Q.1 - CHƯƠNG 25 - MIỄN CƯỠNG ĐÚNG QUY CÁCHTác giả:"Vừa lòng ngươi chưa con heo nhà ngươi, trời ơi có ai khổ bằng ta không? 😟😟😟😟😟😟. Vì một phút nông nổi mà ta gánh mười hai chap đây. Trời ơi thiên hạ được nhờ kìa chỉ khổ cho ta
Edit: Tiểu Công
Beta: Tinh Linh
Ngày kế, cũng tại linh sư hội sở, như trước là người ngồi kín chỗ, chẳng qua hôm nay so với hôm qua thoáng có chút bất đồng thì phải là mặc dù Nghiêm Cảnh Thủ đã đến nhưng ánh mắt mọi người vẫn không thu hồi, như cũ nhìn lối vào Linh sư hội sở, chờ đợi cái gì.
Con người, đôi khi thật sự đơn giản, đối với người mạnh hơn mình một chút sẽ ghen tị, nhưng đối với người thực lực mạnh mẽ đến mức mình chỉ có thể nhìn lên tất sẽ sùng bái.
Hôm qua, biểu hiện của Hạ Hinh Viêm đã khiến cho trong lòng bọn họ ghi sâu dấu vết, trải qua một đêm suy tư, dấu vết này cũng không cách nào triệt hạ.
Nghiêm Cảnh Thủ cùng với những người trẻ tuổi khảo nghiệm đủ tư cách đứng chung một chỗ, chờ đến cuối cùng được học viện lựa chọn, chính là ở sau sắc mặt vẫn như thường ngày che giấu bao nhiêu tức giận sợ có lẽ cũng chỉ có mình hắn mới biết được.
Một trận xôn xao, trong đám người bàn luận, tụm đầu ghé tai đồng thời đều nhắc đến cùng một cái tên, một cái tên làm cho hắn cảm giác được phẫn nộ cùng nhục nhã - Hạ Hinh Viêm.
Ngẩng đầu, căn bản là không cần cố ý tìm kiếm, chỉ cần nhìn về phía tiêu điểm ánh mắt của mọi người là có thể thấy được người gây ra cho hắn tất cả những bất hạnh.
Như trước quần áo đơn giản, như trước là chậm rãi bước lên đài cao, căn bản không hề để ý đến ánh mắt nóng bỏng lấy lòng của mọi người.
Hôm nay nàng cùng với hôm qua không có gì khác nhau, vẫn như cũ thản nhiên như gió.
Nghiêm Cảnh Thủ buồn bực xiết chặt tay, cố gắng chắc chế xúc động, hợp lại toàn lực khắc chế xúc động muốn tiến lên xé nhỏ Hạ Hinh Viêm.
Ôn nhu xúc cảm bao lấy bàn tay đang xiết chặt của hắn, không cần quay đầu lại hắn cũng đã biết là ai.
"Cảnh Thủ, nữ nhân này đợi đến khi chúng ta đến học viện lại cùng nhau thu thập nàng, không vội." Bạch Đan Quyên ở bên tai Nghiêm Cảnh Thủ nhẹ nhàng nói nhỏ.
Đêm qua, nàng cùng phụ thân thức trắng đêm thảo luận, nhất trí cho rằng vẫn là đợi đến khi Hạ Hinh Viêm rời khỏi Y Lạc thành, đến học viện rồi lợi dụng quy tắc của học viện đem nàng danh chính ngôn thuận trừ bỏ là tốt nhất.
Ở phía sau, cửa hàng của bọn họ không chút do dự lựa chọn đứng ở bên phía thành chủ, dù sao đối với bọn họ mà nói, Hạ gia chỉ là gần như một đại gia tộc, cho dù đã dùng phương pháp gì làm cho Hạ Hinh Viêm đột nhiên đề cao thực lực, nhưng là, loại phương pháp vượt qua cực hạn nhân loại tăng lên này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tương lai tu luyện của Hạ Hinh Viêm. Nàng còn muốn tăng tiến thêm một bước chỉ sợ đã là chuyện mơ mộng.
Nghiêm Cảnh Thủ cái gì cũng không nói, chính là nhẹ nhàng cầm lại bàn tay mềm mại của Bạch Đan Quyên, không tiếng động nói cho nàng, yên tâm, hắn sẽ không xúc động.
Nghiêm Kiện Đông nhìn đến Hạ Hinh Viêm đã đứng vững trên đài cao, xác định mọi người đã muốn đến đông đủ, đứng dậy, nhìn về phía các lão sư của các học viện: "Các vị lão sư, có thể bắt đầu chưa?"
Thấy các lão sư đều gật đầu, Nghiêm Kiện Đông cất cao giọng nói: "Đầu tiên là các vị lão sư tuyển chọn đệ tử, cuối cùng những người không được lựa chọn lại đến những học viện mình muốn đi vào xin, có thể gia nhập học viện được hay không phụ thuộc vào các vị lão sư xem xét."
Ý tứ thật rõ ràng, cuối cùng những người ngày hôm qua thông qua khảo nghiệm, có thể tiến vào học viện tiếp tục tu luyện hay không còn phải xem có hay không học viện muốn thu bọn họ.
Dù sao ngoại trừ linh lực tu luyện đạt tới yêu cầu cơ bản, còn muốn xem thiên phú ngày sau, những người không có khả năng phát triển nhiều lắm trong tương lai, các học viện cũng sẽ không thu, dù sao lãng phí khí lực bồi dưỡng một người không có tiền đồ phát triển, đối với các học viện mà nói thực mất nhiều hơn được.
Nghiêm Kiện Đông vừa nói xong, đứng chờ đợi trên đài các, các đệ tử khẩn trương nhìn chăm chú lên khán đài, ngay tức khắc sẽ bắt đầu quyết định vận mệnh của bọn họ.
Lão sư cảm thấy người nào phù hợp với học viện của mình, sẽ sai người đem tín vật của học viện đến trong tay người đó.
Học viện thứ nhất được lựa chọn đệ tử đương nhiên là danh tiếng cao nhất học viện Hoàng gia. Từ khán đài đi xuống, thong thả đến trước mặt Hạ Hinh Viêm, đem tín vật đại biểu cho học viện Hoàng gia tự tay giao cho Hạ Hinh Viêm.
"Hạ Hinh Viêm, học viện Hoàng gia hoan nghênh ngươi."
Hạ Hinh Viêm không bộc lộ cái gì, chỉ nhìn tín vật học viện trong tay mình.
Lão sư của học viện Hoàng gia cũng không một chút chậm trễ đem tín vật nhanh chóng giao cho Nghiêm Cảnh Thủ cùng với Bạch Đan Quyên, sau đó xoay người trở về khán đài.
Toàn bộ ba người thiên phú tốt nhất Y Lạc thành đều bị học viện Hoàng gia lựa chọn, có thể nói là điều mọi người đều nghĩ đến, lão sư các học viện khác, phân biệt đưa tín vật giao đến tay những đệ tử mình nhìn trúng.
Chuơng 25.2: Miễn cưỡng đủ tư cách
Edit: Tiểu Công
Đến cuối cùng, trên đài cao chỉ còn lại sáu người không có học viện nào lựa chọn, mà trên khán đài có duy nhất một lão sư chưa hề giao ra tín vật, chính là người mặc quần áo mộc mạc lão sư.
Sáu người còn lại chưa được chọn chính là linh lực thấp nhất trong khảo nghiệm, bọn họ đều trông mong nhìn đến vị lão sư này trên khán đài.
Bọn họ biết, lấy thực lực của bọn họ, cho dù là xin vào các học viện khác cũng không được nên tất cả hi vọng của bọn họ đều đặt tại trên người lão sư cuối cùng này.
Lão nhân nâng mắt nhìn sáu người đang tràn đầy hi vọng, nhẹ nhàng lắc đầu: " học viện của lão phu cũng không thích hợp với sáu người các ngươi, các ngươi vẫn là nên tìm danh sư khác thì tốt hơn."
Một câu, đem hi vọng của sáu người đánh mất.
"Ta nói, vị lão sư này, người vẫn là tuyển một cái đệ tử đi. Đến một chuyến, một đệ tử cũng không tuyển, không biết viện trưởng học viện các ngươi có thể tức giận đến giơ chân hay không?" Ngồi ở bên cạnh lão sư học viện Hoàng gia âm dương quái khí nói một câu, "Các người cũng không thể so với học viện Hoàng gia lắm tiền nhiều của được."
Càng là học viện cấp thấp thì cơ hội xoay người càng khó khăn, không chỉ cần đến một số lượng lớn tiền tài càng quan trọng hơn phải là có tuyệt đỉnh thiên tài chống đỡ.
Học viện là nơi dựa vào thực lực để nói chuyện, cho nên lần này các học viện lão sư đều cố ý vô tình nịnh bợ học viện Hoàng gia, cái gọi là dưới bóng đại thụ sẽ có nhiều chỗ tốt, chỉ cần được học viện Hoàng gia chiếu cố một chút, bọn họ sẽ được thêm càng nhiều ưu việt.
"Đừng nói như thế, người ta cũng là vì tốt cho các đệ tử, không nghe thấy hắn nói bọn họ tìm danh sư khác sao?"
Đối với những lời châm chọc như vậy, vị lão sư kia đều xem không để ý, lạnh nhạt ngồi một chỗ, không nghĩ xuống đài đi tuyển đệ tử.
"Nếu các vị lão sư đã tuyển chọn tốt, thì hiện tại liền xem các người ý nguyện." Nghiêm Kiện Đông nhìn sáu người còn lại, cũng chỉ có bọn họ còn có thể xin gia nhập học viện, về phần những người đã được học viện lựa chọn, hẳn là không có ý kiến gì khác.
Dù sao qua nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe nói có đệ tử nào đối với việc được học viện lựa chọn có khác thường ý kiến.
Được học viện lựa chọn rồi lại đi chọn học viện khác, tương đương đắc tội với học viện đã lựa chọn hắn, hậu quả như vậy không phải là đệ tử nhỏ nhoi có thể thừa nhận.
Sáu bóng dáng đứng trên đài cao hướng về vài cái học viện cấp thấp xin. Cuối cùng có hai học viện, sau khi đắn đo cân nhắc quyết định tuyển vào ba người, nói cách khác còn có ba người không được tuyển chọn. Ba người này cũng chỉ có thể đợi đến năm sau.
Nghiêm Kiện Đông nhìn Hạ Hinh Viêm đang đứng trên đài, trong lòng cười thầm không thôi. Hắn chỉ biết, hôm qua Hạ Hinh Viêm nói không đi học viện Hoàng gia chỉ đơn giản vì nhục nhã Nghiêm Cảnh Thủ, nhìn xem, hôm nay còn không phải ngoan ngoãn tiếp nhận lời mời của học viện Hoàng gia.
"Nếu mọi người không có ý kiến gì khác, như vậy..."
"Chờ một chút." Hạ Hinh Viêm đột nhiên lên tiếng, cắt ngang lời nói của Nghiêm Kiện Đông
Nghiêm Kiện Đông nhướng mày, lại là Hạ Hinh Viêm.
Trong lòng ẩn ẩn lửa giận, nhưng trên mặt biểu tình không thay đổi: "Hạ Hinh Viêm, người có chuyện gì?"
Hạ Hinh Viêm hơi ngẩng đầu: "Ta muốn đổi học viện."
Rõ ràng đơn giản năm chữ, lập tức làm nổi lên một mảnh tiếng hút khí.
"Hạ Hinh Viêm, người có biết người đang nói gì không? Phụ thân người có cho phép không?" Nghiêm Kiện Đông ánh mắt đảo qua trên khán đài, hi vọng Hạ Nghĩa Bình đứng ra ngăn cản Hạ Hinh Viêm.
Nếu Hạ Hinh Viêm không ở học viện Hoàng gia, như vậy bọn họ làm thế nào nhân cơ hội diệt trừ nàng?
"Gia phụ thân thể không khỏe, đang ở nhà tĩnh dưỡng." Hạ Hinh Viêm cười nói, nàng còn không biết tính toán của Nghiêm Kiện Đông sao?
"Hạ Hinh Viêm, người thật sự không muốn đến học viện Hoàng gia sao?" Lão sư học viện Hoàng gia cũng nổi giận.
Từ ngày hôm qua, Hạ Hinh Viêm liền cự tuyệt hắn, hôm nay sau khi hắn cho Hạ Hinh Viêm tín vật xong, nàng vẫn như thế, thực cho rằng học viện Hoàng gia bọn họ không có Hạ Hinh Viêm nàng không được sao?
"Chỉ là ta sợ không thích hợp học viện Hoàng gia." Hạ Hinh Viêm cười đi hướng khán đài, đem tín vật trả lại cho lão sư học viện Hoàng gia.
"Không biết quý viện có thấy ta đủ tư cách nhập học không?" Hạ Hinh Viêm hướng bên cạnh đi vài bước, đứng trước quần áo bình thường lão sư, khiêm tốn hỏi.
Lời nói ra không có chút nào kiêu ngạo.
"Nàng bị điên rồi sao?"
Mọi người xôn xao nghị luận, ai cũng cho rằng Hạ Hinh Viêm bị điên, học viện tốt nhất - học viện Hoàng gia không chọn lại đi chọn một cái học viện chưa biết tên.
Làm sao nghĩ đến chuyện làm bọn họ kinh hãi còn ở phía sau khi lão nhân kia hai mắt cao thấp đánh giá Hạ Hinh Viêm xong, không nhanh không chậm nói một câu: "Miễn cưỡng đủ tư cách."
Mọi người cười ngất.
Ba tháng thời gian từ tứ cấp linh sĩ đột phá đến linh sư còn miễn cưỡng đủ tư cách?
Đây là học viện gì a, thế nhưng so với học viện Hoàng gia còn trâu bò hơn?