Chương 30: Ong mật muốn chuyển nhà…

La Mông trở lại trong sân, liền hỏi Lưu Xuân Lan, “Người ở cửa làng chúng ta là ai vậy?”.

Người trong làng thích nhất hóng chuyện, người này làm ra động tĩnh lớn như vậy, vừa phòng xe lại là dù che nắng, lại là thùng nuôi ong, không ai là không đi ra ngoài xem náo nhiệt. La Mông cảm thấy chính mình tám phần là bỏ sót cái gì rồi, biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.

“À, cậu nói tiểu Mã kia hả, người ta tới trong làng chúng ta thả ong đều đã nhiều năm rồi, hàng năm mùa xuân đều tới, nói chỗ chúng ta nước sạch không khí tốt, mật hoa cũng tốt. Mỗi lần tới đều ăn cơm ở nhà dì, người cũng rất hào phóng, ha ha”. Tào Phượng Liên cười nói.

“Gia đình người này làm cái gì vậy?”. Chậc, không ngờ người ta vẫn là tới trước so với anh như thế, anh lại tới sau, nếu muốn đuổi kẻ tới trước đó đi, vậy nói ra liền càng vô lí rồi.

“Thoạt nhìn rất có tiền, nghe nói trong nhà làm kinh doanh, ở trong thành phố, những việc khác cậu ta cũng không nói với bọn dì”. Tào Phượng Liên trả lời.

“À”. La Mông gật gật đầu, đại khái hiểu được tình huống rồi.

Thỉ ra người này hàng năm tới nơi này thả ong, chẳng qua năm nay La Mông trồng một mảnh rừng cẩu kỷ, tưới nước linh tuyền lên, ong mật nhà gã ta bay lêи đỉиɦ núi kia rồi.

Chẳng lẽ liền chịu thua như vậy sao? Dựa vào cái gì chớ, đó chính là rừng cẩu kỷ của nhà anh mà.

La Mông trở lại trên đỉnh núi, lại nhìn đến ong mật đầy núi, má nó còn đều không phải của nhà anh. Anh dạo qua một vòng quanh rừng cẩu kỷ, liền nhìn ra vấn đề, gần bên chỗ hai thùng nuôi ong của anh, vây quanh rất nhiều ong mật, khiến cho ong gác cửa của hai thùng nuôi ong kia vô cùng khẩn trương nghiêm cẩn canh gác, đám ong này không chăm chỉ hút mật tụ tập ở đây làm gì chứ?

Tranh địa bàn? Chẳng lẽ để chúng nó bay tới đây hút mật còn chưa đủ, còn muốn cưỡng chế di dời hai thùng ong mật nhà anh sao? Vậy cũng không phải, chúng nó đuổi đi một đám, lại tự bay vào một đám, La Mông rốt cuộc không phải chỉ có hai thùng ong mật thôi sao, dù sao con ong này và con ong kia đều là ong mật, đối La Mông mà nói đó là như nhau.

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng La Mông liền thoải mái, xem ra đám ong này coi trọng phong thủy bảo địa nhà anh, muốn tới nơi này định cư.

Vậy thì dễ làm thôi, La Mông lập tức liền chạy đi lấy mấy thùng nuôi ong lúc trước anh làm ra, chọn chỗ thật tốt râm mát thông gió cảnh sắc tuyệt đẹp gần rừng hoa cẩu kỹ, suy nghĩ một chút, lấy chút nước mật hoa cẩu kỷ phun ở trên vách thùng nuôi ong.

Rất nhanh, đám ong mật kia liền chú ý tới mấy cái nhà mới này, cũng không đi tìm hai thùng ong mật kia quấy phá nữa, bay tới bay lui chung quanh ngay tại mấy thùng nuôi ong mới này, như là đang điều tra địa hình.

Nhìn thấy loại tình hình này, La Mông sẽ không nhìn chằm chằm chúng nó, ong mật là động vật rất cẩn thận, không cẩn thận điều tra qua, chúng nó là sẽ không dễ dàng quyết định chuyển nhà. La Mông mặc kệ chúng nó, chúng nó ngược lại càng yên tâm đối địa phương này.

Sau đó La Mông liền tự mình làm việc mình cần làm, vẫn là trồng trọt vắt sữa, mỗi lúc về nhà đi qua làng nhìn đến người họ Mã kia, còn có thể cười hì hì chào hỏi cùng hắn ta, khiến cho đối phương cũng là không hiểu ra sao. Cái này không hợp với lẽ thường, chính mình chở lại đây năm thùng ong tranh nguồn mật cùng hai thùng ong nhà cậu ta, cậu ta còn có thể cười với chính mình? Việc này khẳng định có vấn đề!

Hai ngày sau, họ Mã này liền biết đại khái đây là chuyện gì, ông mật nhà gã luôn vù vù vòng quanh thùng nuôi ong chung quanh đảo quanh, chính là không chịu đi ra ngoài hút mật.

“Ôi, đây là sao?”. Tới thời gian cơm trưa, khi La Mông quay về trong làng ăn cơm, đi qua cạnh dòng suối nhỏ liền nhìn đến thùng ong mật của họ Mã kia đang tạo phản.

“Ầm ĩ muốn chuyển nhà”. Hôm nay họ Mã này cũng không gặm dưa leo, một khuôn mặt còn dài hơn so với dưa leo.

“Vậy chuyển là được, sao làm ầm ĩ như vậy chứ?”. Hai ngày nay La Mông cũng không hiểu lắm, mỗi ngày anh phun nước mật ong lên vách thùng nuôi ong, vừa nhìn thấy sâu bọ gì liền nhanh chóng bắt luôn, khiến cho chỗ đó thơm ngào ngạt, khỏi phải nói hấp dẫn ong mật biết bao, sao liền là không thấy chúng nó chuyển vào ờ chứ?

“Ong chúa không ra được?”. Họ Mã tức giận trả lời.

“Vì sao?”. Tuy rằng La Mông bán mấy vạn tệ tiền mật ong, nhưng mà nói đến nuôi ong, anh rốt cuộc vẫn là người ngoài nghề, nhưng mà phong thủy nơi này của anh tốt, lại có linh tuyền thẩm thấu, ong mật này bị anh gây sức ép như thế nào cũng không chịu đi.

“Đường ra vào dành cho ong rất hẹp, ong chúa không ra được”. Lúc này họ Mã kia đang lo âu, cũng lười so đo cùng La Mông.

“Thì ra là như vậy”.

Nói như vậy, La Mông liền hiểu được, anh cũng lấy mật ong mấy lần, biết khổ người của ong chúa lớn nhất, nếu làm cửa ra vào nhỏ một chút, chỉ cho ong thợ đi qua, không cho ong chúa đi ra, ong mật kia chính là không có cách tự mình chuyển nhà.

Chiêu này cũng thật tổn hại, La Mông nghĩ thầm, bằng không năm thùng ong mật này lúc này sớm tự mình chuyển tới trên đỉnh núi kia an cư lạc nghiệp rồi.

La Mông về nhà ăn một bữa cơm, lúc trở về thấy người nọ vẫn đứng đó, đám ong mật kia như cũ vù vù bay tới bay lui chung quanh thùng nuôi ong, làm ầm ĩ không ngừng.

“Vẫn còn làm ầm ĩ”. La Mông cười tủm tỉm liền sáp qua.

“Đúng vậy”. Họ Mã kia quay đầu cười cười với La Mông, từ túi quần lấy ra một gói thuốc lá, đưa một điếu qua cho La Mông, hai người liền ngồi xổm bên cạnh dòng suối nhỏ cùng nhau hút thuốc lá.

Thuốc lá đối với đàn ông mà nói là thứ rất thần kỳ, các phụ nữ có thể còn cầnmột hoàn cảnh yên tĩnh, một tách trà nóng hoặc là một bình cà phê, mới có thể tâm tình cùng nhau. Đàn ông cũng chỉ cần một điếu thuốc lá, tùy tiện ngồi bên đường cái, bờ ruộng, công trường thi công, thậm chí cửa WC công cộng, đều có thể tán gẫu chuyện trên trời dưới đất.

“Nói một chút xem nào, chuyện này là sao?”. Đều tới nước này rồi, họ Mã này nếu không biết là La Mông giở trò quỷ, vậy gã mấy năm nay liền thật sự là uổng công lăn lộn rồi.

“Không gì hết”. La Mông phun một vòng khói trắng, hơi hơi nhếch mép, nói: “Chỉ là trên đỉnh núi kia của tôi, không chỉ có mật hoa thu hút ong mật, còn có thùng nuôi ong hấp dẫn ong mật”.

“Cậu động tay động chân gì với thùng nuôi ong kia hả?”.

“Cũng không có gì, chỉ là phun chút nước mật ong thơm ngào ngạt ngọt ngào vào trong thôi”. Nói tới đây, biên độ của khóe miệng La Mông nhịn không được rộng hơn nữa, trong lòng rất đắc ý.

“Cậu được lắm!”. Họ Mã cũng học La Mông mấy ngày hôm trước giơ ngón trỏ, nhưng mà lúc này gã không xuất ra chiêu gì để phản đòn lại được.

“Bây giờ anh định làm sao?”. La Mông lại hỏi hắn ta.

“Còn có thể làm sao nữa, về nhà thôi”. Họ Mã kia trả lời.

“À, phải đi về rồi?”. La Mông sờ sờ cái mũi, nói: “Dù sao ong mật của anh cũng đều không muốn về nhà, nếu không dứt khoát bán cho tôi đi?”.

“!”. Họ Mã vốn sắc mặt dịu hơn rồi, lúc này lại xụ xuống, một lát sau gã nói: “Còn bán gì nữa, tặng cho cậu đó, một đám ăn cây táo rào cây sung, nhìn thấy chúng nó liền bực bội, còn mang đồ trong nhà bỏ đi nữa”.

“Nếu cậu thật sự cảm thấy ngại, liền cho tôi chút mật ong là được, năm nay đều còn chưa có hút mật nữa”. Người này thật đúng là không khách sáo.

“Vậy anh muốn bao nhiêu?”. La Mông liền hỏi hắn ta.

“Liền đưa mười cân

(=5kg)

đi”. Hắn ta trả lời.

“Được”. La Mông gật gật đầu, mười cân liền mười cân, anh tự về làng trước, người này vẫn là hàng năm tới chỗ bọn họ thả ong, lúc này tự mình quay về, về sau hàng năm hắn ta đều không tới được, cho mười cân mật ong cũng là nên làm.

“Thật rộng rãi nha, không đau lòng à?”. Người này quay đầu nhìn nhìn La Mông, trên mặt tràn đầy vẻ chế nhạo.

“Tôi vốn liền rất rộng rãi”. La Mông dõng dạc nói.

“Một chai nhỏ đã có thể bán một ngàn tệ, mười cân này đều mấy ngàn vạn rồi”. Miệng của họ Mã kia chậc chậc ra tiếng.

“Về chút tiền này tính cái gì chứ, kết giao bạn bè, đáng giá”. Đồ đều tặng ra rồi, cần gì còn phải bày ra một bộ hình tượng keo kiệt chứ, lúc này phải rộng rãi. Cuối cùng La Mông lại hỏi gã ta, “Anh có biết chia thùng cho ong mật như thế nào không?”.

“Cậu ngay cả việc này cũng không biết?”. Trong lòng của họ Mã thẳng chửi má nó, ngay cả chia thùng cũng chưa học được, liền bán mật ong nhà mình giá cắt cổ trước, cái này gọi là chuyện gì chứ?

“Tôi học qua rồi, chỉ là còn chưa bắt tay thực hành thôi, không phải anh là dân chuyên sao, làm mẫu cho tôi một chút đi”.

La Mông thật học qua rồi, trước đó lúc tới trên núi mua ong, ông lão kia liền nói qua với anh chia thùng như thế nào, chẳng qua lúc ấy anh nghe không hiểu lắm, anh là tay mơ mà, khi đó ngay cả tại sao kêu cầu ong đều không hiểu lắm, nghe xong nửa ngày cũng không nghe ra tới môn đạo gì.

La Mông đời này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông cụ bà cụ tính tình cáu kỉnh, bị chửi còn không thể cãi lại. Cứ như vậy anh sao dám đuổi theo ông lão kia hỏi ông ấy cầu ong là thứ gì sao? Vậy không phải tìm chửi sao?

Cứ như vậy, La Mông ném mười cân mật ong ra, đổi trở về năm thùng ong mật, còn học xong làm sao chia thùng cho ong mật. Đây thật đúng là giúp đỡ đại ân, gần đây hai thùng ong mật kia nhà La Mông sinh sôi nẩy nở rất nhanh, trong thùng ong sớm không đủ chỗ cho ong mật ở, đều ở trên mạng xem cách làm, nhìn không đẹp không nói, cũng không an toàn, mỗi lần La Mông lấy mật đều phải làm hỏng phòng nhỏ của mấy con ong mật.

Họ Mã kia cũng rất rộng rãi, đều để lại thùng nuôi ong cho anh, nói bên trong còn có nhộng ong, để lúc đó La Mông trực tiếp lấy mấy con nhộng ong trong thùng nuôi ong này tới trong thùng nuôi ong kia của nhà mình, ấu trùng này liền có thể sống.

Cứ như vậy, hai thùng ong mật ban đầu của La Mông, hơn nữa năm thùng ong mật của họ Mã này, hơn nữa vừa mới chia ra thêm hai thùng nữa, qua lần này, số lượng ong mật của nhà anh liền từ hai thùng bay vọt tới chín thùng, đây hoàn toàn là tốc độ hỏa tiễn.

Họ Mã này đi rồi, người trong làng còn không quen lắm, hàng năm mùa xuân người này đều phải ở bên cạnh dòng suối nhỏ tại làng họ ở một thời gian mà, năm nay sao lại đi nhanh như vậy?

Nhất là nhà Tào Phượng Liên, nhà bọn họ liền là trực tiếp tổn thất kinh tế, La Mông cảm thấy rất có lỗi với dì ta, nhưng mà nếu thật để họ Mã này lại hút mật cả tháng trời, vậy tổn thất của nhà anh liền rất lớn.

Sau khi họ Mã này đi rồi, La Mông ngẫm lại vẫn là cảm thấy không ổn lắm, giá bán mật ong của nhà anh, cũng liền mấy người trong nhà biết thôi, ngay cả mấy người Tào Phượng Liên làm công cũng không nói cho bọn họ biết, họ Mã kia làm ao có thể biết 1 chai mật ong nhà anh bán một nghìn tệ chứ?

Nghĩ không ra, La Mông liền gọi điện thoại cho Cung Bạch Kì, Cung Bạch Kì người này không hề kiêu căng, bởi vì liên quan tới việc làm ăn, người quen biết cũng nhiều, La Mông lui tới một thời gian cùng ông ta, tự nhiên liền quen thuộc hẳn, càng quen thuộc hơn sơ với Tiếu lão đại, Tiếu lão đại là cha của Tiếu Thụ Lâm, La Mông không dám lỗ mãng.

“Bác có biết trong nhà họ Mã nào trong thành phố, rất có tiền hay không?”. La Mông hỏi Cung Bạch Kì.

“Họ Mã à, chẳng lẽ cậu nói là nhà họ Mã



Đồng thành sao?”

“Họ Mã ở

Đồng thành”. Đồng thành chính là tên của thành phố bọn họ.

“Thằng nhóc cậu mấy năm nay đều là lăn lộn như thế nào vậy, ngay cả nhà họ Mã tại

Đồng thành cũng không biết, đó chính là dòng họ lớn trong thành phố của chúng ta, trong tỉnh đều là người của bọn họ. Không có nghe nói hai năm trước thành phố chúng ta kêu gọi đầu tư, đưa tới một ông chủ lớn hay sao, nói là muốn xây nhà xưởng, kết quả ông cụ nhà họ Mã dọng dọng ba tong*, nói xây nhà máy làm gì, khí độc mù mịt, còn để người ta sống hay không, cuối cùng nhà máy kia liền không xây được.

“Bác tặng mật ong nhà cháu cho bọn họ à?”. La Mông lại hỏi.

“Tôi không tặng, nhưng mà có mấy người bạn rất thân cùng nhà họ, không biết bọn họ có tặng hay không, sao, nhà bọn họ có người tới chỗ cậu mua mật ong à?”.

“Không, cháu chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi”. La Mông sao có thể nói với Cung bạch Kì là chính mình dám đuổi một người trẻ tuổi nhà họ Mã tại

Đồng thành khỏi làng của anh chứ?

Cúp điện thoại, La Mông nhịn không được thở dài một hơi, mấy ngày hôm trước còn nói cha anh đuổi phóng viên đài truyền hình người ta đi, bây giờ chính anh liền đuổi người có địa vị hơn nữa đi.

Nếu không sao lại nói rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ đào hang chứ, La Mông thoạt nhìn không giống ông La, thật ra rốt cuộc vẫn là giống cha anh.


*ba tong