Chương 5

Tôi tới bệnh viện băng bó.

Tiện lấy kết quả khám tổng quát lúc trước.

Sau khi lấy kết quả, bác sĩ giải thích với tôi nội dung bản kết quả nghĩa là gì.

Tôi đứng trong sảnh của bệnh viện, nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo.

Trong đầu vẫn trống rỗng như cũ.

Khi phản ứng lại, tôi cầm tờ kết quả thật chặt, chặt tới nỗi mồ hôi trên tay làm ướt nhẹp tờ giấy.

Đã có lúc, tôi cảm thấy nghề nghiệp của tôi giúp tôi có nhiều thời gian để tìm hiểu ý nghĩa của cái chết hơn người khác.

Sau này, đối với tôi khái niệm tử vong nghĩa là tôi sợ cái chết của Lâm Tự.

Sợ anh nằm vùng lơ đãng bị phát hiện.

Sợ anh sẽ không bao giờ quay về.

Sợ bọn buôn ma túy điên khùng đó yêu cầu anh tiêm thẳng vào động mạch, khiến anh tự lao đầu vào chỗ chết.

Cái chết đối với tôi mà nói đó là Lâm Tự không rời khỏi thế giới của tôi.

Đó là, tôi rời khỏi thế giới của Lâm Tự.

Chuyện này giống như đang tự cài bộ đếm ngược thời gian cho sinh mệnh của bản thân, tôi bình tĩnh lái xe, bình tĩnh đi đến cửa nhà, bình tĩnh mở cửa nhà ra.

… Tôi thấy Giang Đình đang ôm vai Lâm Tự, nhưng anh không trốn tránh.

“Giang Đình, cô coi nhà của tôi như nhà của cô đấy à?”

Tôi tiến lên tách hai người ra.

Sợi dây căng chặt sẽ có ngày đứt.

Tôi luôn nghĩ bản thân bình tĩnh, nhưng tôi lại quên mất người đang phẫn nộ tới cùng cực cũng bình tĩnh như vậy.

Mà Giang Đình còn có thời gian nhàn nhã đưa tay lên sửa lại bộ tóc xoăn của mình.

“Ngại quá, là Lâm Tự tự mở cửa cho tôi giống lần trước.”

Người phụ nữ đi tới trước mặt, cúi người, nói bên tai tôi.

“Trương Tư Niên, cô quên rồi, Lâm Tự không còn là người lúc nào cũng bảo vệ cô nữa đâu.”

“Muốn trách thì trách cô xui xẻo, chúng ta lại quay về vạch xuất phát.”

“Lần này, tôi có cơ hội thắng nhiều hơn đấy.”

… Chuyện này làm tôi nhớ lại hồi còn ở học viện cảnh sát.

Giang Đình là hoa khôi, cô ta gióng trống khua chiêng theo đuổi Lâm Tự.

Nhưng Lâm Tự luôn bảo vệ tôi ở phía sau.

“Tôi nói cho cô biết, đừng nói mấy lời lung tung gây hiểu lầm trước mặt vợ tôi.”

“Người tôi thích là Trương Tư Niên, tôi cho em ấy cả mạng sống của tôi, thậm chí cả tim gan này cũng đều cho em ấy…”



Ánh mắt tôi dao động, tầm mắt đảo quanh người Lâm Tự đang đứng bên cạnh.

Giang Đình nói là anh mở cửa cho cô ta.

Hóa ra bây giờ anh sẽ không từ chối Giang Đình.

Bỗng nhiên trong lòng tôi bùng lên cơn lửa giận vô cớ, dựa vào đâu, dựa vào cái gì?

Tôi luôn chăm sóc anh, dựa vào cái gì mà anh xem tôi như người xấu, dựa vào cái gì mà anh đẩy tôi ra xa, dựa vào cái gì luôn vô cảm nhìn tôi.

Tôi sắp chết, anh có biết không Lâm Tự?

Tôi cũng sẽ buồn, Lâm Tự.

Không phải anh nói thích tôi nhất sao, vì sao lại dùng ánh mắt thờ ơ như vậy nhìn tôi.

Tại sao người bị đẩy ra lại là tôi, anh ghét tôi đến thế sao, không nhịn nổi mà muốn thoát khỏi tôi đến vậy à?

Bỗng nhiên tôi túm mạnh lấy cổ áo Lâm Tự, đẩy anh ra khỏi cửa.

“Anh đi đi! Anh đi theo Giang Đình đi!”

"Đời này chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa, tôi mặc kệ anh!"

“Tôi sẽ không bao giờ quan tâm đến anh nữa!”

Kể từ lúc tôi dắt anh từ hiện trường vụ án trở về, đây là lần đầu tiên tôi hung dữ với anh như vậy.

Đã nhiều năm trôi qua, cho dù anh đối xử với tôi như thế nào, tôi cũng chưa bao giờ hung dữ với anh.

Vì thế trong chớp mắt, hình như tôi thấy anh lúng túng.

Hai người bị tôi đẩy ra khỏi cửa, tôi dựa vào cửa, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch của bản thân.

Trong túi, tờ giấy được tôi gấp làm bốn bị tôi vò nát lại.

Ngón tay tôi nhéo vào lòng bàn tay, che lấp cơn đau đớn trong đầu mình.

Lâm Tự, tôi không bao giờ quan tâm anh nữa.

Anh muốn tôi quan tâm anh, tôi cũng mặc kệ.