Chương 2: Chiến cơ tử thần (2)

Tốc độ xe huyền phù của quân đội nhanh hơn huyền phù dân dụng rất nhiều chẳng mấy chốc đã chạy vào vùng sa mạc trắng. Nơi đây chính là biên giới của đế quốc Gen, khi lũ Nhân Thạch tấn công vào Gen, chúng sẽ đổ bộ ở đây trước. Đây cũng chính là chiến trường nơi Lâm Cát Hạ phải sống trong thời gian tới.

Huyền phù hạ cánh xuống trước một tòa nhà lớn, giữa sân cắm cọc cờ hình cánh chim bao lấy ngôi sao năm cánh màu đỏ như máu, đây chính là quốc kỳ của đế quốc Gen. Màu đỏ máu thể hiện cho sự hy sinh của những chiến cơ đã ngã xuống để bảo vệ cho 14 vùng an toàn hay còn gọi là 14 Trứng Rồng. Lúc đi qua nó Lâm Cát Hạ gỡ mũ cúi chào thể hiện sự tôn kính.

“Cát Hạ.” Có tiếng gọi quen thuộc vang lên.

Lâm Cát Hạ quay đầu nhìn lại, người tới là Phó Trung Nhân và các bạn trong khóa 9 của cô. Phó Trung Nhân hôm nay thay đổi rất lớn, mái tóc màu vàng chóe khi trước được nhuộm lại thành màu nâu dịu mắt. Lúc còn mang màu tóc sáng màu hắn trông ngổ ngáo, nhưng giờ lại mang nét đẹp tuấn tú dịu dàng.

Lâm Cát Hạ không giấu nỗi ngạc nhiên: “Cậu có đúng là Trung Nhân không đấy?”

Phó Trung Nhân cười lớn, nghiêng đầu khoe chiếc cằm sắc bén: “Thế nào, thấy anh đây đẹp trai không?”

Lâm Cát Hạ lắc đầu: “Cậu bằng tuổi tớ thôi, xưng anh không ngượng à?”

Phó Trung Nhân không hề ngại, sáp tới: “Sau hôm nay tớ có thể xưng anh rồi, tập dần là vừa.”

Phó Trung Nhân nói không sai, chút nữa sau khi trải qua quá trình ghép đôi, Phó Trung Nhân sẽ tìm được người đồng hành, khi đó hắn sẽ thành ‘anh’ của người con gái khác, cô cũng thành ‘em’ của một chàng trai nào đó trong số những người mới tới hôm nay.

“Cơ giáp chiến thần Z 0 Six kìa.”

Đột nhiên có người hô lên.

Cả nhóm ngửa đầu nhìn lên bầu trời, một chiếc cơ giáp màu đen bay qua, thân hình cao lớn, các khớp nối uyển chuyển linh hoạt, đôi cánh đen to lớn phủ cả một khoảng trời tỏa bóng xuống đầu bọn họ, bên hông khắc dòng chữ Z 0 Six màu trắng nổi bật.

“Sao chỉ có một mình anh ta trở về? Người của đội một đâu?” Nhóm bạn bắt đầu xôn xao lên.

Z là ký hiệu dành riêng cho cơ giáp của đội một, thông thường khi ra trận cả đội sẽ cùng xuất phát và tất cả sẽ trở về cùng nhau, hiếm khi chỉ thấy một người trở về như vậy.

“Có khi nào bạn đồng hành của anh ta đã tử vong nên anh ta quay trở về một mình không?” Một bạn gái đứng bên cạnh Lâm Cát Hạ tò mò đưa ra câu hỏi.

Lâm Cát Hạ lắc đầu, đáp: “Không biết.”

Một bạn học khác có vẻ rất hiểu biết lên tiếng: “Tớ nghe đồn Six là một kẻ có tinh thần lực điên loạn, tuy rất mạnh nhưng không phải ai cũng có thể làm bạn đồng hành với anh ta, đã có không ít người bạn đồng hành của Six tử vong, tất cả đều do tinh thần lực của Six quá bạo nên đã gϊếŧ chết họ. Các chiến cơ khác thường gọi anh ta là Chiến cơ tử thần.”

Một người khác nói xen vào: “Tớ còn nghe đồn vì khó tìm được bạn đồng hành nên anh ta thường hay xuất trận một mình.”

“Cậu nói gì cơ?” Toàn bộ thành viên nhóm 9 đều tụ lại.

Họ không thể tin được lại có chiến cơ có thể điều khiển cơ giáp một mình, cơ giáp do đế quốc chế tạo chỉ có thể điều khiển cặp đôi, yêu cầu tinh thần lực âm dương hòa hợp, nếu điều khiển một mình cơ giáp đó không khác gì một con robot bình thường, vậy mà Six lại có thể làm được.

Phó Trung Nhân còn thêm vào. “Tớ nghe nói dù chỉ điều khiển cơ giáp một mình, nhưng Six có thể hạ gục ít nhất mười con Nhân Thạch cấp A.”

Tiếng hít khí vang lên. Nhân Thạch cấp A là loại cao nhất, nó có chiều cao gấp mười lần cơ giáp, tốc độ di chuyển nhanh, trái tim cũng vững chắc, muốn hạ được nó cần một cơ giáp được điều khiển bởi một cặp chiến cơ đồng hành có tinh thần lực hòa hợp nhất, vậy mà Six lại chỉ cần một mình đã hạ mười tên Nhân Thạch cấp A, quá trâu bò.

“Nhóm 9 phải không?” Có tiếng nói vang lên.

Cả nhóm nhìn về phía đó bắt gặp một người phụ nữ mặc quân phục, không đội mũ, tóc buộc gọn, môi tô son đỏ tươi cười đầy quyến rũ.

“Mau vào trong, sắp tới giờ chọn bạn đồng hành rồi.”

Cả bọn lập tức vứt chuyện của Six ra sau đầu, đi tới cúi chào người phụ trách của mình.

Cô gái tự giới thiệu: “Chị là Phan Ánh Nguyệt, năm nay 30 tuổi từ giờ sẽ là người quản lý đội 9, có chuyện gì các em có thể đi tìm chị.”

Cô dẫn mọi người đi vào trong, phát cho mỗi người một thẻ thông hành tại Bộ chiến cơ. Loại thẻ này cho phép họ đi tới các khu vực được chỉ định cho từng cấp bậc trong bộ. Sau khi phát thẻ xong cô mang bọn họ đi tới ký túc xá dành cho các chiến cơ.

Khác với tòa nhà Bộ chiến cơ được xây theo phong cách hiện đại chọc trời, ký túc xá lại là một căn biệt thự xinh đẹp nằm giữa vườn hoa.

Vừa bước vào sân Phan Ánh Nguyệt liền đứng lại nói: “Từ giờ toàn bộ thành viên đội 9 sẽ cùng nhau sinh hoạt ở nơi này, chị hy vọng các em sẽ thắt chặt tình cảm và luôn hỗ trợ nhau trong chiến đấu.”

“Vâng thưa chị.”

Toàn thể thành viên đội 9 đứng nghiêm chào.

Phan Ánh Nguyệt mở cửa đưa bọn họ vào phòng khách: “Các em bỏ hành lý tại đây, sau đó theo chị tới phòng kiểm tra ghép đôi. Sau khi ghép đôi xong chúng ta sẽ phân phòng.”

Trước khi đi Phan Ánh Nguyệt tinh nghịch nháy mắt. “Nếu ai có tình ý với nhau có thể báo trước, chị sẽ để hai em cùng kiểm tra xác nhận mà không cần đưa vào hệ thống đánh giá chọn ngẫu nhiên.”

Các chàng trai và cô gái trong đội đỏ mặt nhìn nhau, riêng Lâm Cát Hạ chỉ cười nhẹ bình tĩnh nhìn về chiếc cơ nam đối diện. Cô vốn là người lạnh nhạt, nên không yêu sớm, đến bây giờ vẫn là một cô gái ngây ngô. Đối với cô người bạn đời tương lai chính là người hòa hợp trong lễ ghép đôi.

Phó Trung Nhân len lén nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi tình ý, nhịp tim trong l*иg ngực đập rộn ràng.