Chương 10

Nhưng những chuyện đó không xảy ra, anh chỉ thấy được trận mưa to suốt mấy ngày liền.

Một bóng người đứng dưới ánh đèn đường, đưa tay ra xoa đầu anh.

“Lâm Tự ngốc nghếch.”

“Kiếp sau đừng gặp nhau nữa nhé.”

Bỗng nhiên trái tim nhói lên một cái.

Tại sao lại cảm thấy đau khổ?

Tại sau lại đau như vậy?

Rõ ràng cô là người mà anh ghét nhất.

Anh sững sờ tại chỗ, nhớ tới rất lâu về trước, cô về nhà ôm anh một cái.

Anh nhớ tới có một lần anh đẩy cô ra, sau đó đầu cô đập vào tủ đầu giường, rách da đầu.

Màu máu đỏ tươi chọc vào mắt, cứ như có một con dao sắc bén chém lên người anh.

Nhưng cho tới cuối cùng anh vẫn không đỡ cô dậy.

Tới cuối cùng giọng điệu của anh vẫn không hề mềm đi chút nào.

Cuối cùng anh cũng có thể đuổi cô rời khỏi mình.

Được như mong muốn.



Trương Tư Niên nằm trên giường bệnh, cô mơ một giấc mơ.

Cô và Lâm Tự mỗi năm sẽ gặp nhau một lần cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

Một là để trao đổi tình báo gần nhất, hai là những người yêu nhau cuối cùng cũng có cơ hội được gặp mặt nhau.

Cuộc gặp gỡ lần đó diễn ra trên tàu điện ngầm.

Trong giờ cao điểm buổi sáng, ai ai cũng vội vã.

Giữa lúc mọi người đang chen lấn nhau, bỗng nhiên cô bị một người ôm vào lòng.

Xương cổ tay bị nhéo ba cái, đây là ám hiệu đã được thống nhất với nhau từ trước.

Lâm Tự đứng sau lưng cô ho nhẹ một tiếng.

Vốn dĩ Lâm Tự không hút thuốc lá nhưng hiện tại trên người anh vương một mùi thuốc lá thoang thoảng.

“Địa điểm giao dịch tiếp theo là quán bar Sênh Ca.”

Lắc lư trong tàu, bỗng nhiên cô nắm lấy cổ tay anh.

“Anh… Vẫn tiếp tục hả?”

Cô nhẹ giọng hỏi anh.

Trên cổ tay anh có mấy lỗ chích nhỏ.

Lúc tàu điện ngầm đi qua đường hầm, anh im lặng đứng dưới ánh sáng của những tấm biển quảng cáo.

Sau đó anh khẽ ừ một tiếng.

Đẩy cổ tay cô ra, anh đi theo dòng người xuống tàu điện ngầm.

“Trương Tư Niên! Tỉnh lại đi! Cố gắng lên!”

Có ai đó đang vừa đẩy giường bệnh vừa gọi tên cô.

Cô mở mắt ra chỉ thấy tầm nhìn mơ hồ, hôm qua lúc hội chẩn bác sĩ có nói khối u đã chèn lên thần kinh thị giác.

Cuối cùng cô cũng chẳng thể nhìn thấy gì nữa.

Cô hơi hé miệng, phát hiện mình vẫn có thể nói chuyện được.

Mơ mơ màng màng, mê man nặng nề.

Lí Châu đưa tai ghé sát miệng cô nghe cô thì thầm.

“Đáng lẽ ngày hôm đó tôi không nên hỏi anh ấy.”

“Chắc hẳn anh ấy nghĩ tôi ghét anh ấy lắm.

“Nhưng chỉ cần là anh ấy, thì nghiện ma túy cũng có sao đâu.”

Bánh xe lăn trên mặt đất, những tiếng la hoảng loạn vang lên, Trương Tư Niên bị đẩy vào phòng phẫu thuật.

Cùng lúc đó, Giang Đình đang treo đèn dây hình ngôi sao lên trước hiên nhà.

Lò sưởi ấm áp khiến người ta buồn ngủ, ánh sáng lốm đốm từ thủy tinh ánh lên trong mắt Lâm Tự.

Anh đang chờ đợi năm mới đến.

Pháo hoa nổ giòn giã trên bầu trời.

Có lẽ hôm nay là lần điều trị cuối cùng.

Chỉ là bác sĩ lại không đến.

Lâm Tự ngồi trên ghế, Giang Đình nói hôm nay là đêm giao thừa nên trong phòng mới trang trí ấm áp.

Chỉ là chờ đến tận tối bác sĩ cũng vẫn không đến.

Giang Đình cũng không ở lại đây.

Anh ngồi đó đợi rất lâu.

Có lẽ anh không cần điều trị nữa.

Một vài ký ức đã khôi phục lại trong giấc mơ mấy ngày qua, chúng khuấy động anh rồi nghiền nát, sau đó ghép lại với nhau.

Anh từ từ đi tới trước gương.

Những ngón tay ghép thành hình khẩu súng nhắm về phía cổ mình.