Phó Vũ Hiên sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bởi vì không có chuyện gì làm nên anh mới muốn chạy vòng quanh trên bãi tập.
Trở về sau khóa huấn luyện mùa đông, anh không biết rốt cuộc là bọn cô đi đâu, không chỉ có Phó Vũ Hiên, mà tất cả các đội viên đi huấn luyện đôi tay đều bị phát cước. Mặc dù không có bất kì thành viên nào bị thương, nhưng lần này toàn bộ trung đoàn đều tạm nghỉ một thời gian dài, mọi người cũng tạm thời hoãn lại công việc. Đúng lúc vào dịp cuối năm, sau khi làm xong một loạt tổng kết, mọi người bỗng trở lên lười biếng.
Trần Thủy Mặc chưa từng bị phát cước như vậy, nhưng nhìn những ngón tay của Phó Vũ Hiên sưng phù lên giống như củ cải, tất nhiên cô biết cảm giác đó cũng không dễ chịu gì! Cô tìm kiếm không ít phương pháp chữa bệnh phát cước trên mạng và sau đó thí nghiệm ở trên tay Phó Vũ Hiên. Cũng may khả năng chịu đau đớn của tiểu Phó trung tá của chúng ta thuộc hạng nhất, nhưng vẫn bị phương thuốc lộn xộn kia của Trần Thủy Mặc làm cho bị đau mà kêu một tiếng.
Bây giờ ở trong nhà này, Phó Vũ Hiên được xếp ở vị trí đứng đầu và cần được bảo vệ trọng điểm.
Mặc kệ bị lạnh nhạt Hồ Tử vẫn luôn thè lưỡi hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Trần Thủy Mặc, Trần Thủy Mặc đi đến đâu nó liền đi đến đó, nhưng Trần Thủy Mặc không có tâm trạng để chơi đùa với nó, còn chê nó cản trở, thỉnh thoảng đá cho nó một cái. Cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương Hồ Tử cúi gằm đầu quay trở về ổ của mình, lúc đi ngang qua bên cạnh Phó Vũ Hiên vẫn không quên quay sang nhe răng sủa một tiếng với anh.
Phó Vũ Hiên không vui, khó trách nói nó không phân biệt tốt xấu! Cũng không nhìn một chút là do ai mà nó mới có thể ở lại, còn dám nhe răng với anh sao? Làm phản mà!
Cuối tháng mười hai, bởi vì lễ Giáng Sinh và tết Nguyên Đán nối tiếp nhau, cho nên khó tránh khỏi có chút vui mừng.
Phó Vũ Hiên đối với lễ Giáng Sinh không có cảm giác đặc biệt gì, có cũng được mà không có cũng không sao. Mặc dù Trần Thủy Mặc học chuyên ngành Anh ngữ, và còn chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nước Mĩ, nhưng cô thật sự cũng không quan tâm nhiều đến những ngày này, vì vậy cô đã gửi một loạt thư điện tử chúc mừng cho mấy người bạn và chỉ sửa lại phần chữ ký của mình trên đó, coi như là qua lễ Giáng Sinh.
Mấy ngày nữa là tết Nguyên Đán rồi, trong đoàn cũng dần trở nên náo nhiệt. Đây là lần đầu tiên Trần Thủy Mặc đón năm mới ở trong quân khu, khó tránh khỏi cảm thấy mới lạ, nhìn cái gì cũng đều thấy đặc biệt.
Bởi vì Trần Thủy Mặc cùng quê với các chị hàng xóm, mỗi ngày khi về đến nhà anh đều có thể nghe được cô cao hứng mà báo cáo báo hôm nay lại thấy được cái gì thú vị, lại vừa làm cái gì không tưởng tượng được.
Chân chính hòa nhập vào trong cuộc sống quân đội, thật ra thì, nói dễ dàng cũng rất dễ dàng.
"Thủ trưởng, anh có muốn ăn táo không?" Trần Thủy Mặc một tay cầm dao, một tay cầm táo, nghiêng người từ trong phòng bếp hỏi anh.
Dù thế nào thì Phó Vũ Hiên vẫn cảm thấy không yên lòng khi thấy dáng vẻ cầm dao của Trần Thủy Mặc, vội vàng nói: " Anh không ăn! Ai, Thủy Nhi, em đừng cầm dao nữa! Đặt con dao xuống đi!"
"Vậy ăn lê?"
"Không phải bình thường em rất lười phải chuẩn bị những thứ này sao? Hôm nay làm sao vậy hả?" Phó Vũ Hiên lấy con dao từ trong tay Trần Thủy Mặc, vội vàng cầm để cách xa cô.
"Ai, thủ trưởng, em đây còn không phải là vì chăm sóc người bị thương sao?"
Phó Vũ Hiên cầm con dao đặt lại trên giá đỡ, liếc nhìn túi nước trái cây lớn mà Trần Thủy Mặc vừa mua về hôm nay, chọn một thứ coi như khá an toàn, đặt ở trong tay ném lên ném xuống: "Được, vậy em bóc quýt cho anh đi!"
"Dạ!" Trần Thủy Mặc cầm lấy quả quýt, mỉm cười bắt đầu bóc vỏ.
Trần Thủy Mặc làm việc hơi có chút cầu toàn, cô thích bóc từng miếng vỏ quýt phải đều như nhau, vỏ quýt năm cánh bao bên ngoài múi quýt vẫn giữ lại một chút không hoàn toàn bóc hết, bóc xong quýt cô để ở trong tay mình xong cô mỉm cười đưa nó cho Phó Vũ Hiên. Phó Vũ Hiên còn chưa nhận lấy, Trần Thủy Mặc đã thu tay về.
"Thủ trưởng, nếu không em đút cho anh ăn!" Vừa nói, cô vừa cầm một múi quýt đưa tới bên miệng của Phó Vũ Hiên.
Phó Vũ Hiên hoàn toàn không kịp phản ứng, đã bị Trần Thủy Mặc thuận lợi tập kích, vị ngọt tràn ngập trên đầu lưỡi, anh cũng không tiện nói cái gì nữa. Trần Thủy Mặc cảm thấy hài lòng đút cho Phó Vũ Hiên hai múi quýt nữa.
"Tay còn đau không?" Sau khi ăn xong trái cây, Trần Thủy Mặc nằm gối lên đùi Phó Vũ Hiên, kéo hai tay của anh qua xem xét cẩn thận.
"Không đau."
Phó Vũ Hiên rút tay ra nhẹ nhàng vuốt mũi Trần Thủy Mặc một cái, cảm giác có chút thô ráp, khiến cho Trần Thủy Mặc bất giác nhíu mày.
"Anh làm em bị đau hả?"
"Không có! Chỉ là rất ngứa! Hì hì ~" Trần Thủy Mặc vừa nói vừa sờ mũi một cái.
"Nói đi, hôm nay em đã làm cái gì? Mà cười đến mức vui vẻ như vậy..."
Trần Thủy Mặc nằm co người lại ở trên đùi của Phó Vũ Hiên, ngẩng mặt cô nhìn rõ đường nét gò má của anh: "Hôm nay em sắp xếp một tiết mục cho đứa nhỏ Kim Triết Duệ và mấy người bọn họ, là bài hát tiếng Anh!" Trong mắt của cô lóe sáng, giống như một đứa trẻ đang cố gắng hết sức để được khen ngợi.
"Bài hát tiếng Anh?" Phó Vũ Hiên vẫn bình thản như cũ.
"Ừ ~" Trần Thủy Mặc dứt khoát trở mình một cái từ trên người anh ngồi dậy, ngồi ở trên ghế sofa mặt đối mặt với Phó Vũ Hiên, tầm mắt ngang nhau: "Anh đã từng xem 《 The Sound of Music 》rồi sao? Cả bài《Do-Re-Mi》nữa?"
* The Sound of Music (tựa tiếng Việt: Giai điệu hạnh phúc hay Tiếng tơ đồng) là một bộ phim ca nhạc năm 1965 của đạo diễn Robert Wise. Bộ phim dựa trên vở nhạc kịch cùng tên của Broadway.
Tất nhiên là Phó Vũ Hiên đã xem qua 《 The Sound of Music 》, chuyện này là khi anh vẫn còn học cấp 3 và cả lớp cùng nhau xem, mặc dù lúc ấy anh không chú ý lắm, nhưng anh vẫn có ấn tượng đối với bài hát đó. Cảnh Maria và bọn nhỏ cùng nhau vui vẻ ca hát ở trên núi, e rằng sẽ khiến cho nhiều người nhớ lại ký ức này.
Bắt gặp ánh mắt tràn đầy ánh sáng của Trần Thủy Mặc, Phó Vũ Hiên khẽ mỉm cười: "Vậy là em cũng muốn hát sao?"
Nghe thấy vậy, đôi mắt to của Trần Thủy Mặc lập tức không còn sáng rực nữa, giọng cô buồn bã nói: "Hả? Anh đoán được rồi..."
Phó Vũ Hiên nắm tay Trần Thủy Mặc: "Thủy Nhi, anh rất mong chờ!"
"Thật sao?"
Trần Thủy Mặc thật sự rất dễ dỗ dành, chỉ là một câu nói nhưng lại khiến tinh thần cô phấn chấn hẳn.
"Tất nhiên..." Phó Vũ Hiên cười nói:
" Anh vẫn còn chưa nghe qua em hát đấy!"
"Thật ra, em hát rất bình thường..."
"Ha ha, Thủy Nhi, mặc kệ em nói thế nào anh vẫn rất mong chờ!"
Trần Thủy Mặc nửa quỳ ở trên ghế sofa dùng nghi lễ dở dở ương ương kính Phó Vũ Hiên: "Tuân lệnh! Bảo đảm không để cho thủ trưởng thất vọng!"
***
Ngày cuối cùng của năm 2011, sáng sớm Trần Thủy Mặc đã bị bọn nhỏ dẫn đầu là đứa nhỏ Kim Triết Duệ gọi đi, nói là muốn đi tập luyện cho tốt.
Trước tiên Phó Vũ Hiên làm cơm cho Hồ Tử, đồng thời dọn dẹp trong nhà và ngoài nhà một chút, sau đó anh đọc sách hơn một tiếng, lại nhìn đông hồ một chút chỉ mới có mười giờ. Anh chợt nhận ra rằng thời gian không có Trần Thủy Mặc ở nhà lại trôi qua khó khăn như vậy.
Khép sách lại, nhìn đồng hồ lần nữa 10:03, được rồi, anh thật sự là quá nhàm chán rồi!
Phía bên kia, Hồ Tử đã ăn no và đang nằm phơi nắng ở trên ban công, mặc dù nó vẫn chưa tới một tuổi, nhưng dáng vẻ đã rất uy phong lẫm liệt.
"Đi, Hồ Tử! Dẫn ngươi đi ra ngoài chạy một chút!"
Dắt Hồ Tử, Phó Vũ Hiên sẽ không bao giờ thừa nhận rằng bởi vì không có chuyện gì làm nên anh mới muốn chạy vòng quanh trên bãi tập!
Sau ba giờ chiều, mọi người đều trở lên bận rộn. Mặc dù người Trung Quốc coi trọng tết âm lịch hơn, nhưng vào thời điểm đó đã có rất nhiều người xin phép nghỉ để về nhà, ngược lại họ không gọn gàng như nhân viên tết Nguyên Đán.
Trần Thủy Mặc là một người thích tham gia náo nhiệt, ngoại trừ việc ăn sáng cùng nhau vào buổi sáng, còn lại cả ngày Phó Vũ Hiên đều không thấy bóng dáng của cô đâu.
Haizz, thôi vậy, hiếm khi thấy cô có thể dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống như thế này, hơn nữa, năm đầu tiên khó tránh khỏi cái gì cũng tò mò, nên kệ để cho cô đi!
Hơn sáu giờ Phó Vũ Hiên đi đến hội trường, đã có rất nhiều người ngồi trong hội trường được trang trí hoàn toàn mới, thấy anh vừa đến mọi người đều đứng dậy cúi chào.
"Được rồi được rồi, tất cả đều ngồi đi!"
Phó đoàn trưởng đến sớm hơn anh, Phó Vũ Hiên đi đến ngồi ngồi vào chỗ trống bên cạnh phó đoàn trưởng.
"Ai, tại sao không thấy chị dâu đâu?"
Phó Vũ Hiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô ấy hả? Cô ấy không phải là đang bận chuẩn bị một tiết mục để trình diễn cho các ngươi xem sao!"
"Chị dâu tự mình biểu diễn sao?" Phó đoàn trưởng mở to hai mắt kinh ngạc. Phải nói rằng, ấn tượng hiện tại của bọn họ về vợ của đoàn trưởng vẫn là dựa vào ngoại hình nổi bật và tinh thần uống rượu.
Phó Vũ Hiên gật đầu một cái, giật giật khóe miệng, "Không phải thế!"
Nghe được tin tức này, mọi người lại reo hò một trận. Không ngờ nhìn chị dâu dịu dàng của bọn họ lại rất thân thiết với mọi người!
Thật ra thì, ngoại trừ huấn luyện, trong đám người này cũng có không ít nhân tài ẩn dật.
Vương Đại Dũng với tư cách là quán quân mới của cuộc thi đấu toàn sư đoàn, đương nhiên là muốn thể hiện tài năng đầu tiên. Trần Thủy Mặc núp ở phía sau khán đài thấy vậy ngẩn người kêu một tiếng, có một người trẻ tuổi vừa mới tham gia quân ngũ được một năm chạy đến trước mặt Trần Thủy Mặc và nói với cô cái gì mà: "Đoàn trưởng bọn tôi còn mạnh hơn nữa", khiến cho Trần Thủy Mặc tự hỏi liệu cô có nên tin tưởng!
Các tiết mục tiếp theo sau đều tương đối mang tính "Văn chương" hơn, đàn bầu, kèn ác-mô-ni-ca và vân vân đều coi như là chuyện nhỏ, còn có một chàng trai trẻ đến từ Hồ Nam cố tình dùng tay nắm cổ họng gào lên bài 《 sεメy girl 》, khiến cho Trần Thủy Mặc cười đến nỗi nước mắt trào ra.
Ban đầu, Trần Thủy Mặc không muốn là người cuối cùng lên sân khấu, nhưng cái tên chính ủy vừa nhìn đã thấy "nham hiểm" kia nói cái gì: "Cái tốt phải để đến cuối cùng", khiến cho Trần Thủy Mặc không còn tâm tư nhìn người khác biểu diễn nữa, ở phía sau khan đài không ngừng căng thẳng, cô liên tục uống thật nhiều nước!
"Cô giáo Trần..." Ngược lại Kim Triết Duệ bình tĩnh hơn nhiều và còn đến an ủi Trần Thủy Mặc: "Cô giáo Trần, cô cứ coi như là đang lên lớp dạy mọi người thôi!"
"Nhưng cô chưa từng đứng trên một lớp học lớn như vậy!" Trần Thủy Mặc cắn răng!
Kim Triết Duệ vẫn còn đang suy nghĩ làm thế nào để an ủi cô giáo Trần? Nhưng không ngờ lại có người đang giục bọn cô, Kim Triết Duệ vội vàng kéo tay áo của Trần Thủy Mặc: "A! Cô giáo Trần, nhanh đến lượt chúng ta rồi!"
Trần Thủy Mặc hít sâu một hơi, để cho bảy đứa bé lần lượt dắt tay nhau đi lên phía trước sân khấu.
Bọn họ vừa bước lên sân khấu, lập tức phía dưới không một tiếng động.
Ánh mắt Trần Thủy Mặc có chút mơ hồ, theo bản năng muốn tìm một điểm chống đỡ. Đúng lúc Phó Vũ Hiên ngồi ở giữa hàng ghế đầu, Trần Thủy Mặc nhìn thấy anh, đột nhiên liền tĩnh tâm lại.
Nhạc đệm vang lên, Trần Thủy Mặc bắt đầu cùng bọn nhỏ cùng nhau diễn lại đoạn trích kinh điển của bộ phim đó.
Đúng là giọng hát của Trần Thủy Mặc không được coi là hay như cô đã nói, nhưng giọng cô rất nhẹ nhàng, bất giác từ ngữ của âm cuối luôn hơi cao giọng lên một chút, mang đến một phong cách khác.
Ngược lại giọng hát của bọn nhỏ vang lên rõ ràng và tươi sáng, nhưng vẫn có một đứa nhỏ nói không rõ chữ, chỉ nghe thấy một tiếng lẩm bẩm mơ hồ, điều này đặc biệt thú vị.
Không hề bất ngờ, Trần Thủy Mặc và bọn nhỏ đã nhận được những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất đêm nay!
Trần Thủy Mặc dẫn theo bọn nhỏ dùng nghi lễ hoàng gia xưa chào cảm ơn khán giả, kéo váy lên và hơi cong đầu gối, giờ phút này Phó Vũ Hiên cảm thấy cô cực kỳ giống công chúa trong cổ tích.
Hoạt động cuối cùng của buổi tối là đến căng tin ăn tối, Trần Thủy Mặc sợ thịt ở hội trưởng nên chưa bao giờ ăn ở đây, Phó Vũ Hiên phá lệ dẫn cô cùng nhau rời đi trước. Bọn họ cũng không có về nhà, mà là đang ở một quán ăn bên ngoài trên một đường nhỏ.
Ánh trăng kéo dài bóng của bọn họ, một trước một sau, chồng chéo lên nhau.
Trần Thủy Mặc vẫn còn ngâm nga giai điệu vừa nãy, mỉm cười và nhảy xung quanh Phó Vũ Hiên giống như một đứa trẻ.
"Thủ trưởng, em hát hay không?"
Phó Vũ Hiên đưa lưng về phía ánh trăng, khẽ mỉm cười với cô và chậm rãi gật đầu một cái.
"Thủ trưởng..."
"Hả?"
"Năm mới vui vẻ!"
Nơi này không ai, Phó Vũ Hiên nắm lấy bàn tay hơi của cô: "Năm mới vui vẻ..."
Tác giả có lời muốn nói: dưới sự chuyển tiếp, vẫn chưa tới thời gian công bố Ngô hành chuyện.. Im lặng...