Chương 54

Sau khi cảnh sát Lý nói Kiều Mạch mới phát hiện ra.

Anh đã hơn một tháng không lặp lại ác mộng.

Lần cuối cùng gặp ác mộng là khi nào, Kiều Mạch tự hỏi, lần ác mộng đó với anh thật xa xôi, trong trí nhớ của anh, những cơn ác mộng dường như dần biến mất, nếu không phải cảnh sát Lý nhắc tới, anh căn bản là không chú ý tới chuyện này.

Sinh hoạt của anh đã khôi phục bình thường.

Hết thảy, tựa hồ đều là bởi vì Cố Nhan Tân l, bởi vì đối phương đã đến và giải cứu anh từ nơi vực sâu.

“Kiều Mạch?” cảnh sát Lý đánh gãy sự trầm tư của Kiều Mạch.

Phục hồi tinh thần, Kiều Mạch cười: “Thật lâu.”

Cảnh sát Lý trầm mặc sau một hồi lâu: “Là bởi vì Cố Nhan Tân?”

“Đúng.” Kiều Mạch thản nhiên thừa nhận, “Tôi thật biết ơn em ấy, cũng đã tiếp nhận tình cảm.”

“Chúc mừng anh.” cảnh sát Lý nói, “Nhưng anh có suy xét mặt khác không?”

“Tôi không rõ ý của anh.”

“Bệnh của Cố Nhan Tân thật sự tốt?”

“Đã tốt rồi.”

Cảnh sát Lý nhìn thẳng hai mắt Kiều Mạch: “Hiện tại chỉ có hai chúng ta, anh không cần phải dấu diếm cho hắn, cũng không cần nói dối tôi, tình cảm của anh tôi nhìn được. Nhưng hiện tại tôi yêu cầu anh phải tín nhiệm tôi, tôi yêu cầu anh nói ra lời nói thật trong nội tâm, anh thật sự sẽ ở bên hắn?”

Kiều Mạch không rõ ỹ nghĩa của những lời này, nhưng anh đã cảm giác được một chút không kiên nhẫn, cứ việc như thế, anh vẫn gật gật đầu, cười nói: “Đúng vậy.”

“Hắn mắc bệnh tâm thần phân liệt, tôi không biết hắn hiện tại có mấy nhân cách, nhưng về sau nói không chừng sẽ xuất hiện càng nhiều loại nhân cách, anh không thể loại trừ tình huống hắn có xuất hiện khuynh hướng bạo lực hay không, hoặc là giống những người bạn trai trước, theo dõi, đe dọa, chiếm hữu, máu me, hết thảy đều có khả năng phát sinh.”

“Hắn sẽ không.” Kiều Mạch thập phần khẳng định, những việc này trong miệng cảnh sát Lý vĩnh viễn sẽ không xuát hiện với Cố Nhan Tân, cho dù bọn họ quen nhau không lâu, cho dù bọn họ vừa bắt đầu kết giao, nhưng Kiều Mạch có thể khẳng định.

Cố Nhan Tân vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn anh.

Anh chưa từng có khẳng định như vậy, cũng chưa từng tin tưởng một người như vậy, nhưng anh nguyện đem sự tín nhiệm này với Cố Nhan Tân.

Hắn đáng giá để anh làm như vậy.

“Kiều Mạch……”

“Cảnh sát Lý.” Kiều Mạch đánh gãy lời đối phương nói, “Nếu anh kiên trì cho rằng tinh thần Cố Nhan Tân có vấn đề, không bằng đi làm kiểm tra đi.”

Cảnh sát Lý và Kiều Mạch ngồi đối diện, trong khoảng thời gian ngắn đã lâm vào cục diện bế tắc.

Vừa vặn vào lúc này, di động Kiều Mạch bỗng nhiên vang lên, đánh vỡ không khí.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.” thần sắc Kiều Mạch hơi buông lỏng một chút.

Cảnh sát Lý lạnh mặt, gật gật đầu.

Điện thoại đến là Cố Nhan Tân, tới vô cùng đúng lúc, Kiều Mạch liếc cảnh sát Lý, chuyển cuộc gọi.

“Kiều Mạch.” thanh âm Cố Nhan Tân ngoài ý muốn có chút nôn nóng, “Tên cớm kia có phải ở bên cạnh anh hay không?”

Kiều Mạch có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn gật gật đầu: “Đúng vậy, làm sao vậy?”

“Không tin lời gã nói, càng đừng ở với gã.” Cố Nhan Tân hỏi, “Chung quanh còn có người khác không?”

“Có.” Kiều Mạch tận lực nói mơ hồ một chút, không cho cảnh sát Lý phát hiện điều gì không thích hợp.

“Được rồi.” Cố Nhan Tân hít sâu một hơi, “Em đang cho người điều tra gã, người kia nói có chút không thích hợp, theo sau liền gửi tới em ảnh chụp hai người, cho nên em mới gọi điện thoại cho anh.”

Kiều Mạch không nói gì, Cố Nhan Tân lại nói: “Anh ở tại chỗ chờ em, em lập tức tới.”

“Được rồi.”

Cúp điện thoại, Kiều Mạch an tĩnh ngồi ở đối diện cảnh sát Lý.

Môi cảnh sát Lý động vài cái, tựa hồ là muốn hỏi chút gì, nhưng cuối cùng lại chỉ nói: “Từ đó tới giờ, tôi luôn coi anh là bạn, cho nên mới nói những lời này. Tôi cũng hy vọng anh có thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, nhưng không phải giống như bây giờ uống rượu độc giải khát, tôi sợ cuối cùng người bị thương tổn là anh.”

Trong lúc này Kiều Mạch lại yên lặng không nói gì, không biết nên nói gì cho tốt. Trên thực tế sớm một đoạn thời gian anh hoài nghi cảnh sát Lý có phải yêu thầm anh hay không, bởi vì đối phương quá chú ý đến anh, thật giống như một người đơn phương yêu thầm, một chút gió thổi cỏ lay đều trốn không khỏi đôi mắt anh.

Cả một khoảng thời gian Kiều Mạch đều cho là như vậy.

Nhưng hiện tại anh hoàn hoàn loại trừ loại ý nghĩ này.

Từng hành động của cảnh sát Lý nếu nói là yêu thầm, không bằng dùng từ quan sát đee hình dung càng thích hợp hơn, giống như là một người bác sĩ nghiêm cẩn theo dõi, luôn quan sát người bệnh của mình.

Quan sát đến sự biến hoá của người bệnh, mang theo sự mãnh liệt hứng thú và tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt luôn dừng ở trên người Kiều Mạch, làm lông tơ anh đều đứng thẳng.

Tựa hồ muốn giải phẫu anh vậy, nghiên cứu cả sự bất an của anh, theo dõi khống chế tế bào ‘chạy thoát’ của anh.

Kiều Mạch vừa nghĩ đã thấy run rẩy.

Rõ ràng cửa kính của tiệm được lau rất kĩ, trữ tình du dương, nhẹ giọng nói chuyện với nhau, cùng với ánh dương sáng lạn bên ngoài và người đi đường vội vàng, nhưng ngay lúc này Kiều Mạch vẫn cảm thấy một trận rét lạnh, từ trong xương cốt lộ ra hàn ý, hoàn toàn xâm nhập xương tuỷ.

“Cảnh sát Lý.” Kiều Mạch miễn cưỡng ngăn chận cảm xúc từ tận đáy lòng, để mình thoạt nhìn vô cùng bình thường, anh dùng ánh mắt bình tĩnh, kiên định nhìn cảnh sát Lý, chậm rãi mở miệng, “Tôi cũng hy vọng anh có thể trở thành bạn của tôi.”

Anh dùng từ hy vọng, hy vọng anh ta có thể trở thành bạn mình.

Cảnh sát Lý như suy tư gì nhìn lướt qua Kiều Mạch, bỗng nhiên đứng lên nói: “Tôi còn có việc đi trước.”

Kiều Mạch có chút ngây người, còn không kịp phản ứng lại thì đối phương đã xoay người rời đi, tốc độ thập phần nhanh, chờ đến khi Kiều Mạch quay đầu nhìn, thì chỉ có thể nhìn thấy đối phương rời khỏi quán cà phê.

Kỳ quái……

Lúc này, một người đàn ông mặc áo khoác màu xanh đen, trong miệng ngậm một cây thuốc lá không bậc lửa đi tới trước người Kiều Mạch, đặt mông ngồi xuống đối diện anh.

“…… Anh là?” Kiều Mạch không hiểu ra sao.

“Lý An.” Người đàn ông kia tức giận.

Kiều Mạch: “…… Chúng ta quen nhau?”

“Chúng ta không quen biết.” Lý An gãi gãi đầu, vẻ mặt không kiên nhẫn, “Có người thuê tôi điều tra tên cớm kia. Mẹ nó, ai biết lại bảo tôi để ý anh, thật là phá việc.”

Kiều Mạch:……

“Người anh nói chính là Cố Nhan Tân sao?”

“Có lẽ đúng, tôi không biết.” Lý An lười biếng chống cằm, lại nhìn đồng hồ, “Như thế nào còn chưa tới.”

“Quý khách.” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên một câu, nữ phục vụ quán cà phê bước lại mặt mang theo nụ cười nói, “Nơi này không thể hút thuốc đâu.”

Lý An nhìn cô: “Tôi biết, không thấy tôi không châm sao?”

Kiều Mạch:……

Kiều Mạch nhịn không được cười lên tiếng, anh cảm thấy người này còn rất có ý tứ.

“Đây là danh thϊếp của tôi.” Lý An rút từ túi tiền ra một tấm danh thϊếp, tùy tay ném tới trước mặt Kiều Mạch.

“Thám tử Lý An, nhà trinh thám Lý An, trợ lý Chúc Thanh Phi……” thanh âm Kiều Mạch bỗng nhiên dừng lại, “Chúc Thanh Phi……”

“Làm sao vậy?” Lý An bỗng nhiên tinh thần tỉnh táo, “Anh quen à?”

“Tôi có một người bạn đại học tên là Chúc Thanh Phi, nhưng mà…… cậu ấy học về chuyên môn tài nguyên nông nghiệp……”

“Trùng hợp.” Lý An ưỡn ngực, “Thật đúng là cậu ấy, Chúc Thanh Phi từng học chuyên ngành này.”

Kiều Mạch: “…… Nhưng mà nó đâu có liên quan đến trinh thám.”

Lý An có chút hưng phấn cùng anh nói chuyện, những câu nói đều liên quan đến Chúc Thanh Phi, Kiều Mạch cảm giác càng ngày càng kỳ quái.

Có người nói Gay rất dễ dàng phát hiện đồng loại, Kiều Mạch không biết mình có thiên phú này hay không, nhưng anh đã phát hiện người đối diện này rất có khả năng là một cặp với cậu bạn học Chúc Thanh Phi.

Tuyệt đối là một đôi, vừa nói đến đối phương thì đôi mắt Lý An đã tỏa ánh sáng, không khác gì Cố Nhan Tân lúc nhắc đến anh, trong ánh mắt đều như trang đầy ngôi sao, thật có mị lực.

Khi mình nói về Cố Nhan Tân cũng sẽ như thế này sao?

Cả người đều sáng lên.

Lại qua hơn mười phút, cửa quán cà phê bị đẩy ra, tiếng chuông gió nhỏ vụn truyền đến, Cố Nhan Tân như một trận gió vọt tới trước người Kiều Mạch, gắt gao cầm tay anh, lo lắng nhìn anh.

“Anh không sao chứ.”

“Đều nói không có việc gì, anh thật là đại kinh tiểu quái.” Lý An mắt trợn trắng.

“Anh không có việc gì.” Kiều Mạch nắm tay Cố Nhan Tân.

“Kiều…… Mạch?” Người phía sau Cố Nhan Tân có chút nghi hoặc mở miệng.

Kiều Mạch ngẩng đầu, thấy rõ người nọ, đúng là đồng học Chúc Thanh Phi. Trên mặt Chúc Thanh Phi đeo một bộ mắt kính gọng mạ vàng, gầy gầy cao cao, mặc một kiện sơ mi trắng, thập phần văn nhã, nhưng một bụng ý nghĩ xấu Kiều Mạch lại rất rõ ràng, anh cũng chưa bao giờ coi đối phương là một con mọt sách.

Hai người quen nhau trong clb thư pháp, nghiêm túc mà nói, là thông qua Đinh Thu Vinh mà quen nhau.

“Chúc Thanh Phi.” Kiều Mạch nói, đứng lên.

“Hai người thật sự quen nhau a.” Lý An hứng thú dạt dào.

Chúc Thamh Phi gật gật đầu, cười nói: “Đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy.”

“Đinh Thu Vinh đi nước ngoài?”

Sắc mặt Kiều Mạch bất biến, thản nhiên nói: “Đúng.”

Chúc Thanh Phi thu nụ cười, liếc mắt quan sát Kiều Mạch: “Chuyện hai người tôi có nghe nói, tôi cảm thấy anh làm rất đúng.”

Kiều Mạch trầm mặc, bỗng nhiên nói: “Cám ơn.”

“Đừng để nó đè lên làm áp lực tâm lý.” Chúc Thanh Phi vỗ vỗ bờ vai của anh, một lần nữa treo nụ cười trên mặt, “Về sau sống cho tốt.”

Kiều Mạch một lần nữa nắm tay Cố Nhan Tân thật chặt: “Tôi sẽ.”

“Có thời gian cùng bạn bè uống một chén.” Chúc Thanh Phi nâng nâng cằm, có chút rụt rè cười cười, duỗi tay bắt lấy tay Lý An, “Chúng tôi còn có việc, đi trước.”

“Ủa……” Lý An ngốc ngốc lên tiếng, trên mặt đột nhiên đỏ hồng, cúi đầu không dám nói lời nào, bị Chúc Thanh Phi lôi đi.

“Ánh ta là bạn anh?” Cố Nhan Tân lúc này mới mở miệng hỏi.

Kiều Mạch gật gật đầu.

Cố Nhan Tân lại hỏi: “Vậy cảnh sát Lý có làm gì anh hay không?”

Kiều Mạch lắc đầu.

“Ánh như thế nào không nói lời nào.” trên mặt Cố Nhan Tân không khỏi treo thần sắc nôn nóng, rồi lại bị sự lãnh đạm của hắn che dấu.

“Anh muốn về nhà.” Kiều Mạch nói.

“Ừ, chúng ta trở về.”

“Anh dạy cho em nấu ăn.”

“Anh không phải đã nói……”

“Em có muốn học không?”

“Có chứ.”

“Anh dạy cho em.”

“Vâng.”

Trầm mặc trong chốc lát.

“Kiều Mạch.”

“Hở?”

“Em yêu anh.”

“Em đã nói rất nhiều rồi.”

“Nói tiếp cũng đâu có sao.”

“Ngu ngốc.”

Kiều Mạch cười cười, không màng người đi đường chung quanh, nghiêng mạt hạ một nụ hôn lên môi Cố Nhan Tân.

Cứ như vậy mà trôi qua, một ngày đẹp trời.