Chương 5: Ba Ngày (2) Dưới âm gian cũng tương tự như trên dương gian. Dương gian trải qua trăm nghìn năm, âm gian cũng đồng dạng trôi qua trăm nghìn năm, thế nhưng khác biệt ở chỗ, dương thế mỗi một thế kỷ lại có một diện mạo mới, rất nhiều thứ đã không còn như trước kia, đặc biệt là y phục, trang sức, đầu tóc, thói quen, hầu hết đều đã thay đổi, kể cả luật lệ cũng được làm lại tất thảy. Còn ở âm gian, tuy rằng song phương tiến triển với dương gian, nhưng lại không có bất luận thay đổi nào, y phục của các Quỷ quan đều là từ mấy trăm nghìn năm trước, kiểu dáng không hề di dịch, xiêm y giáp sắt, mỗi vị đều có một màu sắc riêng, theo lệnh Diêm La Vương phụ trách cai quản từng vùng riêng biệt.
Giống như hiện tại Ngưu Đầu Mã Diện lại đang có mặt ở trong hộp đêm xập xình tiếng nhạc, ánh sáng lập lòe đủ loại sắc màu, xòe tay không thấy được năm ngón, xung quanh nam nhân, nữ tử đều vận quần áo kì lạ, nam nhân có kẻ vận áo quần từ đầu đến chân độc một màu đen, có kẻ từ trên xuống dưới lại không trùng lặp với nhau. Đáng nói hơn chính là nữ nhân nơi này, đến cả y phục cũng không mặc, chỉ khoác mỗi áσ ɭóŧ xiêm y [1] đủ che đậy nơi tư mật. Ngưu Đầu Mã Diện đã nhìn đến hai mắt dại đờ, tay chân mất hết khả năng hoạt động linh hoạt, nhanh nhẹn, Mã Diện trong vô thức triệu ra Trường Phong, Ngưu Đầu cứng nhắc xoay đầu nhìn y, khó khăn nói: "Mã Diện, ta thấy hay là chúng ta dứt khoát trở về u minh đi..."
[1] Áσ ɭóŧ xiêm y: Thời xưa để mặc hán phục thì nữ nhân thường mặc áσ ɭóŧ dạng váy quây ở trong ấy, còn thời đại bây giờ thì nó chính là váy ngắn.
Trương Tử từ phía sau lưng dang ra hai tay ôm vai Ngưu Đầu Mã Diện, nói: "Tại sao lại về? Dưới địa phủ khẳng định không có hoạt động vui chơi giải trí như thế này, các ngài dù sao cũng có đến ba ngày ở đây, vậy cứ chơi thoải mái đi!"
Mã Diện giật mình, lập tức vung Trường Phong đánh về phía Trương Tử, bởi vì vẫn chưa hồi phục tinh thần, cộng thêm âm thanh ồn ào trong hộp đêm, khả năng ra chiêu của y cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng, đánh lệch vào bên cánh tay Trương Tử khiến hắn ngã xuống đất.
"Mã Diện đại nhân, ngài không thích thì cứ nói không thích, ra tay mạnh như vậy, tôi có thêm một cái mạng nữa cũng bị ngài đánh chết." Trương Tử ôm tay ngồi trên mặt đất, than một tiếng khổ sở.
Người phàm hiển nhiên không thể thấy được bọn họ, cứ thế nối gót nhau đi xuyên qua người Ngưu Đầu Mã Diện, mồm năm miệng mười cười nói vui vẻ. Mã Diện cũng bị tình huống vừa rồi làm cho bất ngờ, ảm nhiên thất sắc thu lại Trường Phong, xoay người rời khỏi hộp đêm ồn ã.
Ngưu Đầu ngờ vực nhìn theo bóng lưng gầy gò gấp gáp vượt qua một đám người trần, suốt một đường đi không hề quay đầu, chờ đến khi thân ảnh Mã Diện biến mất hoàn toàn hắn mới ý thức được cốt cùng là có chuyện gì, từ trước đến nay Ngưu Đầu Mã Diện đi câu hồn phách người chết nhiều vô kể, có những lúc vong hồn bỏ trốn hoặc cố gắng đánh lại bọn họ hòng tìm đường thoát, Mã Diện cũng chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn tức giận như vừa rồi, thậm chí còn ẩn nhẫn một chút thất vọng. Ngưu Đầu thì không nói, hắn xưa nay nóng nảy, không thể nói chuyện đường hoàng quá mấy câu đã kích động lao vào đánh, mặc kệ kẻ nọ là Quỷ quan hay vong hồn, Ngưu Đầu tướng quân hắn không hề kiêng dè.
Trương Tử đã từ mặt đất đứng lên, đi tới bên cạnh Ngưu Đầu, lần chần một lúc mới nói: "Ngưu Đầu đại nhân, vừa rồi tôi cũng không có làm gì quá đáng, Mã Diện đại nhân chẳng lẽ đối với mấy chỗ như thế này ấn tượng không tốt cho nên mới nổi giận..."
Ngưu Đầu không hơn gì Trương Tử, hắn cũng không biết rốt cuộc Mã Diện bị chuyện gì kích phát, trong nghìn năm qua, đây là lần thứ hai Ngưu Đầu chứng kiến Mã Diện nổi giận, so với lần trước còn có vẻ nghiêm trọng hơn.
Dịp Tết Trung Nguyên [2] nghìn năm trước, là ngày tất cả vong hồn ở âm gian được xá tội trở về dương gian, cửa Quỷ Môn quan khai mở, vong hồn ồ ạt thoát khỏi cõi u minh, quay về trần thế gặp lại người thân, hôm ấy các vị Quỷ quan cũng được nghỉ phép đón lễ, trong điện Diêm La Vương tập trung trên dưới hơn trăm vị, ai nấy đều mặc thường phục thoải mái, không hề mang theo binh khí trấn áp ác quỷ như thường lệ, Ngưu Đầu Mã Diện nghiễm nhiên cũng đến dự.
[2] Tết Trung Nguyên vào rằm tháng Bảy: Người xưa tin theo sách Phật, coi hôm ấy là ngày vong nhân được xá tội, ngày báo hiếu cha mẹ, nên tại các chùa thường làm chay chẩn tế và cầu kinh Vu Lan.
Ngồi cùng một bàn với Ngưu Đầu Mã Diện đều là các vị Quỷ quan có quan hệ thân thiết với bọn hắn, Hắc Bạch Vô Thường nhị vị tướng quân, Mạnh Bà, Cửu Quan tướng quân ở Quỷ Môn quan, Hàn Trấn tướng quân ở Trùng Sơn Huyệt, Thành Hoàng Võ Đoán đại quan, Giang Vương Chân Quân cai quản ngôi điện thứ hai trong Thập Điện Diêm La. Điểm mặt xong xuôi, lại phát hiện có kẻ từ điện khác, hơn nữa còn thường xuyên bất mãn với điện Ngưu Mã, Phùng Thanh tướng quân, phụ trách áp giải vong linh hạ ngục.
Mạnh Bà vẫn không khác với thường nhật, nàng mặc xiêm y đỏ lừ, hai tay bưng lên chén trà tử sa: "Trà này có chút kì lạ, hình như hơi mặn..."
Mạnh Bà vừa dứt lời, Giang Vương Chân Quân cũng cầm lên chén trà trước mặt, ngờ vực nói: "Phải không." Nói đoạn liền ngửa cổ uống hết.
Không chỉ Giang Vương Chân Quân, kể cả Hàn Trấn tướng quân cũng có chút nghi hoặc, do dự uống một ngụm.
Võ Đoán đại quan nhìn thấy hai bằng hữu đã uống xong, lòng sinh tò mò hỏi: "Thế nào?"
Giang Vương Chân Quân, Hàn Trấn tướng quân biểu hiện như nhau, đầu mày hơi chau lại, cùng lúc đáp: "Mặn."
Bạch Vô Thường dè dặt đẩy chén trà ra xa, nói: "Hay là ta không nên uống thì hơn..." Hắc Vô Thường khó hiểu, vươn tay muốn lấy chén trà trước mặt, Bạch Vô Thường cũng bị hành động của hắn làm cho cả kinh, vội ôm tay hắn trở về: "Ngươi không nghe các vị tướng quân nói sao, trà này mặn."
Hắc Vô Thường nhìn Bạch Vô Thường càng thêm kiên quyết, nói: "Nhưng ta khát."
Bạch Vô Thường tức đến nghẹn lời: "Ngươi..."
Cửu Quan tướng quân bật cười lớn: "Trà này hẳn không phải Thị Độc Vân Quan pha, hôm nay là Tết Trung Nguyên, Quỷ quan đến dự gấp nhiều lần bình thường, những việc pha trà tiếp đãi đều để quỷ tốt trông coi."
Mạnh Bà cũng tán đồng, trùng điệp gật đầu: "Tết Trung Nguyên đúng lí ra chúng Quỷ đều được trở về dương gian báo hiếu phụ mẫu, nhưng mấy tên quỷ tốt này vẫn náng lại..."
Phùng Thanh tướng quân nghe đến đây, vốn luôn im lặng cuối cùng lại lên tiếng, lời nói ra không có ý tứ tốt đẹp: "Bản quan cảm thấy những tên quỷ này lúc còn sống đối đãi phụ mẫu không thành kính, cho nên hiện tại có muốn trở về cũng không còn mặt mũi. Chuyện này có lẽ Ngưu Đầu tướng quân biết rõ hơn so với ta."
Lời vừa nói ra, bốn bề đều lặng ngắt, biểu tình trên mặt các vị Quỷ quan đồng loạt trở nên khó coi, không hẹn cùng liếc về phía Phùng Thanh tướng quân.
Theo Thuyết Thành Nê Lê Kinh, Ngưu Đầu khi đang còn làm thân người có tên là A Bàng, khi đó hắn không hiếu thuận với phụ mẫu nuôi dưỡng hắn, nên sau khi chết bị biến thành con quỷ có đầu trâu, có trách nhiệm tuần tra tứ phương và bắt tội nhân trốn ngục, nên còn có tên gọi là Phòng La Nhân. Chuyện này nếu là Quỷ quan dưới âm giới đều sẽ nghe qua, nhưng đều ngầm hiểu với nhau chỉ nên biết không nên thảo luận, mà Phùng Thanh tướng quân này lại không hề kiêng kỵ, ở trước mặt Ngưu Đầu nói thẳng, xem ra đã không còn kính nể gì hắn. Phùng Thanh tướng quân không chỉ áp giải vong linh hạ ngục, còn nhận trông coi phạm vong tội ác tày trời, những tên này đều đã cởi bỏ vong hồn của chính mình, hắc hóa trở thành ác quỷ hung hãn, một năm ở ngục do Phùng Thanh tướng quân trông coi ít nhiều đều có phạm vong náo loạn xông ra ngoài, Phòng La Nhân từ chỗ Diêm La Vương cũng ngay lập tức nhận lệnh đi bắt phạm vong trở về, Phùng Thanh tướng quân cũng vì chuyện này mà tâm tình không mấy vui vẻ, ngục tù nơi y cai quản cư nhiên lại xảy ra sơ suất, còn để Phòng La Nhân ở điện Ngưu Mã đến tham gia, quả thực không thể hòa hoãn nổi.
Mã Diện vốn dĩ đối với Quỷ quan dưới âm giới rất biết phép tắc, mặc kệ người nọ cùng cấp bậc hay thấp hơn so với y, Mã Diện đều rất kính trọng gọi một tiếng tướng quân, nhưng ngay lúc này thái độ đã có chút khác biệt: "Phùng Thanh, ngươi nói lời khó nghe như vậy, chính là muốn ám chỉ cái gì?"
Phùng Thanh tướng quân thoáng ngưng trệ, cũng bị ngữ khí lạnh lẽo của Mã Diện làm cho trấn động, rất nhanh liền khôi phục, nói: "Mã Diện tướng quân cũng không phải không biết, những lời ta nói đều là sự thật, Ngưu Đầu tướng quân hắn như thế nào bản thân hắn tự nhận thức, đối với phụ mẫu bất kính..." Còn chưa nói hết, chén trà tử sa đã bị Mã Diện thi pháp ném sang, Phùng Thanh tướng quân thân thủ nhanh nhẹn, nháy mắt tránh được, giận dữ quát: "Mã Diện, ngươi đây là muốn khiêu chiến?"
Mã Diện từ lúc nào đã hóa ra Trường Phong, uy phong lẫm liệt đứng trên bàn đá, chúng Quỷ quan cũng bị tiếng quát vừa rồi của Phùng Thanh tướng quân thu hút, đều đang hướng mắt về phía này.
Ngưu Đầu đứng phía sau y cũng bị khí thế của y dọa cho phát ngốc, đang muốn tiến lên gọi y, Bạch Vô Thường nhanh hơn một bước kịp thời giữ hắn lại, nói: "Ngưu Đầu huynh, huynh lúc này không nên qua đó, Mã Diện huynh thật sự nổi giận rồi."
Ngưu Đầu nhíu mày, nhìn Mã Diện cùng Phùng Thanh giao chiến ác liệt ở giữa điện Diêm La Vương, mỗi một chiêu tung ra đều dùng hết mười phần công lực: "Nổi giận? Trước giờ y không như vậy."
Mạnh Bà lắc đầu ngao ngán, nói: "Ngưu Đầu tướng quân, là do ngươi không quan tâm tới hắn, Mã Diện tướng quân cũng không phải vô tâm vô phế."
Từ trong kí ức xa xôi, Ngưu Đầu nhớ đến câu nói của Mạnh Bà khi đó, hắn đối với Mã Diện hình như không quá lưu tâm.
Trương Tử gãi đầu, nhẹ lay bả vai Ngưu Đầu, nói: "Chúng ta có cần đi tìm ngài ấy không?"
Ngưu Đầu mở Nhãn Khai Quan, nhưng lại không có bóng dáng Mã Diện hiện hữu, xem ra y đã rời khỏi chỗ này: "Trước mắt trở về nhà ngươi, sau đó ta tự mình đi tìm y."
Trương Tử gật đầu, cấp tốc theo chân Ngưu Đầu li khai hộp đêm tɦác ɭoạи.