cô gái này vừa mới đi một hồi đã quay lại nói được mấy câu, Nhị hoàng tử đã tới, hiển nhiên là gặp trên đường.
Anh Lạc quận chúa che môi cười nói: “Ta đã nói rồi, Nhị hoàng tử điện hạ đối với Hân muội muội có lòng nhất, biết Hân muội muội ở chỗ này, gấp gáp liền tới đây.”
Nói xong, cô ta lại nhẹ nhàng đẩy Tần Hân một cái, nháy mắt với nàng ta.
Tần Hân tự nhiên hào phóng cười một tiếng, hướng tới đoàn người Cố Cảnh nghênh đón.
Cố Cảnh không phải tới một mình, đi cùng hắn ta còn có đám người tam hoàng tử Cố Thụy cùng với thế tử Tần quốc công Khương Nhiêu.
Xưa nay khi những công tử huân quý bọn họ cùng xuất hành, đám người đều lấy Cố Cảnh làm trung tâm, nhưng lúc này đây, các quý nữ trong Thủy Các lại phát hiện, Cố Cảnh, Cố Thụy đám người vây quanh một thanh niên áo tím khuôn mặt xa lạ.
Hắn ước chừng đã qua tuổi nhược quán, tướng mạo tuấn mỹ, cao quý ưu nhã, cứ như vậy lững thững đi tới, vung tay vung chân, bộ dạng cao ngạo có chút uy nghiêm.
Đây là ai vậy?
Tất cả mọi người không khỏi có chút tò mò.
“Tiểu nha đầu, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?”
Đang lúc mọi người chờ Cố Cảnh giới thiệu người này, thanh niên áo tím lại lên tiếng trước, thanh âm ôn hòa như nước, mặt mày mỉm cười, lúc mỉm cười, giống như gió xuân phất vào mặt mà đến, làm cho người ta có loại cảm giác thoải mái nói không nên lời.
Tần Cửu đang lặng lẽ trốn đi, cứng ngắc đặt chân phải đang giơ lên xuống.
Nàng yên lặng quay đầu lại, cười giả tạo với Tiêu Trạch: “Đại ca, đã lâu không gặp.”
Tiếng “đại ca” này của Tần Cửu hoàn toàn là theo bản năng, đám người Cố Cảnh, Tần Hân cũng kinh sợ.
Tần Cửu đang gọi ai?!
“Muội muội không muốn nhìn thấy ta sao?” Tiêu Trạch khoanh tay đứng cách vài bước, nhìn Tần Cửu .
Hắn mỉm cười, rõ ràng thanh âm cùng thần thái đều ôn hòa như vậy, lại làm cho Tần Cửu nhịn không được nhớ tới đêm đó ở huyện Diêu Khánh, hắn hỏi nàng có muốn cho hắn đi cùng một đoạn đường hay không.
Tần Cửu chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Sao có thể?!” Tần Cửu cười còn chân thành tha thiết hơn cả hắn, đôi mắt to trắng đen rõ ràng nhìn hắn không chớp mắt. “Có thể nhìn thấy đại ca, thật sự là làm cho muội rất vui mừng, vui mừng đến mức tay chân cũng không nghe nữa luôn rồi.”
“Thì ra là thế.”
Tiêu Trạch thú vị nhìn tiểu nha đầu khẩu thị tâm phi này.
Hơn nửa tháng không gặp, nàng nhìn so với trước kia hoạt bát hơn không ít, ánh mắt linh động, thần thái phi thường phấn chấn, nhìn quanh lộ ra một tia giảo hoạt cùng sự hiên ngang.
Tiểu nha đầu này ngoài miệng nói có bao nhiêu chân thành, nụ cười trên mặt liền có bấy nhiêu giả dối, làm cho Tiêu Trạch nhịn không được muốn trêu chọc nàng một chút.
Nhị hoàng tử Cố Cảnh ở một bên ánh mắt kì quái nhìn Tần Cửu.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tần Cửu, dung mạo của Tần Cửu có bốn năm phần tương tự Vệ hoàng hậu, liên tưởng đến tin đồn gần đây, hắn ta lập tức đoán ra thân phận của nàng.
Chỉ là, vì sao nàng lại xưng huynh muội với Đoan Vương tam công tử?!
“Trạch hoàng thúc.” Cố Cảnh như không có việc gì xảy ra hỏi Tiêu Trạch: “Vị cô nương này là...”
Một tiếng “Hoàng thúc” này của Cố Cảnh khiến đám người Anh Lạc quận chúa trong Thủy các càng thêm kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, trong lòng càng tò mò thân phận của Tiêu Trạch.
Ở triều đại Đại Kỳ, cũng không có mấy công tử trẻ tuổi có thể được đường đường Nhị hoàng tử xưng là Hoàng thúc!
“Nhị hoàng tử điện hạ.” Anh Lạc quận chúa mơ hồ có chút ấn tượng, hỏi: “Vị này chẳng lẽ là tam công tử Đoan vương phủ?”
Cố Cảnh mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Tần Cửu trợn mắt há hốc mồm, tròng mắt trợn tròn.
Hơn nửa ngày, nàng mới chậm rãi chớp một cái, lại chớp một cái, đầu óc ong ong rung động.
Nàng rốt cục biết Tiêu Trạch là ai!
Cái gì mà Tiêu Trạch hả!?
Tên lừa đảo này!
Hắn rõ ràng chính là họ Cố, tên đầy đủ là Cố Trạch Chi, là tam công tử Đoan vương phủ, cũng là nhϊếp chính vương tương lai.
Là nhân vật phản diện lớn nhất trong quyển Thịnh Thế Kiều Hoàng này!
Trong tiểu thuyết, lòng dạ hắn hẹp hòi, tính tình âm tình bất định, thủ đoạn lại tàn nhẫn vô tình, bởi vì Đoan Vương cố ý không chịu phế vị thế tử của thứ trưởng huynh, đổi hắn thành thế tử, liền giận mà gϊếŧ cha, chạy trốn bên ngoài, hai năm sau đó không biết tung tích.
Đoan vương phủ do thế tử Cố Thần tập tước.
Hai năm sau Cố Thần phụng thánh mệnh vào kinh chúc thọ Thái hậu, nửa đường lại bị cướp đuổi gϊếŧ.
Cố Trạch Chi mất tích hai năm lại xuất hiện, tự tay chặt đầu huynh trưởng Cố Thần.
Việc này vừa xảy ra, cả triều xôn xao, hoàng đế giận dữ, lệnh cho Cố Cảnh lúc ấy đã là thái tử dẫn cấm quân đi đất phiên của Đoan Vương bắt Cố Trạch Chi, kết quả ngược lại bị Cố Trạch Chi đánh trọng thương, toàn quân bị diệt.
Cố Cảnh cũng bị Cố Trạch Chi bắt làm tù binh, thiếu chút nữa chết trong tay hắn.
Không chỉ như thế, sau đó, Cố Trạch Chi còn lấy danh nghĩa “Cần vương cứu giá”, dẫn đại quân bức vua thoái vị.
Hoàng đế nghe tin giận quá công tâm, đột nhiên tim đập nhanh, băng hà.
Cố Trạch Chi liền lập Cố Cảnh làm tân đế, hiệp thiên tử lấy lệnh chư hầu, trở thành nhϊếp chính vương cao cao tại thượng của triều Đại Kỳ.
Mấy năm kế tiếp, Cố Trạch Chi lấy thân phận nhϊếp chính vương nắm giữ triều chính, mưu hại trung lương, lạm sát người vô tội, tân đế Cố Cảnh giận mà không dám nói gì.
Trong triều trên dưới tiếng oán than dậy đất.
Triều đình triều đại Đại Kỳ dưới sự cường quyền của vị nhϊếp chính vương hung danh hiển hách này, trải qua ba năm đen tối nhất, mãi cho đến khi nam nữ chính đồng tâm hiệp lực, đoạt lại quyền nhϊếp chính.
Kết cục của nhân vật phản diện Cố Trạch Chi đương nhiên là chết không có chỗ chôn.
Tần Cửu tuyệt đối không nghĩ tới, nàng ở một thị trấn nhỏ tùy tiện gặp được một người, chính là nhϊếp chính vương tương lai khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.
“...” Tần Cửu khóc không ra nước mắt.
Nàng đắm chìm trong bi thống đối với vận mệnh vô tình của mình, hoàn toàn không chú ý tới Cố Trạch Chi đã đến gần nàng hai bước, tay phải tùy ý nhấc lên, thuận tay tiếp được một đóa đan quế sắp rơi xuống tóc mai bên thái dương nàng.
Hoa đan quế màu cam nho nhỏ, to bằng móng tay của hắn, làm nổi bật làn da trắng nõn óng ánh như ngọc, đẹp mắt nói không nên lời, giống như một bức họa.
Tần Cửu ngơ ngác nhìn hắn, nặn ra một nụ cười với hắn, cười đến so với khóc còn khó coi hơn.
Quý nữ khác ở đây nhìn qua nhìn lại hai người này, sắc mặt so với Tần Cửu còn khó hiểu phức tạp hơn.
Thân phận Cố Trạch Chi tôn quý, là con trai trưởng duy nhất của Đoan Vương, mặc dù Cố Cảnh là hoàng tử, cũng phải gọi Cố Trạch một tiếng hoàng thúc.
Vấn đề là, tại sao Cố Trạch Chi lại thân thiết với nha đầu quê mùa của Tần gia này như vậy?!
Anh Lạc quận chúa chờ quý nữ âm thầm trao đổi ánh mắt, muốn hỏi, nhưng lại cố kỵ thân phận Cố Trạch Chi, không dám hỏi lung tung.
Cố Cảnh nhìn qua nhìn lại Cố Trạch Chi và Tần Cửu, trong con ngươi rõ ràng âm thầm lóe lên không thôi.
Chuyện quan trọng của Tần gia, đã sớm truyền ra trong kinh thành, hắn ta tự nhiên cũng biết.
Hơn nữa Hoàng hậu để Tần Cửu ở lại cung Phượng Loan nhiều ngày như vậy, lại để Tần thái phu nhân tự mình tiến cung đón người, cũng không biết là không an tâm cái gì! Chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể bảo vệ nàng sao?!
Nghĩ đến ngày đó mẫu phi quỳ một ngày một đêm trước cung Phượng Loan, mặc cho cung nhân ra vào tùy ý đánh giá, Cố Cảnh liền cảm thấy ngực nghẹn một hơi, cả người căng thẳng.
Vốn hôm nay hắn ta cố ý tới Thịnh Hoa các là để làm chỗ dựa cho Tần Hân, miễn cho Tần Cửu ỷ vào được Hoàng hậu che chở mà khi dễ Tần Hân.
Nhưng bây giờ, Tần Cửu luôn miệng gọi Cố Trạch Chi là “đại ca”, vậy hắn ta nên gọi Tần Cửu là gì?
Đây đúng thật là khó hiểu!
Suy nghĩ của Cố Cảnh có chút hỗn loạn.
Nhưng mà, rơi vào trong mắt Tần Hân, lại là Cố Cảnh nhìn chằm chằm Tần Cửu không chớp mắt.
Tần Hân chậm rãi nhìn theo ánh mắt Cố Cảnh, thiếu nữ trước mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ, thân hình tinh tế, ánh mặt trời ánh vàng rực rỡ ở trên người nàng bọc một tầng phấn vàng nhàn nhạt, làm nổi bật ngũ quan của nàng càng tinh xảo, từ trong xương cốt tản mát ra một loại quý khí khó có thể nói thành lời, áp mình xuống một bậc.
Giống như nàng trời sinh nên ở chỗ cao, mà mình chỉ có thể hèn quỳ lạy dưới chân nàng!
Tần Hân có chút luống cuống.
Kiếp trước, gả cho Cố Cảnh, trở thành Nhị hoàng tử phi, cuối cùng lại trở thành thân vương phi chính là Tần Cửu!
Kiếp này, nàng ta thay thế Tần Cửu định thân với Nhị hoàng tử.
Kỳ thật nàng ta biết, lấy gia thế Tần gia đã bắt đầu xuống dốc, nàng ta sở dĩ sẽ được hoàng đế ban hôn cho Cố Cảnh, vẻn vẹn là bởi vì nàng ta là “cháu gái” Vệ hoàng hậu.
Năm đó Vệ hoàng hậu còn là thái tử phi, từng cùng muội muội Vệ thị nói đùa, nếu là Vệ thị sinh ra cô nương, ngày sau liền gả cho trưởng tử Vệ hoàng hậu sinh ra. Sau đó, Đại hoàng tử chết non, ước định này cũng không giải quyết được gì.
Về sau, hoàng đế nhớ kỹ ước định lúc trước, tứ hôn cho nàng ta và Nhị hoàng tử Cố Cảnh.
Tần Hân sợ Tần Cửu trở về, chính là sợ nàng sẽ cướp với mình.