Lúc này trong phòng kiểm tra tinh thần lực của đội 9 tất cả các thành viên đều đã được ghép cặp thành công, chỉ còn lại hai người là Lâm Cát Hạ và Phó Trung Nhân. Lâm Cát Hạ không có lượng tinh thần lực phù hợp với bất kỳ ai ngược lại Phó Trung Nhân không chịu làm kiểm tra, hắn cứ ngồi vậy chăm chăm nhìn Lâm Cát Hạ như thể canh chừng cô.
Nhận được kết quả Lâm Cát Hạ không còn tâm trí nào để ý chuyện khác, cô suy sụp cúi gằm mặt không bắt chuyện cũng chẳng đáp lời bất kỳ ai hỏi han.
Kết quả của Lâm Cát Hạ chính là tới Bộ hậu cần làm việc hoặc về nhà, còn Phó Trung Nhân hắn đã vi phạm vào luật của bộ là chống đối trong quá trình làm việc, nếu hắn không tham gia kiểm tra lại một lần nữa thì sẽ bị đuổi khỏi bộ.
Tiến sĩ Lê Vạn lên tiếng: “Còn một cơ hội cuối cùng, Phó Trung Nhân nếu cậu không chịu làm kiểm tra thì rời khỏi phòng ngay bây giờ, huyền phù của bộ sẵn sàng phục vụ hai tư trên hai tư để đưa cậu về Trứng Rồng số 2.”
Phó Trung Nhân mím môi, không muốn nhưng cũng chẳng dám kháng lệnh, miễn cưỡng gật đầu. Hắn còn xin thêm: “Có thể cho Cát Hạ thêm một cơ hội không?”
Lâm Cát Hạ nghe vậy liền nhìn hắn, ánh mắt đầy cảm kích. Phó Trung Nhân bỗng mỉm cười, chỉ cần cô còn ở lại đây, thì hắn sẽ có cơ hội, việc kết đôi nếu có thành cũng không đại diện cho tình yêu. Từ khi thành lập Bộ chiến cơ chưa từng có tiền lệ người không hợp kết làm bạn đời, nhưng hắn muốn thử phá luật.
Nung nấu ý định đó nên Phó Trung Nhân thả lỏng hơn, hắn còn tỏ ra rất hợp tác và dễ nói chuyện hơn so lúc nãy.
Tiến sĩ Lê Vạn rất ưng ý cách hành xử này, đối với ông cho thêm cơ hội cho một Chiến cơ là điều nên làm và ông sẵn sàng làm.
“Được, ta sẽ gọi hai người ở Bộ hậu cần lên, Cát Hạ thử lại lần nữa, nếu không được thì tới Bộ hậu cần báo danh cũng không muộn.”
Lâm Cát Hạ đứng lên trịnh trọng đáp: “Cảm ơn tiến sĩ!”
Cô quay qua người bạn thân Phó Trung Nhân. “Cảm ơn cậu!”
Phó Trung Nhân mỉm cười không đáp lời.
Rất nhanh một nam một nữ được gọi từ Bộ hậu cần đã tới, họ là Chiến cơ khóa trước, không tìm được người phù hợp nên chỉ có thể ở lại Bộ hậu cần. Thông thường các Chiến cơ khi tới Bộ hậu cần sẽ không được xem là mất hoàn toàn cơ hội trở thành Chiến cơ lần nữa, họ sẽ được chọn nếu khóa sau có người không phù hợp, nếu may mắn họ có thể tìm được người đồng hành và rời khỏi Bộ hậu cần, lần nữa trở thành Chiến cơ cống hiến cho đế quốc.
Tiến sĩ Lê Vạn kiểm tra thông số tinh thần lực của hai người mới, gọi cô gái và Phó Trung Nhân lên kiểm tra trước.
Cô gái có tên là Phượng Nghê, rất xinh đẹp, cắt tóc ngắn đầy cá tính. Cô chủ động đi tới trước mặt Phó Trung Nhân, mỉm cười ngọt ngào chào hỏi: “Xin chào, mình là Phượng Nghê, mong chúng ta có thể thành đôi.”
Phó Trung nhân không đáp lời cô ta, quay người đi tới ngồi vào ghế, một bộ muốn nhanh chóng kết thúc buổi kiểm tra.
Phượng Nghê gửi lời chào nhưng không được đáp lại có hơi bối rối. Thông thường các Chiến cơ mới khá hoàn nhã với nhau, bởi họ ý thức được rất có thể họ sẽ thành bạn đồng hành nên ai cũng muốn duy trì ấn tượng ban đầu thật tốt cho đối phương. Phó Trung Nhân thì không như vậy, hắn tỏ ra ghét bỏ Phượng Nghê ngay khi nhìn thấy cô. Dù không hài lòng nhưng Phượng Nghê vẫn im lặng, cô hy vọng mình sẽ kết hợp thành công với Phó Trung Nhân để thoát khỏi Bộ hậu cần, thành một Chiến cơ được người người ngưỡng mộ.
Phượng Nghê ngồi vào ghế, mũ trắng ấm xuống. Theo chỉ số tinh thần lực tiến sĩ Lê Vạn đang cầm trong tay, Phượng Nghê và Phó Trung Nhân có tới 90 phần trăm khả năng thành bạn đồng hành. Tiến sĩ Lê Vạn quan sát biểu đồ kết hợp trên máy, không ngoài dự đoán của ông rất nhanh màu sắc đã chuyển về màu tím, độ phù hợp đã đạt.
Kết thúc kiểm tra Phượng Nghê rất vui, nhưng Phó Trung Nhân lại như người mất hồn, hắn không nhìn người bạn đồng hành mới của mình mà chỉ chăm chú quan sát Lâm Cát Hạ với chàng trai vừa tới kia.
Phượng Nghê nhìn theo tầm mắt của hắn, bắt gặp khuôn mặt đầy lo âu của lâm Cát Hạ, ánh mắt cô nheo lại không hài lòng khi bạn đồng hành của mình để ý một cô gái khác. Phượng Nghê nhẹ bước tới đứng bên cạnh Phó Trung Nhân, như có như không âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Lâm Cát Hạ mỉm cười với người trước mặt. Cậu ta là một chàng trai khá chững chạc, theo như công bố thì số tuổi của cậu ta lớn hơn Lâm Cát Hạ hai tuổi.
Hai người cùng ngồi vào máy kiểm tra, nhưng như những lần kiểm tra trước, cả hai không phù hợp. Khi được Phan Ánh Nguyệt đỡ ra khỏi máy kiểm tra lần thứ ba, Lâm Cát Hạ không nhịn nổi bật khóc thành tiếng.
Phóng Trung Nhân vội bước lại gần, bất chấp bản thân đã có người đồng hành ôm cô vào lòng, siết chặt vỗ về muốn an ủi cô.
Phượng Nghê nhìn mà cay mắt, nhưng cô ta nín nhịn. Mối quan hệ giữa cô và Phó Trung Nhân vừa được thiết lập, trước đó hai người chưa từng gặp mặt nên cô ta cần phải cẩn trọng hơn, để Phó Trung Nhân không ghét bỏ.
Thanh niên đi cùng tạm biệt Phượng Nghê buồn bã rời khỏi phòng kiểm tra. Lâm Cát Hạ sau khi khóc một trận cũng chấp nhận số phận phải vào Bộ hậu cần làm việc.
Cô theo chân Phan Ánh Nguyệt quay lại ký túc xá dành cho các Chiến cơ lấy hành lý chuyển qua khu hậu cần.
Phó Trung Nhân muốn đưa tiễn nhưng cô từ chối, còn mỉm cười nói: “Chúc mừng cậu, hy vọng cậu có thể hạnh phúc và thành công với người bạn đồng hành mới.”
Nói rồi cô quay lưng rời đi, bước theo Phan Ánh Nguyệt về nơi ở mới.
Phó Trung Nhân nhìn theo bóng lưng cô, hai tay siết chặt, môi mím thành một đường thẳng. Ánh mắt hắn thể hiện rõ sự không hài lòng, hắn tự nói với bản thân sẽ không bỏ cuộc, đến một ngày nào đó hắn nhất định sẽ có được cô.
Sau lưng hắn Phượng Nghê đang đứng nhìn, khóe môi cô ta nhếch lên, có vẻ rất tự tin sẽ có được Phó Trung Nhân.