- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
- Chương 33
Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
Chương 33
Trên đường đi may sao không có việc gì, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Kiều Mạch cũng không phát hiện có người theo dõi mình, cũng không có người rình coi mình, như vậy xem ra, anh đã tự do cả ngày, có thời gian cả ngày không bị bại lộ dưới tầm mắt người khác.
Đây xác thật làm anh có chút kinh ngạc.
Loại kinh ngạc ở một mức độ nào đó chuyển hóa thành một loại không thoải mái, anh nỗ lực vứt bỏ loại cảm giác này, đi thang máy lên tầng 19.
Thang máy vừa mở ra, liền nghe thấy tiếng vang “ầm ầm” của máy khoan điện, làm Kiều Mạch nhíu mày.
Không phải nói buổi tối là có thể kết thúc công việc sao, bây giờ đã trễ thế này mà còn ở sửa cái gì nữa?
Có lẽ là đối phương sắp kết thúc công việc, Kiều Mạch vừa suy tư vừa móc chìa khóa mở cửa ra, vào phòng.
Bật điện phòng khách lên, Kiều Mạch rót cho mình chén nước, mới đi vào vệ sinh tắm rửa.
Vừa từ bên ngoài về, vẫn nên tắm rửa sạch sẽ sẽ thoả mái hơn.
Hoà với âm thanh sửa chữa bên phòng cách vách, Kiều Mạch không kiên mặc quần ngủ, áo ngủ chuẩn bị lên giường đánh một giấc.
Khi tới gần phòng ngủ, Kiều Mạch cảm thấy tiếng sửa chữa dường như càng thêm rõ ràng, đặc biệt là tiếng “Ầm ầm” của máy khoan điện và tiếng “Loảng xoảng loảng xoảng”, giống như đang phát ra trên đỉnh đầu anh, anh kinh hồn táng đảm nằm chốc lát, vẫn đứng dậy ngồi xuống đuôi giường, buồn bực nhìn bức tường kia.
Anh suy nghĩ bức tường có phải sắp sụp hay không, lỡ đâu sụp lên đầu anh thì biết làm thế nào?
Di động vang lên, Kiều Mạch cũng lười quản, anh cảm thấy có nên khiếu nại với bất động sản hay không, cứ cho mình chỉ là thuê phòng ở thì cũng muốn giữ gìn quyền lợi của chính bản thân, đêm nào cũng vang ầm ĩ như vậy, anh biết làm sao mà ngủ.
Di động còn vang, càng khiến anh tâm phiền ý loạn, Kiều Mạch đành phải cầm lên nhìn lướt qua.
Cố Nhan Tân.
Kiều Mạch chọn cúp.
Anh tạm thời không muốn gặp hắn, trước đó không lâu còn vừa cự tuyệt đối phương xong.
Anh sở dĩ muốn giúp Cố Nhan Tân thoát khỏi bệnh viện tâm thần bên Duyệt Đại, chủ yếu là có mục đích muốn hắn có thể ràng buộc trụ Nguyễn Thanh, cho bọn họ rồng hổ đấu nhau, như vậy thì mình có thể sống nhẹ nhàng hơn, không cần mỗi ngày phòng người này lại phòng một người khác.
Không phải mỗi ngày đều lo lắng mình có bị đâm người tâm thần theo đuôi hay không
Sóng một cách đơn giản và an toàn không tốt sao?
Nhưng hiện tại xem ra, mục đích của mình chỉ đạt tới một nửa.
Nguyễn Thanh không tìm anh, phỏng chừng là luống cuống tay chân, nhưng Cố Nhan Tân cũng không biết rốt cuộc sao lại có nhiều tinh lực như vậy, khi đang vội vàng đối phó Nguyễn Thanh mà còn có thể nhàn hạ thoải mái tới quấy rầy mình.
Kiều Mạch vẫn rất bội phục tinh lực tràn đầy của hắn.
Di động trong chốc lát lại vang, đối phương gọi đến cũng 5 lần rồi, vẫn nên nhận thôi.
“Kiều Mạch.”
Kiều Mạch ừ một tiếng, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không……”
“Không có gì thì tôi cúp đây.”
“Từ từ!” Vừa nghe anh nói phải cúp điện thoại, Cố Nhan Tân vội vàng mở miệng.
Kiều Mạch đành phải hỏi: “Vậy có chuyện gì?”
Cố Nhan Tân nghiêm túc nghĩ: “Ừm…… buổi tối em chưa ăn cơm, đói gầy cả người rồi.”
Kiều Mạch: “……”
Kiều Mạch nhẫn nại: “Còn có chuyện khác không?”
“Còn có……” Cố Nhan Tân nói, “Em nhớ anh.”
Kiều Mạch nắm di động không biết nên nói gì.
Nói trắng ra như thế khiến cho anh bây giờ có điểm xấu hổ, không biết tiếp thế nào, đành phải đông cứng nói: “Ừ.”
“Em rất muốn gặp anh.” Cố Nhan Tân nói, “Nhưng phải chốc lát nữa mới có thể thây anh được.”
Cách vách vang lên tiếng “ầm ầm” ồn ào, Kiều Mạch không nghe rõ đối phương nói gì: “Cậu vừa nói cái gì? Tôi bên này có hơi ồn, không nghe rõ.”
Cố Nhan Tân lớn tiếng nói: “Em lập tức phải gặp được anh.”
Kiều Mạch nhìn đồng hồ, đã quá 11 giờ: “Đã trễ thế này, cậu còn muốn gặp tôi làm gì?”
Cố Nhan Tân hắc hắc cười hai tiếng: “Kiều Mạch Mạch, nhìn Chí Tôn ta đây xuất hiện ở trước mặt ngươi đi!”
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch vừa định hỏi là có ý gì, liền thấy bức tường bị cái chuỳ to tướng đυ.c thủng một lỗ lớn.
“…… Con mẹ……”
Kiều Mạch còn không kịp phản ứng lại, đã nghe thấy Cố Nhan Tân hô to một câu: “Kiều Mạch, em tới đây!”
Sau đó kia bức tường “Ầm” một tiếng, bị cây búa đυ.c thủng cái lỗ kia lớn hơn, ngay sau đó cái đầu của Cố Nhan Tân từ lỗ thủng thò sang.
“Có phải đang rất kinh ngạc hay không a.” Cố Nhan Tân quắn quắn cả người nói b
Kiều Mạch:……
Nhìn đến tường nhà mình bị phá thành một cái lỗ, rồi từ bên đó thò ra một cái đầu người, Cố Nhan Tân lại hỏi anh có kinh ngạc không à? Kiều Mạch ha hả cười, kinh ngạc, đương nhiên kinh ngạc.
Sau đó anh đi vào bếp xách theo con dao phay quay lại.
“Nhìn thấy tôi cầm con dao phay cậu có phải cũng rất kinh ngạc hay không?” Kiều Mạch mỉm cười.
Cố Nhan Tân vội vàng rụt cổ về, cách lỗ thủng nhìn Kiều Mạch: “Anh bỏ con dao xuống đi.”
“Cậu sửa nó lại ngay cho tôi.”
“Đập cũng đập thủng rồi.” Cố Nhan Tân không tình nguyện, “Sao mà sửa lại được nữa.”
Kiều Mạch quơ quơ con dao phay trong tay: “Dù chỉ có hồ dán cũng phải dán lại cho tôi.”
Cố Nhan Tân ho khan một tiếng: “Vậy được rồi, hôm nay muộn rồi, ngày mai em tìm người lấp kín là được đúng không.”
Bây giờ đúng là đã muộn, nếu một hai cứ cậu ta phải lập nó ngay thì cũng thật thiếu nhân tình, Kiều Mạch gật gật đầu: “Vậy ngày mai nhất định phải lấp kín.”
“Được được được.” Cố Nhan Tân ngoài miệng đáp ứng, trên tay lại cầm cây búa gõ một cái làm rớt một cục gạch.
Kiều Mạch:……
“Cậu cho lời tôi là đánh rắm sao?”
Cố Nhan Tân giải thích: “Dù sao ngày mai cũng phải lấp kín, hôm nay làm hỏng một chút cũng có gì khác nhau đâu.”
Kiều Mạch: “…… Tôi tự nhiên cảm thấy cậu nói rất có lý.”
Cố Nhan Tân gật gật đầu: “Em luôn luôn chú ý lấy lý phục người.”
Kiều Mạch: “…… Tôi được kiến thức qua rồi.”
“Ha ha, cho nên người như em vừa đẹp trai vừa có tiền vừa hài hước lại bụng đầy đạo lý, anh còn không chạy nhanh tới nắm nắm lấy đi.” Cố Nhan Tân lại nhân cơ hội đυ.c một khối gạch xuống.
Kiều Mạch ngồi trên giường nhìn bức tường gạch đá cứ lần lượt đổ xuống, mặt như
cũ ngồi ở đuôi giường thập phần bình tĩnh: “Đầu cậu có tật xấu.”
Cố Nhan Tân: “……”
Cố Nhan Tân quyết định đổi đề tài.
“Anh hôm nay sao về muộn vậy?”
“Đi ra ngoài tập thể hình, gặp người quen, nói chuyện một lát, trì hoãn không ít thời gian.” Kiều Mạch cứ cách lỗ thủng trò chuyện cùng Cố Nhan Tân, còn cảm thấy rất là tự tại.
Tập thể hình? Ánh mắt Cố Nhan Tân đã sớm nhịn không được ở quan sát người Kiều Mạch một lúc lâu, lúc này đôi mắt sáng lấp lánh, kìm không được nhìn Kiều Mạch chằm chằm chảy nước miếng.
Quả nhiên mình dọn đến đây đúng là một sự lựa chọn chính xác! Bằng không thân thể Kiều Mạch mình khi nào mới có cơ hội thấy a!
Kiều Mạch cảm giác có điểm ngượng ngùng, ho khan một tiếng kéo lực chú ý của đối phương trở lại.
Bất quá, lực chú ý của Cố Nhan Tân rất mau lại bị ý sau hấp dẫn.
“Người quen?” Cậu ta lập tức cảnh giác, “Là tên tạp chủng nào?”
Kiều mạch: “…… cảnh sát Lý.”
“Ồ……” Cố Nhan Tân vẫn hơi hơi cau mày.
“Làm sao vậy?”
Cố Nhan Tân lắc đầu: “Chưa từng gặp, không biết anh ta. Nhưng nếu anh có cảnh sát là bạn thì tóm lại là một chuyện tốt, bên người nếu như xảy ra chuyện gì cũng sẽ có người giúp…… phì! Anh sẽ không xảy ra chuyện đâu!”
Kiều Mạch cười khẽ một tiếng, cảm thấy tâm tình buồn bực của mình có chuyển biến tốt đẹp.
Hai người nói chuyện, bức tường cũng bất tri bất giác bị Cố Nhan Tân tạc ra một khối thật lớn, cậu ta vốn dĩ tưởng khoa tay múa chân một chút thì mình có thể chui từ đây sang, nhưng nhìn nhìn trên tay Kiều Mạch còn cầm theo con dao phay thì vẫn túng.
“Kiều Mạch.” Cố Nhan Tân lại bắt đầu dùng tới biện pháp khác, “Trên giường anh thật nhiều tro bụi a, buổi tối anh ngủ như thế nào? Không bằng sang đây với em đi, em mua một chiếc giường đặc biệt lớn luôn.”
“Dọn dẹp một chút là có thể ngủ.” Kiều Mạch làm bộ nghe không hiểu đối phương nói, “Cậu
mua căn phòng này?”
“Vâng.”
Trách không được buổi sáng hôm nay nghe thấy trong phòng truyền tới thanh âm vô cùng quen tai, hiện tại nghĩ lại một chút, kia chẳng phải là tiếng của tài xế Trương trước từng đón anh hay sao. Nếu anh sớm nhận ra, vách tường nói không chừng có thể không gặp phải tai họa này.
Kiều Mạch nhịn không được đánh ngáp một cái.
“Anh mệt à?” Cố Nhan Tân hỏi.
Kiều Mạch gật gật đầu, quay đầu nhìn đồng hồ, nhanh thật, đã 11 giờ, anh hôm nay vận động nhiều, bây giờ đã có chút mệt nhọc.
“Ngày mai nhớ lấp kín vách tường.” Kiều Mạch đứng dậy, vơ lấy tấm chăn mỏng sạch khoác lên vai ra phòng khách, “Cậu chui qua giúp tôi thi dọn sạch sẽ, ta ra phòng khách ngủ.”
“Nhưng ghế sô pha ngắn như vậy, anh……” Cố Nhan Tân nhớ tới chiều cao của Kiều Mạch, vội vàng ngậm miệng lại.
Kiều Mạch thiếu chút nữa té ngã, anh quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhan Tân một cái.
“…… À, cái đó, sô pha rất thích hợp với anh.” Cố Nhan Tân gãi gãi đầu.
Kiều Mạch:……
Kiều Mạch đóng mạnh cửa phòng ngủ lại, nằm lên trên sô pha.
Cố Nhan Tân
thật cẩn thận chui qua lỗ thủng, rất có tâm tình hát mấy bài hát, gạt con dao phay mà Kiều Mạch mang đến ném tới cách vách, sau đó lại tung ga trải giường toàn bụi, ném tất cả vào cách vách, lúc này mới vỗ vỗ đám tro bụi trên tay, vô cùng vừa lòng nhìn kiệt tác của mình.
Thu dọn xong thật là sạch sẽ.
Trên mặt đất còn có mấy khối đá vụn nữa, Cố Nhan Tân đá mấy viên đá xuống dưới giường, sau đó kiểm tra một lần nữa, không thấy chỗ nào trong phòng còn bẩn, vừa lòng xoay người mở cửa phòng.
Ha ha! Y rốt cuộc ngênh ngang vào nhà, thành công tiến vào phòng ngủ thậm chí là phòng khách!
Lúc Cố Nhan Tân đến phòng khách, Kiều Mạch đang nằm ở trên sô pha, một bàn tay gối sau đầu, một bàn tay giơ lên, nghịch di động.
Màn hình di động sáng, chiếu trên mặt, phản xạ ra ánh sáng mỏng manh, lại khiến Cố Nhan Tân có thể thấy sự lạnh nhạt rõ ràng trên mặt Cố Nhan Tân.
“Anh đang xem cái gì vậy?” Cố Nhan Tân đi qua.
Kiều Mạch nhìn di động, không chút để ý nói: “Một người quen nhắn cho.”
“Ồ?” Cố Nhan Tân có chút tò mò ngồi xổm xuống, da mặt dày tiến đến gần.
Là một dãy số không có ghi chú, không có ghi chú là người quen? Cố Nhan Tân có chút nghi hoặc, lại tiếp tục nhìn.
Tin nhắn chỉ có mấy chữ, vô cùng ngắn gọn.
【 chú ý bên người người, ngủ ngon. 】
Không xong!
Nhìn đến những lời này, trong lòng Cố Nhan Tân thập phần khó chịu, cậu ta giống như……
Có điểm khống chế không được mình.
Ngày 28/09/2016 Cuối tuần có trận mưa không gió.
Anh ấy tựa hồ đối nguy hiểm hoàn toàn không biết gì cả.
Mình cần phải bảo vệ anh ấy.
Tiêu diệt mỗi một sự nguy hiểm có thể xảy ra.
Tiêu diệt từng thứ một.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh
- Chương 33