*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trác Tuấn Vũ nói thế nào cũng không chịu đi bệnh viện, Kiều Mạch mỏi cả lưỡi ấy thế mà hắn vẫn rất kiên trì việc không nghe lời anh.
“Em không sao đâu, chẳng bao lâu sẽ khá hơn mà.”
Trên thực tế, Trác Tuấn Vũ rất nhanh đã khỏi hẳn, dù sao hắn cũng là sinh viên thể dục, thân mình cường tráng, vì vậy việc bệnh tình mau khỏi cũng không có gì lạ, Kiều Mạch ở nhà quan tâm chăm sóc hắn ba ngày thì đã khỏi.
Đến ngày thứ sáu, Trác Tuấn Vũ đã không còn gì đáng ngại, còn hắn vì sao bỗng nhiên cảm thấy đau đầu, Kiều Mạch vẫn không hiểu, đối phương không chịu nói nguyên nhân cho anh.
Kiều Mạch chưa bao giờ cảm thấy tất cả mọi chuyện của người yêu phải biết toàn bộ, thế nhưng chỉ chuyện này thôi cũng không thể nói cho anh, trong lòng anh cảm thấy bất mãn. Anh cũng không phải muốn theo đuôi hỏi bằng được, việc hỏi thăm sinh hoạt của người yêu, anh cũng chỉ là muốn biết tại sao người yêu anh lại xảy ra chuyện như vậy, bất quá cũng chỉ là quan tâm thôi mà.
Thế nhưng Trác Tuấn Vũ không chịu tiết lộ, anh cũng đành thôi.
“Buổi trưa muốn ăn cái gì?” Kiều Mạch đưa tay rót hai chén nước cho hai người, sau đó ngồi xuống ghế salong.
“Anh quyết định đi.” Trác Tuấn Vũ nhìn anh nói.
“Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn.” Kiều Mạch ngẫm lại, hai người cũng khá lâu rồi không dành thời gian ra ngoài ăn, thừa dịp lúc này đi hẹn hò cũng được.
Trác Tuấn Vũ gật gật đầu, nụ cười trên mặt xán lạn mấy phần, lộ ra cái lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Kiều Mạch xoay người đi thay quần áo, quàng khăn lên, ánh mắt anh nhìn một lượt quanh phòng, nhớ đến cái côn điện ở bên trong kia, trong lòng hiện ra tia nghi hoặc, rất nhanh liền biến mất tăm hơi.
Chỉ cùng Trác Tuấn Vũ đi ăn một bữa, cũng không cần mang cái này đi.
Do dự chốc lát, Kiều Mạch vẫn quyết định tay không dẫn Trác Tuấn Vũ ra ngoài ăn, anh ngắm mình trước gương thật cẩn thận, ra sức làm lu mờ mấy điểm không đẹp, chợt trong gương hiện thoáng qua một bóng người làm cho anh kinh sợ trong nháy mắt, mồ hôi cũng toát ra đầy mình.
Không kịp nghĩ nhiều, Kiều Mạch nháy mắt quay đầu lại muốn bắt được cái bóng người kia, ai biết được lúc quay người thì thấy Trác Tuấn Vũ lẳng lặng đứng trước cửa phòng ngủ, nửa nười dựa vào khuông cửa, lặng yên không tiếng động nhìn anh.
“Em thật doạ người a.” Kiều Mạch thở phào nhẹ nhõm, oán giận nói “Em đứng ở đây làm cái gì?”
Trác Tuấn Vũ nhìn anh cười “Em muốn nhìn anh thôi.”
Có người yêu ỷ lại như vậy cũng khiến lông mày của Kiều Mạch giãn ra, anh đưa tay sờ lên mặt của Trác Tuấn Vũ “Được, chúng ta ra ngoài đi.”
Bọn họ rất lâu rồi không cùng nhau ra ngoài như vậy, khoảng thời gian qua Kiều Mạch cảm thấy mình có hơi tỏ ra lãnh đạm đối với đối phương, luôn luôn đặt công việc lên trên đầu, không hề bận tâm đến cảm thụ của Trác Tuấn Vũ, đối phương yên lặng thì không nói, nhưng kỳ thực nội tâm của hắn cũng rất hy vọng anh có thể dành thời gian cho mình.
Xem ra sau này anh vẫn nên dành ít thời gian để quan tâm Trác Tuấn Vũ.
Trác Tuấn Vũ năm lấy tay của Kiều Mạch, nhét vào trong túi sách của mình, hai người dọc theo con đường đi một lúc, vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng mặt đông cứng lại, lạnh đến đỏ bừng, lúc này mới quay người tiến vào một nhà hàng lẩu.
Bên trong vô cùng ấm áp, từng trận khói trắng bay lên, làm nhiễu tầm mắt của Kiều Mạch, các thực khách đều rất yên tĩnh, âm thanh của các nồi lẩu lúc sôi đều nghe thấy rõ ràng.
Món lẩu của mùa đông.
Cùng Trác Tuấn Vũ chọn được món ăn ưa thích, chờ phục vụ mang thêm canh đến, sau đó mới chậm rãi đem rau thịt nhúng vào trong.
“Em cần phải ăn quen sủi cảo tôm*.” Kiều Mạch nhìn đống đồ ăn ở trong, cảm giác dạ dày đang mở ra, mùi thơm của thức ăn quấn quanh chóp mũi, bụng đã sớm kêu lên ùng ục, anh không nhịn được gắp một miếng thịt dê, nhét vào miệng mình.
(*: món Sủi cảo nhân tôm.“Thật là nóng!” Kiều Mạch vội vã nhả ra ngoài, dùng sức thổi hơi nóng đi, sau đó một lần nữa đút vào ăn.
Trác Tuấn Vũ nhịn không được cười thành tiếng, Kiều Mạch ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ thấy trước mặt bốc lên một màn khói trắng, không nhìn rõ nét mặt của hắn.
“Hôm nay Phó tổng giám đốc Nguyễn Thanh của công ty trách nhiệm hữu hạn Tinh Vũ tổ chức Ký giả hội, đưa ra lời giải thích cặn kẽ về chuyện của Tổng tài Cố Nhan Tân. Theo như Phó tổng Nguyễn Thanh nói, Cố Nhan Tân ba năm trước đây đã có dấu hiệu không ổn định về trạng thái tinh thần, nhưng có điều là không quá rõ ràng, bên trên của tập đoàn lại có ý định che giấu, cho người người bên ngoài không hề hay biết. Thế nhưng ngày trước, Cố Nhan Tân ở văn phòng nội bộ của tập đoàn Tinh Vũ sinh ra ý đồ công kích, rất nhanh đã được lực lượng cảnh sát hiệp trợ đưa đến bệnh viện tiến hành hàng loạt cuộc kiểm tra. Theo như Nguyễn Thanh nói, kết quả không mấy khả quan. Cố Nhan Tân bị chẩn đoán là rối loạn nhân cách phản xã hội*, có động thái công kích cao, kèm theo là ảo giác và có nhân cách phân liệt, trước mắt không có cách nào chập nhận được việc xử lý sự vụ của tập đoàn, nhưng nếu tiếp nhận trị liệu thì có khả năng sẽ hồi phục. Kết quả như thế nào xin hãy đợi những tin tức được đưa về từ hiện trường.”
(*: Rối loạn nhân cách phản xã hội (tiếng Anh: Antisocial personality disorder-ASPD) là một trạng thái không bình thường của nhân cách biểu hiện chủ yếu bằng sự khó hoặc không thích ứng thường xuyên với các quy tắc đạo đức xã hội và pháp luật. Đây là một dạng trong nhóm bệnh rối loạn nhân cách.)Ti vi ở nhà hàng đang chiếu thông tin kênh bản địa, ở trên đang hư hư thực thực nói đến việc Cố Nhan Tân phát rồ, anh nghĩ đối phương luôn miệng nói mình không bị điên, cũng chẳng khác gì người say mà nói mình không say, người điên đều coi bản thân không bị điên mà.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Trác Tuấn Vũ hỏi.
Kiều Mạch đang xem TV, thân ảnh Cố Nhan Tân ở trong bệnh viện chợt hiện lên, vẫn là một thân Âu phục màu đen, biểu cảm lạnh đến thấu tận xương.
Ống kính chỉ có một giây đồng hồ chiếu qua, thân ảnh Cố Nhan Tân thoắt cái biến mất, ống kính một lần nữa quay đến mặt của Nguyễn Thanh, Kiều Mạch không còn hứng thú, dời tầm mắt “Trên TV đang nhắc đến chuyện của công ty anh.”
“Sẽ không ảnh hưởng đến công việc cảu anh chứ?” Trác Tuấn Vũ hỏi.
Kiều Mạch suy nghĩ một chút “Hẳn là không, phòng tài vụ cũng không phải để tâm mấy cái này, lại nói…. Thật giống như Nguyễn tổng….”
Ngẫm lại như vậy, xác thực là như vậy, phòng tài vụ
đều là là lão nhân gia làm việc, rất hay được ban giám đốc tín nhiệm, nếu không thì cũng phải là những thanh niên được Nguyễn Thanh cất nhắc, mấy vị kia cứ như vậy không biểu hiện cái gì để chứng minh, trong đó bao gồm cả mình.
“Không có việc gì, cái này không quan trọng.” Kiều Mạch cười ười, gắp lấy một khối tôm từ trong canh, thổi rồi đút vào miệng “Anh mới đến có nửa tháng, hắn cũng không thể sa thải anh.”
Trác Tuấn Vũ ừ một tiếng, cũng cúi đầu ăn.
Điện thoại củ Kiều Mạch bỗng nhiên rung lên, anh tranh thủ liếc nhìn, màn hình sáng, trên màn hình lập tức hiện lên tin nhắn của học trưởng gửi đến.
Đinh Thu Vinh: Tại sao?
Kiều Mạch: Ơ, Thu Vinh, làm sao vậy?
Đinh Thu Vinh: Cậu ở chỗ nào?
Kiều Mạch: Đang dùng cơm.
Đinh Thu Vinh: Đi một người à?
Kiều Mạch: Đi cùng Tuấn Vũ.
Đinh Thu Vinh: Vậy, cậu ăn xong rồi nhớ gọi điện thoại đến cho tôi.
Kiều Mạch: Có phải có chuyện gì không?
Đinh Thu Vinh: Tôi nhận được thư đe doạ của tên biếи ŧɦái kia.
Kiều Mạch run tay, đũa từ ngón tay của anh rơi lộp bộp trên đất.
“Làm sao vậy?” Trác Tuấn Vũ sửng sốt, giúp Kiều Mạch thay đổi một đôi đũa mới.
Tay Kiều Mạch run run, không bận tậm trả lời Trác Tuấn Vũ, trực tiếp đem điện thoại gọi.
“Anh ở chỗ nào?”
Đinh Thu Vinh trù trừ một chút “Không phải cậu nói cơm nước xong xuôi mới đến à.”
“Không cần.” Thái độ của Kiều Mạch rất ương ngạnh, tin tức có liên quan đến tên biếи ŧɦái kia, cho dù là manh mối gì anh cũng phải tra cho rõ ràng, nhanh chóng, “Tôi đi qua tìm anh.”
“Là tiệm cà phê trước kia.” Đinh Thu Vinh cười cười “Cậu cũng không cần để tâm quá, không có chuyện gì đâu.”
Cúp điện thoại rồi, Kiều Mạch đang định đi, lại nhớ đến Trác Tuấn Vũ đang cùng anh ăn cơm “Tuấn Vũ….”
Thần sắc của Kiều Mạch có chút phức tạp, anh rất muốn cùng với Trác Tuấn Vũ ăn uống xong xuôi mới ra về, thế nhưng đó lại là tin tức liên quan đến tên biếи ŧɦái theo dõi anh, anh thật không chờ được.
“Anh đi đâu vậy?” Trác Tuấn Vũ hỏi.
Kiều Mạch đem chuyện đơn giản nói ra.
Ánh mắt của Trác Tuấn Vũ chợ loé “Để em đi với anh.”
Có câu nói Ba thợ giày thối hơn một Gia Cát Lượng*, nhiều hơn một Trác Tuấn Vũ cũng chưa chắc có thể nghĩ ra một biện pháp gì hay, Kiều Mạch gật gật đầu, hai người đi ra cửa, đi xe đến quán cà phê mà trước kia gặp mặt Đinh Thu Vinh.
(*: cùng nghĩa với câu Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụp lại nên hòn núi cao ở nước mình)Đến quán cà phê Đinh Thu Vinh đã sớm ở bên trong.
Thời điểm Đinh Thu Vinh quấy đều ly cà phê trước mặt, có vẻ như tâm thần không yên, lông mày cũng nhíu lại, tựa hồ đang rất khổ não.
“Thu Vinh.” Kiều Mạch chưa đến gần đã lên tiếng gọi.
Đinh Thu Vinh ngẩng đầu, nhìn thấy Trác Tuấn Vũ đi bên cạnh Kiều Mạch thì thấy có chút bất ngờ, thế nhưng rất nhanh liền treo lên môi một nụ cười, chủ động đứng dậy “Tuấn Vũ cũng đến.”
Trên mặt Trác Tuấn Vũ không có ý cười, chỉ lạnh lùng ừ một tiếng, thái độ vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn làm Đinh Thu Vinh cảm thấy lúng túng.
Kiều Mạch thấy có chút kỳ quái, hai người này trước cũng biết nhau, nhưng thái độ ở cùng nhau cũng không đến mức lạnh lùng như vậy, nhưng rất nhanh anh đã đem đề tài này ném ra sau đầu, bởi vì đang có chuyện quan trọng hơn đang ở trước mặt anh.
“Thư đe doạ ở đâu?”
Đinh Thu Vinh hít lấy một hơi sâu, móc từ trong túi ra một phong thư, đặt lên bàn.
Kiều Mạch đưa tay cầm lấy.
Đây chỉ là một phong thư trống không, mặt trên không hề có người nhận và người gửi, cũng không hề có bất kỳ chữ nào, vô cùng sạch sẽ.
“Sáng
sớm lúc tôi thức dậy đã thấy nó.” Đinh Thu Vinh giải thích.
Kiều Mạch gật đầu, mở phong thư ra.
Còn chưa mang giấy bên trong ra thì đã thấy có hai mảnh giấy mỏng tuột xuống.
Bức ảnh của Đinh Thu Vinh bị người dùng kéo cắt từ phần cổ xuống, không khác gì đang bị chém đầu.
Mặt Kiều Mạch trắng bệch.
Anh lấy lại bình tĩnh, đem phong thư bên trong rút ra, chậm rãi mở.
Đó là một tờ A4 trắng, chỉ có dòng chữ được đánh bằng máy tính.
Thứ sau, 08/01/2016, trời nhiều mây không gió.Cút ra xa anh ấy.Bằng không chết đi.