Đang mơ mơ màng màng, Kiều Mạch cảm giác miệng mình phát ngứa, tựa hồ là có thứ gì đang cọ xát ở mặt trên, ngứa quá, làm anh không kiên nhẫn đưa tay xoa xoa.
Vừa nâng tay đã bị người cầm, ngay sau đó ngoài miệng truyền đến cảm giác ướŧ áŧ, mày Kiều Mạch nhăn lại, chậm rãi mở mắt.
“Kiều Mạch.” Trên mặt Cố Nhan Tân treo nụ cười tà mị, đầu lưỡi linh hoạt đã liếʍ môi Kiều Mạch đến ướt, kế tiếp chính là cạy cánh môi đối phương ra, tiến quân thần tốc.
Kiều Mạch không dao động, sắc mặt cũng chưa biến, ngay lập tức đè mặt Cố Nhan Tân lại, dùng sức đẩy đối phương ra.
“Cút.” Kiều Mạch trở mình một lần nữa nhắm hai mắt lại.
Cố Nhan Tân nhướng mày, không muốn rời giường hả?
Trước kia thật ra không phải không có lúc Kiều Mạch lười nhác như vậy, bất quá từ khi hai người trở thành hàng xóm, Kiều Mạch hơn phân nửa đều ngủ rát tỉnh, bởi vì đã không có việc làm cho nên khá là lười nhác, lại không để Cố Nhan Tân phát hiện ra tật xấu này.
Hôm nay Cố Nhan Tân rất vui vẻ muốn gọi anh tỉnh, lại không nghĩ Kiều Mạch lại khó coi như vậy. Chẳng lẽ trước kia đều là do Kiều Mạch tự mình dậy sao?
Kiều Mạch sau một lúc lâu mở to mắt, từ trên giường ngồi ngay ngắn.
“Tiểu bảo bối tỉnh rồi à?” Khoé môi Cố Nhan Tân lướt qua một nụ cười.
“Bao nhiêu giờ?” Kiều Mạch gãi gãi đầu.
Cố Nhan Tân liếc liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử: “7 giờ rưỡi.”
Y vừa dứt lời, đồng hồ đã vang lên tích tích, đã đến giờ mà hôm qua hẹn. Kiều Mạch giơ tay ấn, xốc chăn xuống giường.
Trên người anh không mặc quần áo, chỉ có mặc một cái quần đùi, vòng eo gầy nhưng rắn chắc cùng bụng lộ ở bên ngoài, thời tiết không tính là quá lạnh, trong phòng có độ ấm rất thích hợp, cho dù không mặc cũng không cảm giác được lạnh lẽo.
Ánh mắt Cố Nhan Tân dạo qua một vòng trên người Kiều Mạch, ánh mắt tối sầm lại, đảo mắt thu hồi song gió mãnh liệt bên trong: “Anh thay quần áo đi.”
Dứt lời, xoay người ra khỏi phòng ngủ.
Kiều Mạch quay đầu liếc mắt nhìn cậu, nhìn bóng dáng đối phương có chút chật vật, không khỏi cười khẽ một tiếng, mở tủ quần áo, tức khắc, nụ cười trên mặt anh không khỏi cương lại.
Bên trong tủ quần áo trống không không có một thứ gì, quần áo đều biến mất không thấy, ngay cả giá áo cũng không có, giống như cả cái tủ quần áo trong một đêm bị dọn sạch sành sanh.
Trong nhà chỉ có hai người, amh và Cố Nhan Tân, lần này không cần phải nói, khẳng định là do Cố Nhan Tân làm.
Còn chưa kịp mở miệng chất vấn, đã thấy Cố Nhan Tân quay lại, từ bên ngoài thò vào một khuôn mặt sáng lạn tươi cười: “Kiều Mạch Mạch, quên nói với anh, một lần nữa thay đổi quần áo cho anh, cho nên tủ anh đều trống không.”
Kiều Mạch đen mặt: “Vậy tôi mặc cái gì?”
Cố Nhan Tân vội vàng chạy vào: “Anh đừng vội a.” Cậu đem một tấm áo choàng vào choàng lên người Kiều Mạch, cẩn thận quấn chặt, để tránh đối phương cảm lạnh, sau đó đẩy anh đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, lại đẩy amh ngồi lên trên sô pha.
Kiều Mạch không hiểu ra sao: “Trong hồ lô của anh rốt cuộc có cái gì, hôm nay là ngày đi làm ngày đầu tiên của tôi, tôi không muốn đến trễ.”
Cố Nhan Tân thần bí khó lường cười cười, khuôn mặt trở nên tiện đến không thể tiện hơn, cậu để Kiều Mạch ngồi ở trên sô pha, còn mình xoay người đi vào bếp.
Kiều Mạch biến xanh.
Y sẽ không…… Làm món gì đó kinh dị đấy chứ?
“Keng keng keng keng!” Trong tay Cố Nhan Tân bưng một cái bát, bước chân sáo tung tăng vui vẻ từ trong bếp ra, cậu nhìn Kiều Mạch với vẻ mặt hưng phấn, “Hôm nay là ngày đi làm ngày đầu tiên của anh, nếm thử bữa sáng tình yêu em tự nghĩ ra đi nào! Ăn xong, cả hôm nay anh nhất định sẽ có một tinh thần sảng khoái! Sức sống tràn đầy!”
Kiều Mạch:……
Vừa nghe thấy hai chữ ‘tự nghĩ ra’, mặt Kiều Mạch mặt càng tái.
Hôm nay là ngày của đi làmKiều Mạch, mấy ngày hôm trước anh tham gia phỏng vấn vô cùng thành công, sự việc trước khi phỏng vấn không có chút nào ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, khi phỏng vấn anh phát huy vô cùng ổn định, hơn nữa anh có kinh nghiệm, tự nhiên là nhận được tin được tuyển.
Có thể phát huy được ngành chuyên của mình, anh trở thành kế toán viên của bộ tài vụ, rời xa cuộc sống sinh hoạt trước kia, điều này khiến cho Kiều Mạch vô cùng vui vẻ.
Nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, anh không muốn bởi vì ăn đồ ăn của Cố Nhan Tân mà phải vào bệnh viện.
Nếu hôm nay không đi, mặc kệ lý do gì, Kiều Mạch cảm thấy con đường làm việc sẽ không thành công.
“Nếm thử đi.” Cố Nhan Tân chớp chớp mắt, vô cùng chờ mong nhìn Kiều Mạch, cậu thậm chí còn dùng thìa múc một muỗng, săn sóc thổi thổi, đưa đến bên miệng Kiều Mạch, “Nào, Kiều Mạch Mạch, há miệng nào, A ——”
Nhìn nát cháo này tựa hồ cũng không phải không ổn, Kiều Mạch tự an ủi chính mình, không có hương vị kỳ quái, bên trong thả một ít rau, vô cùng bình thường, hẳn là có thể ăn.
Kiều Mạch nhìn lướt qua rau, lại ngẩng đầu coi chừng Cố Nhan Tân, chậm rãi há miệng ăn muỗng cháo của Cố Nhan Tân.
“Thế nào thế nào?” Cố Nhan Tân khẩn trương nhìn phản ứng Kiều Mạch.
Trên mặt Kiều Mạch lộ ra nụ cười, duỗi tay đoạt muỗng cháo, thong thả ung dung múc một muỗng, cười tủm tỉm nhìn cậu: “Nào, Cố Nhan Tân, há miệng, A ——”
Cố Nhan Tân lần đầu tiên thấy vẻ mặt ôn hoà chả Kiều Mạch, lập tức choáng váng không biết chính mình đang làm gì, cậu thụ sủng nhược kinh nuốt muỗng cháo, ngay cả khi hương vị cũng chưa nếm ra đã liền chép miệng: “Em còn muốn.”
Nụ cười trên mặt Kiều Mạch biến mất, lại múc một muỗng nhét vào trong miệng Cố Nhan Tân: “Nào, há miệng —— ăn ngon không?”
“Ăn ngon ăn ngon.” Cố Nhan Tân gật đầu như gà con mổ thóc, “Ngon chết mất, em muốn khóc ô ô ô……”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch hoài nghi nhìn lướt qua chén cháo rau, chẳng lẽ là do vị giác mình xuất hiện vấn đề?
Anh có chút không tin lại lần nữa nếm một ngụm, sau đó yên lặng nuốt vào, tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Cố Nhan Tân: “Nếu ăn ngon, để tôi bón cậu ăn hết được không.”
“Được được được!” Cố Nhan Tân liều mạng gật đầu, trên thực tế lúc này mặc kệ Kiều Mạch nói gì đi nữa thì cậu cũng sẽ đáp ứng mà thôi, bởi vì thần chí Cố Nhan Tân đã có chút không rõ.
Cả Cố Nhất và Cố Tam đều tỏ vẻ khinh bỉ mãnh liệt với hành vi này của Cố Nhị.
Thong thả ung dung bón một chén cháo rau vào của trong bụng Cố Nhan Tân, Kiều Mạch như trút được gánh nặng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Được rồi, ăn xong.”
“A, sao nhanh quá.” Cố Nhan Tân lưu luyến.
“Đúng vậy.” Trên mặt Kiều Mạch lộ ra nụ cười.
Cố Nhan Tân vỗ đùi: “Không sao! Em nấu một nồi nữa!”
Nụ cười của Kiều Mạch một lần nữa cứng lại.
Anh nhìn sâu vào mắt Cố Nhan Tân, cảm thấy mình về sau có chuyện gì tuyệt đối không thể tâm sự với cậu ta, bằng không chuyện này nhất định sẽ không dứt, không biết khi nào mới là điểm cuối.
Ngay từ đầu nếu dứt khoát nói khó ăn là được, còn bận tâm lòng tự trọng của đối phương, thành như vậy, nói khó ăn còn là cho mặt mũi đấy.
“Đã không còn thời gian nữa.” Kiều Mạch mặt vô cảm nhìn đồng hồ, hiện tại đã là 8h20, 9h anh đã phải đi làm, hiện tại đã không thể trì hoãn nữa, “Quần áo tôi rốt cuộc ở đâu?”
Cố Nhan Tân đành phải buông bát, chạy cộp cộp cộp đến cách vách nhà mình, sau đó một tay cầm tây trang, một tay cầm giày chạy lại.
“Đây là cái gì?” Kiều Mạch nghi hoặc.
“Tây trang mới theo yêu cầu của anh.” Cố Nhan Tân thuận miệng nói.
Chờ đến khi Kiều Mạch thay bộ tây trang mới này, mắt Cố Nhan Tân sáng ngời, thiếu chút nữa liền muốn ôm lấy eo anh không buông không muốn để anh ra cửa.
Bộ tây trang được làm thủ công màu xám bạc khiến khí chất đạm bạc của Kiều Mạch càng thêm lộ rõ, trải qua rèn luyện lâu dài, vai rộng mông nhỏ vô cùng phù hợp, hai chân thon dài cùng vòng eo thon chắc, lúc giơ tay nhấc chân đều mang đến một cảm giác xa cách. Đặc biệt là ánh mắt anh lại có khí chất lãnh đạm, ngũ quan tinh xảo cảm hòa tan vài phần, làm người miệng khô lưỡi khô.
Nhưng đặc biệt có chút gì đó cấm dục.
“Buông tay.” Kiều Mạch nhíu mày, duỗi tay kéo Cố Nhan Tân đang bám dính ở eo ra.
Đối phương so với anh cao hơn không ít, lúc ôm eo mình nhìn lại rất buồn cười, tư thế cũng không thoải mái, Kiều Mạch đối với loại hành vi nàu có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng may Cố Nhan Tân cũng hoàn toàn không cưỡng cầu, thuận theo đứng thẳng thân thể.
Cố Nhan Tân gặm móng tay mình, ngơ ngác nhìn Kiều Mạch một hồi lâu, bỗng nhiên duỗi tay cởi hai cúc áo trên áo trên sơ mi Kiều Mạch. Xương quai xanh lộ ra, làm cậu ta không khỏi nuốt nuốt nước miếng, sau đó như bị phát bệnh thần kinh mà phe phẩy cái đầu, nhanh chóng cài lại cúc áo, tỉ mỉ sửa sang, sợ Kiều Mạch lộ ra nơi không nên lộ.
Kiều Mạch:……
“Anh rốt cuộc đang làm gì?”
Kiều Mạch nào biết cậu ta đang suy nghĩ cái gì, thời gian bị cậu kéo dài chốc lát, lại qua hơn mười phút, anh không kiên nhẫn nhéo một cái trên mặt Cố Nhan Tân: “Nhanh đưa tôi đi làm, không thì không kịp.”
“Vâng vâng.” Cố Nhan Tân ngây ngốc vuốt mặt, trong lòng cư nhiên cao hứng, hận không thể đưa Kiều Mạch niết thêm vài cái.
Hành động thân mật đó ngày thường hiếm gặp lắm có biết không?
Không biết có phải hôm nay trải qua nhiều chuyện hạnh phúc lắm hay không, Cố Nhan Tân vẫn luôn cảm thấy đầu mình choáng váng, cậu cảm thấy mình lập tức đã sắp không kiên trì được, được rồi, vẫn nên để Cố Nhất online, hắn trở về để minhg bình tĩnh trong chốc lát, thuận tiện vụиɠ ŧяộʍ chút đi.
Chờ đến lúc Kiều Mạch lên xe, Cố Nhất đã online.
Khác với Cố Nhị, hắn cũng không phải loại người thích nói chuyện, rất nhiều thời điểm đều dùng trầm mặc để chống đỡ, chỉ có lúc đang nói chính sự mới có thể nói nhiều hơn chút.
Xe chạy ổn định trên đường, Kiều Mạch ngồi trên xe, nhìn phong cảnh hai bên đường cứ thế lùi lại, trong lòng cảm thán, không hổ là tài xế già, thì sẽ rành lái xe.
Anh thật ra không nhận sai người, biết tính cách trầm ổn là thuộc về ai, đối phương thích im lặng, anh cũng không nói nhiều, chỉ là khi tới tầng dưới công ty, Kiều Mạch trầm ngâm trong chốc lát.
“Làm sao vậy?” Cố Nhan Tân mang ngữ khí có chút lãnh đạm.
Kiều Mạch quay đầu nhìn hắn, hình dáng sườn mặt đối phương có chút lạnh lùng, môi mỏng khẽ liếʍ, tựa hồ có cảm giác khẩn trương.
Cười cười, Kiều Mạch duỗi tay quay đầu hắn qua, thả nhẹ một nụ hôn lên sườn mặt hắn.
Cố Nhan Tân hơi sửng sốt, không cản được nhiệt độ nóng bỏng của khuôn mặt lúc này.
Kiều Mạch cười ha ha, mở cửa xe xuống xe, chỉ còn Cố Nhan Tân ảo não ghé lên trên tay lái, thẳng đến khi đằng sau vang lên tiếng loa thúc giục, mới vội vàng rời đi.