Chương 267
Mắt thấy cũng sắp tháng bảy rồi, qua mấy ngày nữa, nhà trẻ bọn Bé Khỉ sẽ cho nghỉ hè, không ít phụ huynh học sinh đều đăng ký lớp năng khiếu cho con, lão Chu cũng hỏi con anh có muốn học lớp năng khiếu hay không, Bé Khỉ nỏi không muốn, anh liền không nhắc tới nữa, lớp năng khiếu gì đó, ít nhất phải có yêu thích mới được, không có yêu thích liền bỏ qua đi.Tuy rằng biết con trai nhà mình liền cảm thấy hứng thú nhất đối kiếm tiền, nhưng mà lão Chu cảm thấy được, ngoại trừ kiếm tiền, Bé Khỉ nhà bọn anh tốt nhất vẫn là có thể lại học chút bản lãnh khác, nghề nhiều không lo đói.“Bé Khỉ, tới đây tìm lão Thường chơi cờ hả?”. Chiều chủ nhật, La Mông và Tiếu Thụ Lâm lại dẫn Bé Khỉ đi Lò Rèn chơi, lão Yến tử cười tủm tỉm bắt chuyện cùng bọn họ.
“Sao rồi ạ, đôi bồ câu đó ấp nở rồi ạ?’. Chút thời gian trước lão Yến tử mua hai cái trứng bồ câu từ chỗ La Mông, ông lão này mang về nhà treo đầu dê bán thịt chó, đổi hai cái trứng bồ câu con ruột của nhà mình, thả hai trứng bồ câu của nhà lão Chu vào trong ổ để chúng nó ấp, tính tính ngày, tầm này cũng nên phá vỏ rồi.“Ha ha ha, ừ”. Lão Yến tử cười tới vẻ mặt cao hứng: “Lão Chu lão Chu, cậu qua đây, ta nói chuyện này với cậu”.“Hôm nay lão Thường sao lại đi vắng ạ?”. Bé Khỉ nhà anh mới nãy còn nói muốn chơi cờ mà, trong lòng lão Chu cân nhắc, nếu bé con này cảm thấy hứng thú đối chơi cờ, luyện thật tốt một chút, tương lai nói không chừng còn có thể thành cao thủ cờ vua.“Nhà ông ấy có khách tới, mấy người đó thần thần bí bí vào trong phòng nói chuyện rồi, lúc này các cậu vẫn là đừng quấy rầy ông ta”. Lão yến tử liên tục ngoắc ngoắc đối lão Chu: “Tới tới, ta nói với cậu chuyện này trước”.
“Chuyện gì ạ?”. Lão Chu thấy ông ta cực kỳ nhiệt tình, chỉ biết tám phần chắc chắc liên quan tới bồ câu nhà bọn anh.“Mấy ngày hôm trước ta nhìn thấy một đôi bồ câu mới nhà cậu, bộ dạng rất tinh thần, chờ hôm nào chúng nó đẻ trứng, tới khi đó cậu lại bán hai cái cho ta”. Lão Yến tử thương lượng cùng lão Chu. Bây giờ hai con bồ câu này ấp ra, với kinh nghiệm nuôi bồ câu dạy bồ câu hơn phân nửa đời người của lão Yến tử, vừa nhìn liền biết lúc này bản thân tám phần là có lời rồi.“Có thể bán cho bác, nhưng mà giá tiền……”. Nhà bọn lão Chu lại không ai biết dạy bồ câu, hiện nay cũng không ai có hứng thú về phương diện này, bồ câu tốt thế nào, đặt tại nhà bọn anh cũng chính là sinh mấy cái trứng bồ câu để ăn thôi, có thể bán nhiều thêm chút tiền anh cũng là rất sẵn lòng.
“Cậu muốn bao nhiêu?”. Lão Yến tử cũng biết lần này năm trăm tệ sợ là không mua được hai cái trứng bồ câu nhà cậu ta.“Con số này”. Lão Chu giơ một ngón tay.“Hừ, cậu cũng quá tàn ác, một cái liền tăng gấp đôi!”. Lão Yến tử oán giận nói.“Bây giờ khác trước đó, chẳng lẽ đôi bồ câu đó chỉ mình bác ưng ý? Hắc, dù sao liền con số này, nếu bác không mua, hôm nào cháu hỏi mấy người lão Thôi một chút”. Lấy phẩm chất bồ câu nhà bọn anh, hai cái trứng bán một ngàn tệ, một cái trứng mới năm trăm tệ, lão Chu tự nhận là giá tiền này đã coi như hợp lý rồi, rẻ hơn nữa anh liền thành người coi tiền như rác rồi.“Được rồi được rồi, một ngàn liền một ngàn, ta đưa tiền cho cậu trước, tới khi đó đôi bồ câu này đẻ trứng rồi, chính là của nhà ta, cậu phải nhớ kỹ đó, cũng không thể đáp ứng cùng người khác đó”. Lão Yến tử cũng là hết cách, mấy gia đình sống trong tòa nhà này đêu là nuôi bồ câu, trong ngày thường là hòa thuận, kỳ thật cũng tồn tại cạnh tranh.“Yên tâm đi, cháu trí nhớ rất tốt”.“Vậy cậu chờ chút, ta đi lấy tiền cho cậu, ta liền muốn hai cái trứng đầu tiên”.Vô cùng cao hứng cầm lấy hai ngàn tệ. Lão Chu quay đầu nhìn một cái, Tiếu Thụ Lâm và Bé Khỉ không biết tới chỗ nào rồi, đi nhà Tiếu lão đại cũng không tìm được người, nói là ở chỗ lão Bạch, lúc lão Chu đi tìm, thấy Tiếu Thụ Lâm ôm Bé Khỉ, đang đứng ở một bên nhìn lão Bạch xem bệnh cho người ta.Có thể là bởi vì do chủ nhật, ngày này người bệnh trong nhà lão Bạch nhiều một chút so với bình thường, ngoại trừ lão Bạch đang xem bệnh chẩn bệnh cho một bà lão, trên ghế bên cạnh còn ngồi mấy người chờ tới lượt.“Thầy thuốc à, nhọt của tôi đều mọc hơn mười mấy năm rồi, còn có thể chữa khỏi không?”. Bà lão này hiển nhiên không phải rất có tin tưởng.“Có thể chữa khỏi, bà lấy mấy thang thuốc về uống trước, uống hết rồi mặc kệ tốt hay không tốt, tới khi đó đều phải lại tới đây một chuyến”. Hiện tại lão Bạch khám nhiều các loại nhọt độc rồi, kinh nghiệm càng lúc càng tốt, nhọt trên người bà lão này là nghiêm trọng chút, ông kê mấy thang thuốc xem xem tình huống trước, nhiều nhất phiền phức chút, không có đạo lý chữa không khỏi.“Thầy thuốc à, ta nghe người ta nói cái con ếch đá đó rất mắc, ta ăn không nổi a”. Bà lão không có tiền, không nỡ ăn cái con ếch đá mắc muốn chết của nhà lão Chu.“Không cần ăn ếch đá”. Lão Bạch soạt soạt viết
toa thuốc: “Lâm Khoát à,
cậu bốc thuốc cho bà ấy đi”.“Dạ”. Hiện tại Lâm Khoát là vừa có thời gian liền chạy tới Lò Rèn, đoạn thời gian này tới nay quả thật cũng học được không ít thứ.Căn phòng lão Bạch thuê không lớn, phía trước là phòng khách cho người xem bệnh, phía sau là phòng bếp phòng ăn, tủ thuốc không chỗ để, cũng chỉ đành đặt ở vị trí dựa vào vách tường giữa hành lang giữa hai cái phòng, lại gần một đầu phòng khách, đặt cái bàn dài dựa vào tường, dùng để bốc thuốc đặt đồ linh tinh.Trước đó lão Chu thấy chỗ ông ấy chật chội, liền hỏi muốn đổi một căn phòng lớn hay không, lão Bạch lại nói không cần, chỗ chật cũng có chỗ tốt của chỗ chật, căn phòng quá lớn ở không hết, ông một ông già cô đơn, một mình ở trong đó cực kỳ quạnh quẽ.“Ba thang thuốc, tổng cộng là một trăm mười bảy tệ, lại thêm phí chẩn bệnh hai mươi tệ, tổng cộng là một trăm ba mươi bảy tệ”. Lão Bạch xem bệnh xong cho người ta, thoải mái thu tiền.Bà lão vừa nghe ông nói ra giá tiền này, nhất thời như trút được gánh nặng, nhà bà liền tại thị trấn bên cạnh, hồi trước chợt nghe người ta nói qua trấn Thủy Ngưu có lão tiên sinh khám nhọt độc cực kỳ giỏi, nhưng chính là tốn nhiều tiền, một con ếch đá mấy trăm tệ, gia đình như nhà bà còn có chút không nỡ ăn.Đoạn thời gian này trên người có mấy cái nhọt độc lại phát tác dữ dội, bà cắn răng tìm tới đây, còn tưởng rằng ít nhất phải tốn mấy trăm tệ, không nghĩ tới thầy thuốc người ta liền kê thang thuốc hơn một trăm tệ cho bà, vì thế rất sảng khoái liền rút hai tờ một trăm tệ ra từ trong ví tiền, để lão Bạch bốc thuốc cho bà.“Hô!”. Bé Khỉ ngồi ở trên khuỷu tay rắn chắc mạnh mẽ của ba bé, duỗi cổ nhắm thẳng hai tờ một trăm tệ trong tay lão Bạch.Một lát sau bà lão đằng trước đi rồi, đằng sau liền tới lượt một đôi vợ chồng trẻ, cặp này vừa lên liền nói bọn họ không sợ tốn tiền, ếch đá cũng cam lòng ăn, vì thế lão Bạch sau khi xem bệnh chẩn bệnh, liền thoải mái kê ba con ếch đá cho bọn họ, ngoài ra còn kê ba thang thuốc, thu một xấp tờ một trăm tệ từ trong tay đôi vợ chồng này, Bé Khỉ nhìn tới không chớp mắt.“Nhìn gì đó?”. Lão Chu thấy con trai mình há hốc miệng, vẻ mặt sùng bái nhìn lão Bạch kiếm tiền, nhịn không được liền giơ tay vỗ bé một cái.“Ba ba!”. Bé Khỉ quay đầu nói với La Mông: “Con cũng muốn chữa nhọt độc!”.“!”. Lão Bạch run tay, thiếu chút nữa một ngụm máu già phun ở trong hòm tiền.“Được, chờ qua mấy ngày nghỉ rồi, con liền tới bên ông nội Bạch làm dược đồng cho ông”. Con trai nguyện ý học y, này thật sự là việc vui cực lớn, lão Chu làm sao còn có đạo lý không đáp ứng.“Ngàn vạn lần đừng tới, ta cũng không thời gian trông nom con nít”. Lúc này lão Bạch tiên sinh tâm tình không tốt.“Không để ông trông không công đâu”. Lúc này đúng lúc Tiếu lão đại tới đây tìm cháu Khỉ nhà mình cũng nói: “Không phải ông thèm rượu nho của nhà tôi hay sao? Tới khi đó bưng hai thùng qua đây cho ông”.“Liền chỉ có rượu à?”. Trong nhà Tiếu lão đại chất không ít thùng rượu, chứa bên trong tất cả đều là rượu nho năm ngoái ông sản xuất, lần trước ông mở một thùng, người của bên Lò Rèn đều nếm qua, mùi vị rất là không tồi.Nghe nói rượu này để càng lâu uống càng ngon, chờ để đủ bốn năm năm rồi, hương vị đó mới gọi là ngon, hiện tại Tiếu lão đại là càng để càng không nỡ lấy ra nữa, cưng tới như của quý vậy, chút thời gian trước còn dằn vặt muốn đào hầm, sau đó bị lão Chu khuyên can, nói là đợi tới lúc trong nhà nếu như hết chỗ chứa, anh chừa một căn phòng trống ngay tại bên Lò Rèn này cho ông chứa thùng rượu.“Nếu ông muốn chút đồ nhắm rượu gì, tới khi đó cháu mang qua đây biếu ông”. Tiếu Thụ Lâm nghe ông ấy nói như vậy, liền biết ông lão này tám phần là đồng ý rồi.“Vừa khéo, hiện tại tôm nhỏ bên trong đập nước bên cậu lúc này không phải lớn tới tốt nhất hay sao, cậu cách ba năm ngày liền vớt hai cân lên mang qua cho ta”. Tôm nhỏ trong đập nước của nhà bọn Tiếu Thụ Lâm ăn vào thơm ngon khỏi phải bàn, chính là quá khó mua.“Này không vấn đề!”. Mấy cân tôm nhỏ mà thôi, còn có thể quan trọng hơn con trai gã học nghệ sao?“Vậy được, mấy ngày nữa các cậu liền dẫn nó tới đây”. Lão Bạch chỉ chỉ Bé Khỉ, đứa bé này nhìn qua ngược lại là một đứa thông thấu linh khí, chính là nói chuyện rất không xuôi tai.Lát sau Tiếu Thụ Lâm ôm Bé Khỉ tiếp tục ở bên cạnh nhìn lão Bạch chữa nhọt độc cho người ta, lão Chu chê nhàm chán, ra ngoài sân đợi, trong sân Lam Yến và Ngải Mĩ Quyên ngồi đối diện chà xát bắp, vừa chà xát vừa nói vị trí không tốt giá tiền rất mắc gì đó.“Các cô định mua nhà à?”. Lão Chu tới gần hỏi.“Ài, không phải mua nhà, bọn Mĩ Quyên vừa ý một cái cửa tiệm trong tỉnh lỵ, mới hơn tám mét vuông, nói là gần đường dành riêng cho người đi bộ, kỳ thật còn cách một cái giao lộ mà, bên kia nhưng vắng vẻ hơn, lại là nhà cũ, rao giá sáu mươi mấy vạn, anh nói lừa người hay không cơ chứ?”. Lam Yến nói liên hồi một mạch liền.“Các cô đinh mua cửa tiệm?”. Lão Chu hỏi Ngãi Mĩ Quyên. Tình huống trong nhà của Ngải Mĩ Quyên này, anh ít nhiều cũng nghe nói qua một chút, gần giống nhà Tôn Lâm Mộc, đều đặc biệt thực tế, hiện tại hai vợ chồng trẻ này sống tại Lò Rèn, cả ngày trồng khoai lang bán khoai lang, đại khái không
được người nhà hai bên coi trọng lắm, muốn anh nói, thật muốn đi tỉnh lỵ mở cái cửa tiệm cũng được.*tỉnh lỵ: là
trung tâm hành chính nhà nước của một
tỉnh, tức
là
nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp
tỉnh
đóng trụ sở.“Chính là xem xem thôi, còn chưa quyết đinh nữa”. Ngải Mĩ Quyên có chút ngượng ngùng, hiện tại cô và Tôn Lâm Mộc tổng cộng cũng chưa có kiếm được bao nhiêu tiền nữa, nguyên cái tòa nhà này, bất cứ gia đình nào đều có của để dành hơn so với hai bọn cô, chuyện muốn mua cửa tiệm, cô cũng có chút không thể không biết xấu hổ lấy ra nói.“Muốn mua liền mua thôi, có thể gần đường dành riêng cho người đi bộ liền coi như không tệ, ngay tại đường chính, nhưng liền không phải giá này, nếu hai người không đủ tiền, tới khi đó nói với tôi, tôi cho hai người mượn”. Vừa nói ra như vậy, lão Chu ngược lại đột nhiên nhớ tới một chuyện:“Ài, đúng rồi, kỳ thật tiền này cũng không cần tôi ra, trong tay vợ chồng cô hẳn là cũng có một chút, tới khi đó còn thiếu bao nhiêu, tôi bảo con tôi cho hai người mượn, nhưng mà tôi nhưng nói rõ trước, tới khi đó vợ chồng cô nên trả lãi cho thằng bé”. Mớ tiền của Bé Khỉ còn chất đống trong ngăn tủ mọc lông đó, gửi tiết kiệm cũng không bao nhiêu lãi, lão Chu liền vẫn không động tới nó, lúc này hai vợ chồng Tôn Lâm Mộc thiếu tiền, hắc, này không phải vừa khéo. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương