Quyển 1 - Chương 2: Lần đầu giao chiến
Câu trả lời của Giang Hằng khiến Vu Tử Thạc cảm thấy quái dị, nhưng y không để lộ tâm trạng này ra ngoài. Người trước mắt đã bỏ vốn lớn như thế để tìm được y, không phải vì gϊếŧ y, cũng không phải vì nhờ y gϊếŧ người.
“Nói thử xem, anh muốn hợp tác thế nào.” Vu Tử Thạc ngồi lên bệ cửa sổ, động tác đó, giống như một con linh miêu biếng nhác.
Linh miêu là một loại động vật thích độc cư, chúng giỏi leo trèo và bơi lội, khả năng chịu đói mạnh, có thể nằm yên tại một nơi vắng lặng nhiều ngày, không sợ rét lạnh, thích săn bắt các loại thú thể hình lớn như hươu. Tựa như Vu Tử Thạc, khi ung dung thản nhiên sẽ tạo ra cảm giác vô hại, thậm chí Giang Hằng có thể tưởng tượng được dáng vẻ người lương thiện với nụ cười của y, một khi con mồi xuất hiện, lớp giả trang lập tức bị xé nát, mùi vị tử vong từ cơ thể y lập tức phát tán ra xung quanh, cho đến khi y hủy diệt được mục tiêu của mình.
“Tôi biết mọi chuyện xảy ra trên thế giới này.” Rõ ràng là thời tiết tốt với ánh sáng tươi đẹp, nhưng không khí rét mướt lại chậm rãi lưu chuyển trong căn phòng, Giang Hằng lại gần y, dừng trước giường, giữa hai người là một chiếc giường rộng không tới hai mét, “Tôi là hacker, rất nhiều hệ thống theo dõi trong và ngoài nước là do tôi làm ra.”
“Cho nên tôi gϊếŧ người, anh giúp tôi che giấu chứng cứ.” Vu Tử Thạc cười cười, đây đích thật là đề nghị dụ người, “Không biết tôi phải dựa vào cái gì để tin anh?”
“Anh không cần tin tôi, anh chỉ cần chọn lựa.” Biểu tình của Giang Hằng vô cùng thản nhiên, giống như gạt bỏ đề nghị này sẽ là tổn thất của y.
Vu Tử Thạc ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ năm mươi lăm phút, đôi môi mỏng khẽ cong lên. “Nếu tôi nói không thì sao?”
Giang Hằng nhìn mặt Vu Tử Thạc, kiểu tướng mạo của Vu Tử Thạc rất khó phân loại, đơn giản mà nói, không tìm được từ ngữ nào có thể hình dung chính xác dáng vẻ của y. Nói là xinh đẹp sẽ bóp méo đi gương mặt tuấn lãng chuyên thuộc nam tính của y, nói là văn nhã thì không thể nào khái quát chuẩn xác hơi thở ngang bướng thầm dâng lên trong con mắt màu hổ phách, y không thuộc về bất cứ loại nào, y là độc nhất vô nhị.
“Tôi biết anh có bạn gái, tôi có thể cung cấp sự bảo vệ tốt nhất cho cô ấy.”
Giang Hằng đưa ra điều kiện, lẽ nào hắn không biết hắn đang nói điều kiện với loại người nào sao?
“Anh muốn hợp tác với tôi như vậy, tại sao?” Vu Tử Thạc cảm thấy thú vị, người này thật sự khó dò, nhưng, tỉ mỉ đi sâu vào chuyện này, khiến y cảm thấy rất thích thú.
“Có nhiều chuyện không cần phải có lý do, vấn đề là muốn hay không muốn mà thôi.” Giang Hằng nói đương nhiên không sai, chỉ là…
“Tên của anh là gì?” Nụ cười trên mặt Vu Tử Thạc càng sâu, giống như ánh sáng rạng ngời ngoài cửa sổ.
“Giang Hằng.” Cái tên ngắn gọn mạnh mẽ, được biểu tình khí phách phi phàm của Giang Hằng nói ra, khiến người ta càng thêm ấn tượng sâu đậm về cái tên này. “Còn anh?”
“Vu Tử Thạc.” Vu Tử Thạc hơi nghiêng người ra sau, hơn nửa thân trên của y ngã ra ngoài cửa sổ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm chim non rơi xuống, “Về đề nghị của anh, xin lỗi, tôi thích làm việc đơn độc.”
Quyết định này ngay khi Giang Hằng nói ra kiến nghị hợp tác Vu Tử Thạc đã có sẵn, kéo dài dây dưa với đối phương như vậy là vì y cảm thấy hiếu kỳ đối phương là người thế nào mà thôi, hiển nhiên, muốn hợp tác với y, người trước mặt này vẫn còn thiếu một chút tư cách.
Người đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải loại lương thiện, bị ngắm trúng sẽ rất phiền toái, loại người như Giang Hằng, không đạt mục đích quyết không buông tha, tiếp tục dấn thân chỉ sẽ bước vào cạm bẫy của đối phương.
“Tôi sẽ ghi nhớ anh, Giang Hằng.” Nói xong, Vu Tử Thạc ngã người ra sau, một tư thế cá nhảy tuyệt đẹp, tóc của y bị ánh sáng mặt trời nhuộm thành màu vàng nhạt.
Đây là tầng chín!! Ngã xuống nhất định phải chết không cần nghi ngờ! Giang Hằng nhảy qua đệm giường muốn túm y lại, nhưng hắn ra sức vươn tay chỉ chạm được tới ngón tay thon dài của Vu Tử Thạc, chỉ thấy trên mặt Vu Tử Thạc mang theo nụ cười, thẳng tắp rơi xuống dưới.
Cạnh, cúc cu__ cúc cu__ Đồng hồ gỗ treo tường sau lưng mở ra, chim cu báo giờ kêu lên rộn rã.
Lạt xạt, tắm bạt che nắng của tiệm bánh mì dưới lầu một được giăng ra, Vu Tử Thạc nhảy phốc một cái đáp lên miếng bạc bằng chất liệu vải đàn hồi, y chống tay lên tấm bạc ngồi dậy, vẫy tay cười cười với Giang Hằng đang thò đầu ra từ cửa sổ trông xuống, thuận thế trượt xuống đất, vỗ vỗ bụi bám trên tay, y thấy Caston__ ông chủ tiệm bánh mì kinh ngạc không khép miệng được. “Anh War, sao anh lại nhảy từ trên đó xuống?”
Thở ra một hơi, vỗ vai Caston, cười nói: “Caston, anh luôn mở tiệm thật đúng giờ.”
Giang Hằng vỗ mạnh lên bệ cửa sổ, chín giờ đúng chết tiệt, vừa đúng thời gian tiệm bánh mì khai trương, Vu Tử Thạc đã tính toán sẵn, độ cao tầng chín, trọng lượng và tốc độ rơi xuống, y cố gắng dang bằng tứ chi, tăng rộng diện tích chịu lực, tốc độ tấm bạc che nắng vừa giăng ra đã tiêu giảm đi một phần lực rơi xuống… uổng công y giả vờ rất hứng thú nói chuyện với hắn, kỳ thật đã thầm tính toán tất cả, ngay từ đầu y đã dự định cự tuyệt.
Nơi đầu ngón tay vừa tiếp xúc ngắn ngủi truyền tới hơi nóng theo mạch máu lan ra toàn thân, bắt đầu từ lúc này, Giang Hằng sẽ không bao giờ còn xem thường Vu Tử Thạc.
Không ngừng lại quá lâu bên cửa sổ, Giang Hằng nhanh chóng lao ra khỏi phòng, ấn nút thang máy, thật may mắn, thang máy đang dừng ngay tầng của hắn.
“Đương nhiên rồi.” Ông Caston đắc ý vô cùng nói. “Khi đã hẹn ba giờ tập hợp tại nhà anh nhưng hai giờ năm mươi phút đã đến, sau đó liền đi tới đi lui trước cửa nhà anh, đến đúng ba giờ thì sẽ gõ cửa đó chính là người nước Đức chúng tôi.”
Vu Tử Thạc cười ha ha, ngẩng mặt nhìn lên, cửa sổ đã không còn ai. “Không tốt.” Y nhỏ giọng lầm bầm. “Caston, tôi đi trước, nhớ chừa lại cho tôi hai ổ bánh mì.” Nói xong y ôm siết Caston một cái.
“Không tốt? Là đúng giờ không tốt hay bánh mì không ngon?… Hai ổ bánh mì, được rồi.” Caston bối rối nhìn theo bóng lưng cuốn bụi lao đi của Vu Tử Thạc, lẩm bẩm không đoán được vừa rồi là ý gì.
Một người đàn ông cao lớn chạy ra khỏi cửa, sau khi đứng vững liếc nhìn Caston, bừng bừng khí thế đi tới chỗ Caston, cơ thịt trên mặt căng chặt thể hiện rõ tâm tình không vui, tức giận sao? Không phải, hôm nay rõ ràng hắn đã mở tiệm rất đúng giờ mà…
“Người đó đi đâu rồi?” Giọng nam trầm hùng hồn mạnh mẽ, trong con mắt bình tĩnh ẩn chứa lửa giận.
“Ngài nói anh War?”
“War? Đúng, các người ở đây đều xưng hô với anh ta như vậy?” Giang Hằng tiến thêm một bước dồn hỏi.
“Xin lỗi, tôi không thể nói quá nhiều với ngài đây, trừ khi ngài là cảnh sát.” Trong mắt Caston, Fay War là một người tốt khó gặp, người đó bất kể là ai đều cười đùa thân thiện, nếu có thể, ông cũng không muốn War gặp phải phiền phức nào.
“Tôi chính là cảnh sát.” Giang Hằng lấy chứng nhận ra khỏi túi áo, trinh sát FBI, Xyli Lederman.
“Được rồi, trinh sát Xyli Lederman, người vừa rồi tên là Fey War, anh ta là khách quen ở đây, nghe nói mỗi năm đều đi du lịch các nơi trên thế giới.” Caston cố gắng cẩn trọng ngôn từ. “Xin hỏi anh ta phạm tội gì?”
“Anh ta bị tố cáo là hung thủ của nhiều vụ mưu sát.” Giang Hằng không nói dối, sát thủ một khi biến mất khỏi tầm mắt thì rất khó tìm được, nhưng hắn không phải không có một chút thu hoạch, theo tình huống này xem ra, nơi này là một cứ điểm của Vu Tử Thạc, hơn nữa hắn còn thu hoạch được một tên giả của Vu Tử Thạc, Fey Hauer, “Fey… thật sự là tên đẹp, nói thêm một vài chuyện của anh ta cho tôi nghe.”
Ha, thật thú vị, không ngờ tên Giang Hằng này lại muốn tìm hiểu về y, Vu Tử Thạc cười mở màn hình vi tính, nhân lúc nói chuyện với Caston y đã bỏ máy nghe trộm vào túi áo của Caston, hiện tại y đang ngồi trong ngôi nhà cách đó trăm mét nghe trộm cuộc đối thoại giữa Giang Hằng và Caston.
Xyli Lederman đương nhiên là thân phận giả của Giang Hằng, cũng là thân phận giả đầu tiên của Giang Hằng mà Vu Tử Thạc biết. Lần này Giang Hằng nhất định từ tên giả Fey War của y nhúng tay vào được nhiều tình báo của y, nói không chừng y cũng có thể đảo ngược điều tra về Xyli Lederman.
“Anh War là một người rất lương thiện, tuy là rất có tiền, nhưng không giống với những người có tiền khác, anh ta luôn cười với người xung quanh.” Lời nói của Caston vẫn tiếp tục trong tai nghe, Vu Tử Thạc cảm thấy hiếu kỳ, khi Giang Hằng nghe được những lời này thì sẽ có biểu tình thế nào.
Nơi này cách khách sạn vừa rồi không quá một trăm mét, Giang Hằng nhất định không thể ngờ được y lại ẩn thân ở một nơi gần thế này, ngôi nhà này có thể tính là tài sản cá nhân của Vu Tử Thạc, chẳng qua là dùng một thân phận khác để mua, người xung quanh mấy trăm mét ở đây đều quen biết y, nhưng không ai có thể nghĩ tới trên thực tế chủ nhân của ngôi nhà này là y, càng không ai ngờ được y đã lắp đặt hơn mười máy camera ở khu vực lân cận.
Trên màn hình máy tính nhấp nháy vô số cảnh tượng, y mở máy camera gần tiệm bánh mì nơi hai người nói chuyện nhất.
Vừa giám sát gương mặt anh tuấn của Giang Hằng trên màn hình khiến người đi đường đều không kiềm được dừng chân lại nhìn lâu hơn, y vừa lấy điện thoại ra. “Dô”, sau khi kết nối, y dùng giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe cất tiếng: “Cảnh sát Ford, tôi có chuyện nhờ vả anh.” Trên đời này, có tội phạm thì sẽ có người chế tài, có sát thủ thì sẽ có cảnh sát, mà cảnh sát, có người đứng ngoài sáng vì thiện trừ ác, cũng sẽ có người hủ bại dạo chơi trong bóng tối.