Chương 239

Lăn lộn xã hội dựa vào cái gì, chẳng lẽ chỉ dựa vào đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, này còn phải có mưu kế a, nhân vật đầu óc đơn giản tứ chi phát triển tại con đường bọn họ nhất định là không xa, Tiếu lão đại đương nhiên cũng không phải kiểu người đơn giản, loại không đơn giản này thể hiện ở trên ván cờ, liền rất ít có lúc chạm mặt đối thủ, vốn một sân ông lão của bọn họ, đều là kẻ thua cuộc dưới tay ông.

Nhưng mà núi cao còn có núi cao hơn, lão Thường ông sở dĩ có thể nhiều năm sừng sững không đổ trong quân đội như vậy, chỉ dựa vào một thân chính khí kia khẳng định cũng là không đủ, năm đó ông lúc bắt đầu đi một bước nhìn ba bước, Tiếu lão đại còn không biết đang tụ tập ở trên đường phố cùng ai đâu, đây là chênh lệch lớn a.

Tiếu lão đại thua, chẳng những không có thắng về một gói thuốc lá, còn thua mất một nồi chân gà.

“Chiếu tướng”. Lão Thường đẩy một con tốt dưới ngón tay tới đằng trước, hoàn toàn phong kín đường lui con Vua của Tiếu lão đại.

“Bộp”. Tiếu lão đại thả hai con cờ trong tay lên trên bàn, im lặng không hé răng liền đứng lên, vào phòng bưng nồi chân gà vừa lúc nấu đủ lửa ra, đặt ở trên bàn cờ, dám chơi dám chịu, không cần nói nhiều.

“Lão Tiếu à,

đừng đi vội, tôi mời ông ăn cái chân gà ha”. Nhìn bóng dáng vào nhà của Tiếu lão đại, lão Thường cười ha ha nói.


“……”. Tiếu lão đại cũng không quay đầu lại.

“Lão già trẻ con này, thua không dậy nổi sao?”. Lão Thường mở cái nắp đậy bên trên lên, cũng không sợ nóng, giơ tay liền cầm một cái chân gà từ bên trong ra, bỏ vào miệng cắn một cái, nhai tới nhai lui nhả xương mảnh ra: “Không tồi! Tôi liền nói mùi vị này ngửi thật thơm! Ái chà, nếu có thể có thêm chút rượu liền càng tốt rồi!”.

“Trong nhà lão Tiếu liền cất giấu không ít rượu ngon”. Mấy ông lão khác trong sân cũng đều nhào qua, vớt chân gà trong cái nồi đất ăn.

“Cái rượu nho của ông ta hả? Này phải đới tới ngày tháng năm nào?’. Lão Thường lắc đầu.

“Không phải nói rượu nho, rượu ngon trong nhà ông ấy cũng không chỉ có một loại đó, ông biết La Mông của Ngưu Vương trang chớ, là …… Khụ khụ, nửa con trai ông ấy, quanh năm suốt tháng, đồ tốt lấy về từ bên cậu ta là rất nhiều mà, rượu cẩu kỷ nhà bọn họ, chà, mê người, mùi vị đó, chậc chậc”.

“Rượu cẩu kỷ, này có gì hiếm lạ quá chứ? “. Lão Thường vẫn là không đồng ý.

“Nói với ông ông còn không tin, coi chúng tôi là nhà quê chưa lên thành phố bao giờ hả? Được rồi, chờ hai ngày nữa, lúc ông cụ Mã trở về, bảo ông ấy nói một chút với ông, nói tới ăn, ông cụ đó tuyệt đối thạo hơn so với ông”.

Mùa đông rét lạnh, ông cụ Mã tuổi lớn, người trong nhà lo lắng ông ở bên Lò Rèn, năm ngoái trước cuối năm liền đón về nhà rồi, năm nay bây giờ còn chưa đưa ông ấy qua đây nữa, đoán chừng cũng nhanh rồi, hai ngày trước ông cụ kia lại gọi điện thoại cho ông bạn già bên Lò Rèn, nói chính mình qua mấy ngày nữa liền khởi hành.

“Không nói rượu cẩu kỷ, liền rượu sơn trà nhà bọn họ, chậc chậc”.

“Bây giờ trong tay lão Tiếu vẫn còn chứ?”.

“Còn, lần trước khó khăn dụ ông ấy mở một bình, chưa uống được một nửa liền ôm về nhà rồi?”.

“Ái chà lão Thường à, ông cũng đừng bi quan quá, nơi này núi tốt nước tốt, lần này ông dọn vào ở, dù thế nào đều phải sống thêm tám mười năm nữa”.

“Hắc”. Lão Thường cười cười, nhấc cái tay cầm chân gà, chỉ chỉ lão Tề

lại muốn mò cái nồi đất nói: “Mỗi người chỉ cho ăn một cái”.


“Keo kiệt!”.

“Người gì đâu mà keo kiệt quá!”.

“Tôi lấy trứng bồ câu đổi cùng ông”.

“Tôi lấy nhiều trứng bồ câu nhiều như vậy làm gì, hôm nay đều thắng rất nhiều rồi”.

“…….”

Trong sân bên này đang náo nhiệt, bên kia Tiếu lão đại giữ yên lặng trở lại trong phòng, trong không khí còn bay bay mùi của chân gà, có chút ngượng ngùng nói với dì Vân: “Hôm nay không có chân gà ăn, ngày mai tôi lại mang về cho bà”.

Dì Vân cười cười với ông, xoay người lấy ra một cái dĩa trừ trong ngăn tủ, trong dĩa để năm cái chân gà, vừa vặn đủ một nhà bọn họ mỗi người ăn một cái: “Ai nói hôm nay không có chân gà ăn?”.

“Hắc!!!”. Tiếu lão đại bỗng chốc vui vẻ, nhảy nhót một cái đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, vội vàng hạ giọng hỏi: “Bà lén giấu lúc nào vậy?”.

“Mới nãy lúc thấy ông giống như sắp thua cờ rồi”. Dì Vân cầm một cái chân gà đưa cho Tiếu lão đại, sau đó chính mình lại cầm một cái gặm.

“Sao bà còn nhìn hiểu chơi cờ à?”. Tiễu lão đại hỏi bà.

“Đều sắp bị gϊếŧ sạch bách tướng sĩ rồi, còn có gì nhìn không hiểu?”. Dì Vân cười khanh khách nói.

“Hôm nay để ông ta đắc ý trước, ngày mai tôi mang nhiều chút đồ ăn ngon về, tham chết cái lão già đó”. Tiếu lão đại gặm một cái chân gà dì Vân lén giấu lại, tâm tình nhịn không được lại hăng hái lên.

Hôm sau Tiếu lão đại lại đi gϊếŧ già giúp bọn La Mông, chẳng qua ngày này ông cũng chỉ bận rộn tới giữa trưa liền xách đồ ăn của một nhà và mấy cặp chân gà đi trở về, hàng này chịu thiệt một lần, lão Thường còn muốn lấy đồ ăn từ trong tay ông liền không dễ dàng như vậy. Nhưng mà lão Thường thật cũng không thật sự thiếu chút đồ ăn đó của Tiếu lão đại, lão Bạch tiên sinh cũng cướp đoạt không ít thứ tốt từ trong phòng học trò ông tặng qua cho ông. Hơn nữa, hễ là trên Ngưu Vương trang có thứ gì, chỉ cần lão Thường mở miệng, liền sẽ không có mua không được, lão Chu đều dặn dò người làm công của anh rồi, làm cái chỉ tiêu đặc thù cho ông lão này, chỉ cần ông ấy tới đây, bất cứ lúc nào, muốn mua gì đều bán cho ông ấy.

Kê linh thứ này khó tìm, nhiều ngày trôi qua, nhiệt tình tăng vọt từ ban đầu, tới sau này dần dần từng bước, mọi người nhịn không được cũng đều có chút nản lòng. Canh gà ngược lại bán tới cực kỳ tốt, đặc biệt một ít khách hàng cách chỗ bọn anh một hai ngày chuyển phát nhanh liền tới, mỗi sáng đều cướp tới gào khóc.

La Mông ngược lại cũng không phải không nghĩ tới thường dùng nước linh tuyền cho lão Thường, nhưng trong lòng anh cũng hiểu rõ, một cái linh tuyền trong tay anh có thể tại trên trình độ rất lớn trao cho vạn vật sinh cơ dào dạt, hiệu quả đối hoa màu cỏ cây đặc biệt rõ ràng, nhưng mà bản thân nó là không hề có bất luận dược tính gì.

Tục ngữ nói là dược ba phần độc, mọi người dùng dược và châm cứu chữa bệnh chính là một loại lấy độc trị độc, loại bệnh gì đều phải đúng bệnh hốt thuốc, tại cuộc sống này, một viên dược hoàn linh trăm bệnh đều hết là không có khả năng tồn tại, một cái linh tuyền trong tay La Mông cũng đồng dạng không có khả năng làm được.

Nhưng mà giống như là hoa màu trong ruộng, cây non lớn lên rất khỏe mạnh, tương ứng, uy hϊếp của nạn sâu bệnh đối chúng nó liền sẽ giảm bớt ở trên mức độ nhất định, lão Thường dọn vào ở bên Lò Rèn, ăn ngon uống ngon dưỡng một thời gian, trạng thái tinh thần cũng là tốt hơn một ít so với lúc mới tới.

Ông lão này tinh thần rất tốt, cũng học người ta nuôi mấy đôi bồ câu, lại nhập bọn cùng mấy ông lão lão Tề mấy người già cô đơn bọn họ, mỗi ngày biến đổi làm ra nhiều món ăn, ngày trôi qua có sắc có vị.

Bên La Mông ngoại trừ mỗi ngày kiên trì gϊếŧ gà, chuyện khác cũng là không thể bỏ sót, kế hoạch một năm tại mùa xuân này, rau củ cây ăn trái ở trên núi nhiều như vậy, muốn năm nay có thu hoạch tốt, lúc này nước phù sa nhất định liền phải

đầy đủ.


Nhất là một mảnh hoa hồng Damacus kia, tốn bộn tiền chở về từ nước ngoài, trồng ở trên núi sau đó bố trí chuyên gia chăm sóc, sống là cơ bản đều sống sót, chính là có một bộ phận nụ hoa mọc còn không phải rất rậm rạp lắm, đại khái vẫn là bởi vì do khí hậu khác nhau quá lớn.

Đợi tới lúc hoa hồng nở, La Mông định chuyên môn bố trí một kho hàng bên tứ hợp viện dùng để tinh luyện tinh dầu và nước hoa hồng, sản phẩm tinh luyện ra cũng không cần xuất khẩu hoặc là đăng kí thương hiệu sản phẩm tung ra thị trường, anh liền chuẩn bị lấy hình thức của nông sản phẩm, đóng gói đơn giản sau đó đặt ở trên tiệm online nhà mình và siêu thị của trấn trên tiêu thụ.

Còn có năm ngoái anh gieo trồng hàng loạt hoa thứ hồng trên Ngưu Bối Phong, cái này ngược lại suy xét dùng để chưng cất tinh dầu xuất khẩu, Mario cho cái giá tiền rất không tệ, nếu có thể sản xuất hàng loạt, tương lai chỉ là một khoản này, có thể mang tới không ít thu nhập cho Ngưu Vương trang.

Hơn nữa hoa thứ hồng này, mùa xuân nếu chính là hái hoa, chừa lại đài hoa và nhụy hoa, đợi tới lúc mùa thu, chúng nó vẫn là sẽ cứ theo lẽ thường kết xuất trái cây, tới khi đó liền lại có trái thứ hồng để hái rồi.

Nhưng nếu như

muốn hái đám trái cây đó về, biến thành tiền giấy chân chính, hiện tại chút nhân công nhà lão Chu hiển nhiên là không đủ, anh còn phải tiếp tục nghĩ cách lôi kéo sức lao động tới Ngưu Vương trang, hơn nữa phải sức lao động giá rẻ, bằng không anh làm sao có thể cam đoan chính mình kiếm lời không lỗ?


Sáng hôm nay La Mông và Tiếu Thụ lâm sau khi gϊếŧ gà cả nửa ngày, giao việc đóng gói canh gà giao hàng còn lại cho những người khác, hai người bọn họ đi bên rừng cây sơn trà quay mật ong, hiện tại mùa này, cây sơn trà cơ bản đều đã qua thời kỳ ra hoa, kết xuất một đám trái cây nhỏ lông xù, gần đây bọn La Mông đang từ từ bê thùng nuôi ong lên trên rừng cây sơn trà trên núi.

Trên núi đám hoa thứ hồng này, kích cỡ lớn một chút, hiện tại cũng đã bắt đầu lẻ tẻ

mọc nụ hoa rồi, bọn anh sớm bố trí xong thùng nuôi ong rồi, đỡ phải tới khi đó bận không kịp thở, cho dù hiện tại không hút được mật hoa thứ hồng, hoa dại trên núi cũng không ít, không cần lo lắng nhóm ong mật sẽ không tìm được đồ ăn.


“Ụm bò……”. Nhị Lang và mấy con trâu khác ở cách đó không xa gặm cỏ non, đám trâu này đều là sinh sau Nhị Lang hồi đó, nhóm trâu đực choai choai đầu tiên bị chọn ra tới ở lại dưới chân núi làm việc, hiện giờ bộ dạng đều đã khá cường tráng, thồ hai cái thùng nuôi ong lên núi đối chúng nó mà nói đều là việc nhỏ.

“Chị, chiều nay bọn em lên núi đi loanh quanh, không về nhanh được, lát nữa chị đón Bé Khỉ giùm em nhé”. La Mông và Tiếu Thụ Lâm cùng nhau quay xong một thừng mật ong cuối cùng của ngày này, lấy di động ra xem giờ, thuận tay liền gọi một cú điện thoại cho La Hồng Phượng.

“Được, em yên tâm”. Đầu kia điện thoại truyền tới trả lời sảng khoái của La Hồng Phượng.

Chiều ngày này, ngoại trừ đặt thùng nuôi ong và cho khỉ ăn, bọn anh còn có nhiệm vụ khác. La Mông và Tiếu Thụ Lâm lùa đàn trâu đi ở trên đường nhỏ trên núi, đàn trâu này từ nhỏ đều là lớn lên trên ngọn núi này, hiện giờ dạo chơi chốn cũ lần nữa, tự nhiên cũng là quen đường quen lối, thân hình cường tráng thồ hai thùng nuôi ong, linh hoạt xuyên qua giữa bụi cỏ

lùm cây, một chút cũng không có vẻ tốn sức.


“Dừng dừng một chút, thả hai thùng nuôi ong ở đây”.

“Ụm bò……”. Đàn trâu nghe tới tiếng gào lớn của La Mông, đều dừng bước chân, chán chết ở tại chỗ vẫy đuôi, tìm một ít cỏ non gần đó chậm rãi nhai.

La Mông ngay tại chỗ tìm kiếm vị trí thích hợp đặt thùng nuôi ong, Tiếu Thụ Lâm nhìn nhìn bốn phía, đi tới một cái bãi đất cách đó không xa.

“Sao rồi?”. Chỉ chốc lát sau, chờ La Mông bố trí xong hai cái thùng nuôi ong, vỗ vỗ con trâu đực nhỏ không có phụ trọng gì nữa, lúc bảo nó tự mình xuống núi trước, Tiếu Thụ Lâm cũng trở lại rồi.

“Tín hiệu vẫn ổn, chất đất rất lỏng lẻo, không có tảng đá lớn, gặp phải thời tiết mưa lớn sợ là dễ dàng xảy ra sư jcố”. Tiếu Thụ Lâm nói.

“Này không được, xem xét lại một chút nữa đi”.

Hai người nói xong, lại vội vàng tiếp tục lùa đàn trâu đi hướng trong núi sâu.

Hoa hồng lớn hoa hồng nhỏ của nhà mình mắt thấy lập tức đều phải nở hoa rồi, công nhân hái hoa lại vẫn không có tin tức, lão Chu đương nhiên là phải nghĩ cách rồi. Lần này chủ ý của anh cũng không mới mẻ lắm, còn na ná trước đó, chính là dựng hai cái nhà sàn giống như trong cái làng du lịch ấy, dụ dỗ người thành phố hướng tới cuộc sống rừng núi hoặc là muốn thay đổi tâm tình tới chỗ anh làm không công.

“Bên này cách dưới chân núi quá xa, tới khi đó kéo dây điện dây mạng tốn sức lắm, tớ thấy tốt nhất vẫn là chọn gần làng thượng Thủy một chút”. La Mông vừa đi vừa tính toán nói.

“Dây mạng cũng phải kéo?’. Tiếu Thụ lâm vung dao rựa, thuận tay liền chặt rụng mấy cành gai giương nanh múa vuốt ven đường, qua một thời gian nữa chờ hoa thứ thứ gần đây đều nở rồi, con đường này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ có người đi qua, mấy cành gai này ở trong mắt gã không là gì cả, đối đám người thành phố mà nói, làm không tốt liền thành chướng ngại vật.

“Phải kéo, người trẻ tuổi bây giờ, có mấy ai sống được khi không có mạng chứ?”. La Mông cười nói.

“Cũng đúng”. Tiếu Thụ Lâm cười cười, không nói gì nữa, vung dao rựa ở phía trước mở đường.

Nhìn bóng dáng cao ngất của người đàn ông đằng trước lão Chu trong lòng nhịn không được liền vui vẻ nha, người đàn ông này là của anh, xem cái cổ thon dài kia kìa, bóng dáng cao ngất, cái eo dẻo dai rắn chắc, cái mông căng chặt, còn có cặp chân dài kia…….”Hôm nay xuống núi muộn một chút đi”. Phía trước Tiếu Thụ Lâm đột nhiên dừng bước chân lại, quay đầu nhìn La Mông nói, trong đôi mắt gã ánh gợn sóng u ám, nhìn tới La Mông chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, lửa nóng liền không thể ức chế hừng hực bốc cháy lên ……

“Ừ”. La Mông một tay đẩy cậu ta tựa lên cái cây bên cạnh, cả người lập tức liền nhào lên.

“Ưm…..”. Môi lưỡi quấn quít, cực kỳ phiến tình hết nấc, hai người sớm hiểu rõ thân thể cảu lẫn nhau liều mạng đốt lửa trên người đối phương, trong lúc nhất thời, thở dốc dày đặc và tiếng nước da^ʍ mỹ liền khuếch tán tại trên

Trên sườn núi không có gì che chắn này…….

“Phốc!”. Nhị Lang phát ra tiếng phì phì trong mũi, chậm rì rì đẫn mấy con trâu đực nhỏ khác đi tới sườn núi bên cạnh, nó thường thường cùng nhau lên núi cùng bọn La Mông, đối hành vi động dục chẳng phân biệt mùa chẳng phân biệt được địa điểm của hai người này đã tập mãi thành thói quen, nếu

phải nói có cái gì bất mãn, thì chính là tối nay nó đại khái lại không đuổi kịp thời gian phát cà chua bên chuồng trâu rồi.


“Ụm bò……”.

Dưới chân núi, lúc La Hồng Phượng dẫn bé Khỉ tới Ngưu Vương trang, La Mông và Tiếu Thụ Lâm đều còn chưa có trở về, xem giờ thấy còn sớm, La Hồng Phượng liền đi trong kho lạnh cầm chút hạt dẻ ra rang.

Hạt dẻ của Ngưu Vương trang ngày này năm ngoái cơ bản đều bán hết rồi, còn lại một chút không bán, này đều là để dành chính mình ăn, hai người La Hồng Phượng và Lưu Xuân Lan đều có chìa khóa,

lúc muốn ăn cái gì, chỉ cần bên trong kho lạnh có, đều có thể tự mình đi vào lấy.


La Hồng Phượng rang một chảo hạt dẻ đường trong sân, không hề ngoại lệ lại bị đám người Hậu mập lấy đi không ít, còn lại, để lại một túi cho Bé Khỉ, bản thân cô cầm một túi mang về.

“Bình Bình, cha con còn chưa về, đi nhà dì ăn cơm nha?”. Chờ La Hồng Phượng rang hạt dẻ xong, cũng gần lúc ăn cơm tối rồi, thấy La Mông

và Tiếu Thụ Lâm còn chưa trở về, cô liền hỏi Bé Khỉ.


“Sao, hôm nay bọn La Mông về muộn như vạy à?”. Lúc này Lưu Thải Vân cũng hỏi.

“Dạ, nói là phải đi khắp nơi xem xem, đại khái là thứ hồng sắp nở hoa rồi”. La Hồng Phượng cười nói.

“Hai đứa nó cũng cực kỳ vất vả”. Lưu Thải Vân cười cười, lại hỏi Bé Khỉ: “Bé Khỉ à, nếu không con cùng bà nội đi Lò Rèn nha, chúng ta đi tìm Tiếu lão đại”.

Bé Nghĩ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là cùng Lưu Thải Vân đi Lò Rèn, bởi vì bên kia có thiệt nhiều bồ câu, hơn nữa bé đã mấy hôm rồi không qua đó xem.

“Chà, cháu ngoan! Sao con tới đây vậy?”. Tiếu lão đại thấy cháu khỉ nhà ông tới đây, cũng là cực kỳ cao hứng.

“Bọn nó còn chưa xuống núi, tôi đúng lúc phải đi về, liền dẫn qua đây cho ông”. Lưu Thải Vân cười nói.

Sống tại Lò Rèn cũng lâu ngày rồi, ấn tượng của bà đối dì Vân không tồi biết dì Vân người này rất ít ra khỏi cửa, cũng không biết qua lại cùng người khác như thế nào, Bé Khỉ nói tới cũng là cháu trai của dì Vân, trong lòng dì Vân thích thì thích, nhưng không giống mấy người Tiếu lão đại vẫn sẽ tự mình xông về phí trước như vậy, cứ như vậy mãi, bé con này lớn lên rồi liền xa cách cùng bà.

Dì vân biết biết Lưu Thải Vân cũng là có lòng, cười cười với bà ấy tỏ vẻ cảm ơn, lại hỏi Bé Khỉ: “Bình Bình à, con ăn cơm chưa?”.

“Ăn rồi”. Bé Khỉ gật gật đầu, mới nãy bên tứ hợp viện ăn cơm, bé cũng ăn theo.

“Bà nội rửa táo cho ăn ăn nha?’.

“Không ăn táo”. Bé Khỉ lắc đầu.

“Đây là cháu ngoan của tôi, tôi nói ông này, bécon này xoa óc chó giỏi lắm đó”. Tiếu lão đại cùng lão Thường là không cá cược không quen biết, hiện tại hai người thường thường chơi hai ván cờ, cũng có thể trò chuyện linh tinh, nói xong ông lại hỏi Bé Khỉ: “Cháu ngoan, óc chó của cháu đâu?”.

“Trong túi”. Lúc này bé Khỉ đang ôm một túi hạt dẻ đường lột ăn nào có thời gian xoa óc chó nha?

“Con tới đây nào”. Lúc này, lão Thường vẫy tay với Bé Khỉ.

“…….”. Bé Khỉ không hiểu gì hết, ngoan ngoãn đi qua, đi tới trước bàn cờ của bọn họ, ngẩng đầu nhìn ông cụ nội mấy gặp qua mấy lần vẫn rất xa lạ như trước.

“Bé con, con biết chơi cờ vua không?”. Lão Thường cúi đầu, cười tủm tỉm hỏi bé Khỉ.

“Hô!”. Bé Khỉ theo bản năng ôm chặt túi hạt dẻ đường trong lòng