Chương 20: Luôn bên cạnh anh

Tôi kéo Thiên Khải chạy một mạch từ phòng họp về đến văn phòng, để anh ta ngồi vào bàn làm việc, tôi lại chạy vụt đi. Lí Đô tròn mắt định hỏi tôi nhưng Boss lại ra hiệu cho hắn im lặng rồi mệt mỏi gục đầu xuống bàn.

Ít phút sau tôi quay trở lại, thấy Boss Khải vẫn còn nằm dài trên bàn, tôi đang định thò tay lay anh ta dậy, nào ngờ vừa mới vươn tay ra, anh ta đã phản xạ túm chặt lấy cổ tay tôi, làm tôi giật mình vấp chân lảo đảo suýt ngã, may mà anh ta nhanh nhẹn một tay ôm eo tôi giữ lại, một tay đỡ được li trà mới tránh thoát cho tôi một kiếp. Tôi có chút lúng túng muốn tránh ra nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào đôi mắt tuyệt đẹp bây giờ đang đong đầy ưu phiền ấy hiện lên hình ảnh phản chiếu của tôi thì cả người tôi như sững lại, trái tim cũng bắt đầu chua xót.

Thình lình, Lí Đô gõ cửa phòng làm chúng tôi tỉnh táo lại, tôi thì xấu hổ vội vàng tránh ra mặt đỏ bừng, còn Boss Khải chỉ thản nhiên

ngồi xuống, đặt li trà lên môi nhấp một ngụm như chưa có việc gì xảy ra.

“Vào đi”

Lí Đô lo âu bước vào: “Tổng giám đốc, bên Vũ Gia nói là chỉ cho chúng ta thời hạn đúng hai tuần nữa, nếu lúc ấy vẫn không có hàng để giao thì chúng ta sẽ phải đền hợp đồng”.

Thiên Khải mỏi mệt phất phất tay:

“Được rồi, anh ra ngoài đi, tôi sẽ đi đàm phán với họ”.

“Anh muốn đi gặp Vũ Đông Thành đúng không?” Tôi dò hỏi.

“ Ừ! Nhưng mà cô không phải đi cùng đâu, Lí Đô đi với tôi là được rồi, cô nghỉ ngơi đi” Anh ta uể oải.

Tôi nóng nảy:

“ Không phải tôi nói với anh là tôi khỏe rồi sao, tôi nhất định sẽ đi cùng với anh, nhưng chúng ta sẽ không gặp tên kia vì sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu”.

“Vậy chúng ta găp sẽ gặp ai?”

“Vũ Đông Dương”

“Làm sao cô biết Vũ Đông Dương, không phải hắn ta đã đi Cannada rồi sao?” Anh ta nhíu mày ngạc nhiên.

“ Đi rồi, nhưng về rồi”.

“ Về khi nào?”

“ Hôm qua”

Làm sao mà không biết được chứ, tôi đã đọc thuộc lòng cả quyển tiểu thuyết này rồi, vốn dĩ tôi cũng chưa muốn gặp trực diện nam chính đại nhân đâu, nhưng có lẽ cho dù tôi có trốn tránh thì cũng không trốn tránh được, bây giờ tôi chỉ còn cách là phải chủ động đương đầu với sóng gió thôi. Tôi phải mạnh mẽ để bảo vệ chính mình và những người tôi yêu quý, đây là trách nhiệm của tôi.

“ Minh Tuệ! Nguyễn Minh Tuệ!...” Boss Khải lay lay tôi.

“ À, ừ, có chuyện gì?” Tôi bừng tỉnh từ trong suy nghĩ của mình.

“ Tôi muốn hỏi cô…”

Tôi để tay lên môi Boss ngăn lại, rồi cúi người đặt hai tay lên vai anh ta:

“ Có những chuyện tôi không thể giải thích cho anh được, nhưng anh yên tâm, tôi sẽ cùng anh giải quyết hết mọi rắc rối”

Không gian như ngừng lại, Boss cứ nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau anh ta khẽ nâng khóe miệng lên:

“Ừ”

Tôi thở phào nhẹ nhõm sợ anh ta lại tra hỏi gì nữa thì nguy vì vậy tôi nhanh tay lôi anh ta dậy đi ăn trưa.