- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điền Văn
- Ngưu Nam
- Chương 249
Ngưu Nam
Chương 249
Rấtt nhanh, trên Ngưu Vương trang liền tới hai sức lao động giá rẻ từ ngước ngoài, một người tên là Mike, một người tên là Charles, đều là bộ dáng hơn ba mươi tuổi, Mike lớn lên cực kỳ dương quang* cường tráng, Charles lớn lên tương đối trắng nõn chút, nhưng mà rất có sức lực.
*dương quang: tính tình phóng khoáng, thân thiện, hòa đồng dễ kết bạn, luôn lạc quan yêu đời.
Lúc vừa tới Ngưu Vương trang, hai người nước ngoài này cảm thấy khá tốt đẹp chính là, làm công dân của quốc gia phát triển, đi vào một cái làng nhỏ miền núi của quốc gia đang phát triển, cho dù biểu hiện không phải thực rõ ràng, trong lòng nhiều ít vẫn là sẽ có một ít cảm giác ưu việt.
Bọn họ ngồi xe tới trấn Thủy ngưu, cũng giống như những người khác tới làm việc, ngồi xe trâu đi ngưu Vương trang tới cái cổng bên ngoài, sau đó xuống xe đi bộ.
“Nhanh nhanh! Tốc độ nhanh chút còn có thể bắt kịp cơm trưa”.
“Chậm rồi liền chỉ có thể gặm bánh bao chay thôi!”.
“Không biết trưa nay có món gì?”.
“Lần trước cái dưa muối để lâu đó rất thơm, không biết bây giờ còn hay hết?”.
“Nghe nói mấy ngày hôm trước lão Chu gϊếŧ một con dê, Hầu mập nấu một nồi canh thịt dê thập cẩm cho mọi người, ngon tới người ta hận không thể ngay cả đầu lưỡi cùng nhau nuốt vào, bố đây lại là không tới kịp……..”.
“Tại sao bọn họ gấp gáp như vậy?”. Thời gian Charles ở Hồng Công khá lâu, ít nhiều cũng nghe người ta nói qua mấy câu tiếng Trung, từ ngữ đơn giản giống ăn cơm, xin chào, xin lỗi, cám ơn linh tinh, gã vẫn là có thể nghe hiểu một chút, hơn liền không được.
“Liền vì ăn cơm?”. Mike không hiểu lắm nhìn về phía đám nam nữ như quỷ đói đầu thai: “Địa phương này rất nghèo sao?”. Nhìn quần áo của bọn họ giống như cũng không phải rất
nghèo khó, chẳng lẽ có tiền mua quần áo không có tiền ăn cơm?
“Có lẽ bởi vì lý do miễn phí”. Charles miễn cưỡng cho một cái giải thích nhìn như hợp lý.
“Trên Ngưu Vương trang cũng không cơm trưa miễn phí”. Một người đàn ông trung niên từ phía sau bắt kịp, thấy hai người nước ngoài này không coi ai ra gì dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau, nhịn không được nhếch miệng cười cười với hai người bọn họ, sau đó dùng tiếng Anh lưu loát nói với bọn họ.
“Xin chào”. Mike và Charles đều cảm thấy có chút xấu hổ, bọn họ tựa hồ không nghĩ tới tại
trên một con đường nông thôn nhỏ như vậy, còn sẽ có người nghe hiểu bọn họ nói chuyện.
“Nhanh chút, bằng không liền chỉ có bánh bao chay ăn”. Người đàn ông trung niên cũng không khách sáo cùng bọn họ, xua xua tay, dẫn đầu liền chạy về phía trước.
“…….”. Hai cái người nước ngoài còn chưa kịp nói cái gì, người đàn ông vừa mới nói chuyện cùng bọn họ liền cũng chạy xa rồi, chỉ lưu lại một cái bóng dáng vừa lùn lại mập cho bọn họ, người này ưỡn một cái bụng bia rất lớn, chạy nhanh như bay.
Mặc dù có người có lòng tốt nhắc nhở, hai cái người nước ngoài lần đầu tiên tới đây rốt cuộc cũng không có thể nếm qua mớ bánh quẩy cách hai ba ngày liền có một bữa của Ngưu Vương trang.
Ngày này là thứ bảy, suy xét trước sau giờ cơm có thể còn khả năng còn sẽ có có một chút người tới Ngưu Vương trang làm việc, bọn Hầu mập
lúc nấu cơm đều phải làm nhiều một chút, nhưng cho dù là như vậy, thường thường cũng là không đủ chia, không kịp ăn cơm cũng chỉ đành gặm bánh bao chay, hiện tại bên tứ hợp viện mỗi ngày đều phải hấp rất nhiều bánh bao chay bột bắp, không thiếu chút ăn uống của bọn họ.
Chỉ ăn bánh bao chay rất khô, Hầu mập lại nấu một nồi canh cho những người này, cầm nấm chân gà hôm nay mới từ chở tới từ bên làng Thượng Thủy xắt sợi, lại xắt một ít đậu hủ sợi hành sợi, chờ lúc canh sắp chín, dùng bột khoai lang của Ngưu Vương trang tự sản xuất bỏ vào canh, lại khuấy một ít hoa trứng, lại
thêm một ít giọt dầu mè.
Canh nóng nấu xong, tìm hai người bê cái nồi lớn đặt ở cái bàn bên ngoài, ai muốn ăn liền tự múc, bánh bao chay hấp tới nóng hầm hập cũng là từng l*иg từng l*иg đặt ở bên cạnh, ngoài ra còn có một bình dưa chua vừa giòn lại cay.
Mike và Charles dưới chỉ điểm của một thanh niên, tới trong ngăn tủ bên cạnh lấy dụng cụ ăn uống công cộng, lại xếp hàng đều tự múc một chén canh nóng, cầm hai cái bánh bao chay bột bắp, dùng đũa công cộng gắp một chút dưa chua…….
“Ừng ực!”. Ngồi ở trước bàn ăn, đối mặt một chén canh hoa trứng và hai cái bánh bao chay bột bắp, Mike nhịn không được nuốt một miệng lớn nước bọt, kỳ thật lúc gã vừa mới ngửi được mùi liền muốn làm như vậy rồi, chẳng qua vì hình tượng một mực nhẫn nại.
“Ừng ực!”. Charles cũng nuốt một ngụm nước bọt theo.
“Nhanh ăn đi, ăn phải nhanh, nói không chừng còn có thể lại múc một chén canh”. Chàng trai đối diện vừa thổi hơi nóng trong chén vừa húp canh.
“!”. Mike và Charles liếc nhau, sau đó nhanh chóng cầm muỗng, múc một lớp canh đặc trên cùng ăn vào miệng, lại cầm một cái bánh bao chay bột bắp cắn một ngụm! Ưm! Ngon quá!
Sức chiến đấu của người phương Tây quả nhiên không cho phép khinh thường, bữa cơm này cắm đầu ăn, hình tượng của Mike và Charles ở trong cảm nhận của mọi người chợt cao lớn lên, Make một mình liền ăn sạch bảy cái bánh bao chay, này tuyệt đối là mức bọn họ không thể đuổi kịp.
Chờ ăn xong bữa rồi, những người này đã có thể hi hi ha ha kề vai sát cánh nói chuyện phiếm nói đùa, Mike và Charles không biết nói tiếng Trung, trình độ tiếng Anh của đám người Đồng thành này cũng là so le không đồng đều, cố một số người nói tới coi như lưu loát, có một số người liền học trong trường đều trả hết cho thầy cô rồi, nửa Trung nửa Anh nói lẫn, tán gẫu tới cũng cực kỳ náo nhiệt.
Trên Ngưu Vương trang quả nhiên không có cơm trưa miễn phí, buổi chiều những người này liền bị bố trí dọn dẹp chuồng trâu, nhiệm vụ của bọn họ là rửa sạch rơm rạ phân trâu trong chuồng trâu, lại trải một lớp rơm sạch ở bên trong.
Người tới Ngưu Vương trang làm việc cơ bản đều làm qua rồi, mặc kệ là nam hay nữ, mỗi người đều xắn tay áo vung xẻng, làm tới khí thế ngất trời, rất ít có ưỡn ẹo khác người không chịu làm, bọn họ tới Ngưu Vương trang chính là làm việc. Lão Chu nhưng cho tới bây giờ sẽ không nương tay đối bọn họ, cũng sẽ không đem ngưu Vương trang của chính mình trở thành khu du lịch sinh thái để bộn họ tùy tiện dạo chơi.
Lại nói gần đây tâm tình lão Chu đó là khá không tồi, không chỉ có giải quyết vấn đề cảu dâu rừng gai, ngay cả dám rổ tỳ vết tồn hàng đã lâu trong kho hàng, cũng bán được bảy tám phần rồi.
Thì ra từ lúc bước vào mùa xuân tới nay, trấn trên liền có rất nhiều người trồng rau củ trồng nấm trên ban công, đám rổ tỳ vết của nhà lão Chu giá rẻ, chất lượng cũng không kém, lót một lớp lá nhựa mỏng ở bên trong, hoàn toàn có thể dùng như chậu bông, trước đó người từng mua cảm thấy dùng tốt, rất nhanh liền thành khách quen, kéo theo không ít người trấn trên mua theo, còn có người của Vĩnh Thanh, Đồng thành cũng mua theo, liền ham giá rẻ.
Hiện tại trên đường phố của trấn Thủy Ngưu, ngẩng đầu nhìn một cái, trên một đám ban công, trong đó không hề ít đều là treo loại rổ này, trong rổ chìa ra đủ loại lá cây.
Cũng có dùng loại rổ này đựng túi phôi nấm, thả mấy túi phôi nấm vào bên trong, bên trên phủ tờ báo gì đó, lại tưới chút nước, tùy tiện treo ở cái góc râm mát thông gió, cách vài ngày có thể nhìn tới một ít đầu nấm dài ra.
Thứ bảy bọn Bé Khỉ không cần tới trấn trên đi học, La Mông liền cùng Tiếu Thụ Lâm dẫn bé đi sườn núi đằng sau làng xem người ta dựng cối xay gió.
Ngô Chiêm Phương làm bún gạo hơn nửa năm, cũng đã kiếm được một ít tiền, mắt thấy năm nay một đám lúa mới lại lớn tới xanh mướt, chờ qua mấy tháng nữa, mùa gạo mới đầu tiên của năm nay
lại chín rồi, vì thế cô quyết định lại phải dựng hai cái cối xay gió, sau này ba cái cối xay gió đồng thời chuyển động, mỗi ngày bún gạo có thể làm cũng sẽ tăng thêm rất nhiều.
Bọn La Mông và Tiếu Thụ Lâm ở bên cạnh nhìn mấy người thợ mộc làm việc, có đôi khi còn có thể giúp một tay, Bé Khỉ và La Mĩ Tuệ, La Mĩ Linh ngay tại cách đó không xa lăn lăn lộn nhào trên đám khung trúc, một đám đều linh hoạt tới như người khỉ, lộn nhào một vòng một vòng trên khung trúc, cũng không sợ choáng đầu.
“Chiêm Phương à, ba cái cối xây gió này cùng nhau chuyển động, sau này cháu một ngày kiếm bao nhiêu tiền đây?”. Hoàng Tuệ Châu mẹ của La Minh Huy cười nói chuyện cùng Ngô Chiêm Phương.
Người trong làng đều nói Ngô Chiêm Phương và con trai bà là một đôi, Hoàng Tuệ Châu cũng có ý xúc tiến, chính là hai đứa này động tác quá chậm, Ngô Minh Huy đại khái là bởi vì làm suốt tới giờ không kiếm được xu tiền nào, lo lắng mình không đầy đủ, tại trên chuyện này cũng không tích cực lắm.
“Cũng kiếm không bao nhiêu ạ, gạo trong làng chúng ta cũng không rẻ”. Ngô Chiêm Phương có chút ngại ngùng cười nói.
“Vậy tự mình trồng đi”. Hoàng Tuệ Châu cười khanh khách nói, Ngô Chiêm Phương là một người chăm làm, gia đình bà cũng không kém, chồng và con trai bà đều là có thể chịu khổ nhọc, đất vườn trong nhà có thể trồng lúa, năm nay đều trồng rồi, tuy nói con trai bà tới bây giờ còn chưa kiếm được tiền, nhưng hiện tại đã có mấy con dê cái mang thai rồi, chờ lứa dê con này sinh ra, bán đi nhưng không chính là tiền mặt sao?
“Mọi người khát hay không, ăn cà chua nè”. Lúc này, Trương Xuân Thảo xách một cà chua nhỏ lên núi, gọi mọi người ăn cà chua, bà biết ý của Hoàng Tuệ Châu, đối thằng nhóc La Minh Huy, bà và chồng bà cũng đều rất hài lòng, chẳng qua chuyện bọn trẻ còn phải giao cho bản thân bọn trẻ, thành liền thành, không thành liền không thành, bọn họ làm bề trên tốt nhất vẫn là đừng xen vào.
“La Mông à, nghe nói năm ngoái cháu mua không ít dê kinh tế, sao rồi, bây giờ đều sắp có thể bán ha?”. Hoàng Tuệ Châu cười cười, cầm một trái cà chua nhỏ ăn từ trong cái rổ, một bên lại bắt chuyện cùng La Mông.
“Còn hơi nhỏ, lai nuôi thêm một thơi gian ạ”. La Mông cười tủm tỉm nhìn trên sườn núi, bên kia Tiếu Thụ Lâm đang cùng ai người thợ mộc cùng nhau lắp ráp một cái cối xay gió, nhìn biểu cảm nghiêm túc của cậu ta, thân hình thon dài hữu lực, nhìn thế nào cũng đẹp, chỗ nào cũng đều đẹp.
“Lần này đám dê đó có phải vẫn bán đi Hồng Công hay không?”. Người trong làng nghe nói bún
gạo của Ngô Chiêm Phương
bán đi Hồng Công, đều có nhìn mà thèm, bọn họ thua kém đồ trên Ngưu Vương trang, Ngô Chiêm Phương nhưng là của trong làng bọn họ, bún gạo của cô ta đều có thể bán qua bên đó, đồ nhà mình tại sao không thể?
“Bây giờ còn chưa biết”. Tới khi đó tám phần cũng là phải bán một ít qua đó.
“Ài, tôi nhưng đều nghe nói rồi, đám dê trên núi cậu, chính là đám khỉ đó trông nom”. Giấy không thể gói được lửa, chuyện đám khỉ trên Ngưu Bối Phong, cuối cùng cũng không có thể gạt được người trong làng.
“Ha ha”. La Mông cười cười, không nhiều lời.
“Thằng nhóc cậu thật đúng là thoải mái, nhìn La Minh Huy thằng bé mỗi ngày vất vả bao nhiêu, cậu khen ngược, phái đám khỉ làm hết việc cho cậu”. Chuyện khỉ chăn dê, người trong làng lúc mới vừa nghe nói, cũng đều cảm thấy đặc biệt ngạc nhiên, chờ sự ngạc nhiên đó trôi qua, cũng chỉ còn lại hâm mộ, nếu bọn họ cũng có thể khiến khỉ hỗ trợ làm việc liền tốt biết bao!
“Mọi người tưởng trên trời rót bánh thịt hả, đám khỉ này có thể làm cái gì? Ăn cơm ngược lại ăn cực nhiều”. Lão Chu hít hít cái mũi, ngay tại chỗ liền tung bài ca đám khỉ này tốn lương thực như thế nào khó đối phó như thế nào cùng người khác: “Một đàn khỉ như vậy, liền chăn mấy trăm con dê, hai người chúng tôi mỗi ngày còn phải đưa đồ ăn cho bọn nó, lần trước tôi liền đưa bánh bao chay bột bắp mấy ngày liền, mọi người đoán được thế nào không, khỉ đầu đàn cầm đầu liền đình công, buổi sáng cũng không thả đàn dê ra, nhốt chúng nó ở trong chuồng dê đói bụng một ngày…….”.
Bên này lão Chu đang nói tới nước miếng bay tứ tung cùng người ta, bên Ngưu Vương trang, hôm nay hai người bạn nước ngoài mới tới gặp phải phiền phức lớn.
“Gâu! Gâu gâu!”. Nha Nha, Đại Bảo mỗi con một bên, quây hai người này bên cạnh một bụi dâu rừng gai, mới nãy hai cha con nó đều nhìn thấy, hai người này ở trong này hái rất nhiều trái cây ăn.
“……..”. Hai người Mike và Charles vò đầu bứt tai, thấy rất nhiều người bên cạnh nhìn qua bên bọn họ, đều cảm thấy cực kỳ xấu hổ, mới nãy sau khi mọi người quét dọn chuồng trâu xong, ông anh Nạp Mậu Thành bảo bọ họ nghỉ ngơi một lát, nói là hai mươi phút sau lại đi nạo vét hầm khí mê-tan, hai người bọn họ tùy tiện tìm cái triền núi ngồi, dúng lúc bên cạnh liền mọc một bụi dâu rừng gai.
Dâu rừng gai của Ngưu Vương trang trồng rất tùy ý, nơi này một bụi nơi đó một mảnh, thoạt nhìn liền giống như mọc hoang vậy, bọn họ cũng không để ý, vừa hái trái cây ăn vừa bàn bạc kế hoạch tiếp theo, bất tri bất giác liền ăn nhiều một chút, thẳng tới bị haicon chó này bao vây.
“Nói mau [lần tới không ăn]”. Bên cạnh có một chị gái tốt bụng nhắc nhở hai người bọn họ nói.
“What?”. Loại câu nói trình độ này đối hai người mù tiếng Trung mà nói thật sự là rất khó khăn một chút rồi.
“Lần tới không ăn!”. Chị gái đó lại nhắc lại một lần.
“Giày, giày…….”. Mike há miệng, ý đồ bắt chước phát âm của câu nói đó.
“Lần tới”. Ben cạnh đúng lúc có hai người già đi ngang qua, thấy hai người nước ngoài này không biết mật ngữ, cũng dừng lại dạy.
“Giày, giày vây…….”.
“”Lần! Tới!”.
” Giày vây……”.
“Ô……”. Nha Nha, Đại Bảo nhìn trái nhìn phải nhìn nhìn, hai cha con đều bị bọn họ làm tới một đầu sương mù, đây là cái tình huống gì?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điền Văn
- Ngưu Nam
- Chương 249