Chương 20

Buổi sáng lúc Kiều Mạch vào văn phòng, tâm tình Nguyễn Thanh tựa hồ rất tốt, gã hôm nay không ngồi ở trên sô pha uống cà phê, mà là ngồi ở bàn công tác, trong tay thưởng thức cái gì đó.

Kiều Mạch tùy ý liếc liếc mắt một cái, mới phát hiện trong tay đối phương là một con dao đen nhánh.

Con dao kia lớn lắm cũng bằng bằng bàn tay, nhưng lưỡi dao phản ra một mạt quang mang, có lẽ con dao này cực kỳ sắc bén. Con dao nhỏ ở trong tay Nguyễn Thanh quay qua quay lại, bị ngón tay linh hoạt của gã bày trò tới lui.

“Sớm.” Nguyễn Thanh nâng khóe môi nhìn Kiều Mạch, vẫy tay, “Lại đây.”

“Sao vậy Nguyễn tổng.” Kiều Mạch mặt vô biểu cảm đi qua, đứng ở đối diện Nguyễn Thanh, cách bàn công tác lớn nhìn đối phương.

Nguyễn Thanh đứng lên, tinh tế chăm chú nhìn anh trong chốc lát, bỗng nhiên cúi người đưa tay nắm cằm anh: “Cà vạt mới?”

Kiều Mạch nhíu nhíu mày, anh không thích đối phương làm ra tư thế này, làm anh bị lùn một đoạn, cho nên không chút khách khí phất tay đối phương bay ra: “Nguyễn tổng.”

“Đổi đi.” Nguyễn Thanh đánh gãy lời nói của anh.

Kiều Mạch lui về phía sau một bước, tạm thời không muốn cùng đối phương dây dưa về phương diện này, chỉ dời đề tài: “Tôi đi làm việc trước.”

Nói thật, hiện tại Kiều Mạch cảm thấy quyết định của mình hôm qua là vô cùng chính xác, quyết định trợ giúp Cố Nhan Tân mà không phải cam chịu những gì mà Nguyễn Thanh làm với anh trong khoảng thời gian này.

Có thể kéo người này từ vị trí thượng vị xuống dưới, đó là điều Kiều Mạch bây giờ muốn làm nhất. Hơn nữa không chỉ là kéo đối phương xuống, mình có thể đứng trên hắn một tấc thì cũng rất tốt.

Kiều Mạch nghiến răng, cảm thấy tay mình ngứa ngáy.

Trở lại trên chỗ ngồi, Kiều Mạch sửa sang lại một vài văn kiện trên bàn, đây là thư ký đưa tới, muốn Kiều Mạch xử lý trước một vài việc không quá quan trọng, Kiều Mạch không chút để ý lật xem, tâm tư lại không đặt ở đây.

Nguyễn Thanh có biết chuyện mình ngày hôm qua đi bệnh viện tâm thần để gặp Cố Nhan Tân hay không, nhưng tâm tư Nguyễn Thanh lại thật thâm trầm, như vậy là dù biết cũng sẽ không nói ra.

Nghĩ đến đây, Kiều Mạch nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua Nguyễn Thanh.

Đối phương cúi đầu xuống, nghiêm túc thưởng thức con dao ở trong tay, con dao đen nhánh ở trên ngón tay trắng nõn cứ xoay đi xoay lại, làm Kiều Mạch có chút lo lắng đề phòng, nhưng nó lại sẽ không làm Nguyễn Thanh nửa phần bị thương.

Đang lúc này, Nguyễn Thanh bỗng nhiên nâng đầu, nhìn Kiều Mạch ở bên kia, tầm mắt hai người xuyên qua cửa kính pha lê trong suốt, giao nhau ở không trung.

Nguyễn Thanh gợi khoé miệng

mình, vươn ngón trỏ tay phải ngoéo một cái với Kiều Mạch.

“Lại đây.”

Kiều Mạch quay đầu, một lần nữa đem tầm mắt mình đặt trên folder trong tay, không đi để ý tới Nguyễn Thanh.

Trong lòng anh còn nhớ rõ lời Cố Nhan Tân nói, bảo anh phải nhìn Nguyễn Thanh chằm chằm, động tác dư thừa không cần làm, cho nên làm bộ không nhìn thấy hành động ra hiệu của Nguyễn Thanh.

Ai biết Nguyễn Thanh lại dịch ghế của mình, nhấc chân đi tới chỗ Kiều Mạch, đứng ở trước mặt anh.

“Kiều Mạch.” Nguyễn Thanh buông con dao trong tay xuống, “Trong mắt cậu có còn coi tôi là cấp trên không?”

Kiều Mạch đành phải bất đắc dĩ đứng lên: “Nguyễn tổng có gì phân phó.”

Ai biết Nguyễn Thanh lại ho khan một tiếng, bỗng nhiên có điểm ngượng ngùng hỏi: “Cậu uống gì?”

“…… Hả?”

Mặt Nguyễn Thanh tức khắc trầm xuống: “Tôi hỏi cậu uống cái gì.”

“Nước sôi để nguội là được.”

“Được, vậy nước trà đi.” Nguyễn Thanh vừa lòng gật gật đầu, xoay người đi pha trà.

Kiều Mạch:…… Anh không phải nói là nước sôi để nguội sao?

Thật sự không hiểu Nguyễn Thanh đàn làm cái gì, Kiều Mạch một bụng nghi hoặc, nhưng ngẫm lại Nguyễn Thanh cũng không hay làm cái gì quá phận, Kiều Mạch cũng không để ý.

Nguyễn Thanh mân khóe miệng, bưng cái chén của Kiều Mạch ra, lại bốc một nắm lá trà ném vào, lúc này mới khom lưng đổ nước sôi.

Lá trà mỏng di chuyển trong nước, nước sôi nóng bỏng cứ như vậy đổ xuống, có hương vị đăng đắng tản ra xung quanh, phiến lá ở trong nước sôi chậm rãi nở ra, Nguyễn Thanh nhìn chén trà, nghiền ngẫm cười.

Gã quay đầu lại nhìn thoáng qua Kiều Mạch, đối phương đang chống cằm nhìn văn kiện trên bàn, một bàn tay cầm bút vô ý thức gõ ở trên mặt bàn, tựa hồ không chút chú ý tới động tĩnh bên này. Nguyễn Thanh bưng ly nước lên, đặt ở trước mặt mình, sau đó khóe miệng hơi cong, buông lỏng tay ra.

“Choang” một tiếng, tiếng vang thanh thuý của đồ sứ vang lên, ly nước bị vỡ tan tành trên mặt đất, nước ấm nóng bỏng bắn lên người gã, những mảnh pha lê nhỏ trong suốt ở trên sàn nhà cơ hồ hòa hợp một thể, Nguyễn Thanh ngồi xổm thân mình xuống.

“Nguyễn tổng!”

Nghe thấy động tĩnh Kiều Mạch vội vàng vọt tới, lại thấy tay Nguyễn Thanh bị thương, ngón tay bị đứt một miệng lớn, bên trong máu tươi chảy ra, theo ngón tay thon dài tích tích chảy tới bàn tay, khiến bàn tay gã dính đầy máu tươi.

Tình cảnh làm Kiều Mạch hoảng sợ, cơ hồ là theo bản năng, xoay người từ phía sau tầng kệ sách lấy cái hòm thuốc cấp cứu ra.

Nguyễn Thanh hô hấp gấp gáp, bị Kiều Mạch túm tới ngồi trên sô pha.

“Ngửa tay ra.”

Kỳ thật bây giờ Kiều Mạch thấy máu trong người cũng có chút lưu chuyển, đại khái là do Đinh Thu Vinh lưu lại bóng ma, cho nên ngữ khí lúc nói chuyện có chút nặng.

Nguyễn Thanh nhìn Kiều Mạch, biểu cảm trên mặt đối phương có điểm lạnh, chờ anh bắt cánh tay gã tới, Nguyễn Thanh mới chậm rì vươn ngón tay bị thương của mình ra, bỗng nhiên nâng lên, nhét vào miệng mình, mυ"ŧ.

Kiều Mạch:……

Đầu ngón tay đau đớn đã bị Nguyễn thanh xem nhẹ, gã thấy Kiều Mạch giật mình, trong lòng có một loại vui sướиɠ, hưng phấn liếʍ liếʍ môi, Nguyễn Thanh đem ngón tay để sát vào môi Kiều Mạch.

“Nguyễn Thanh!” Kiều Mạch khống chế không nổi bực bội trong lòng, đưa tay chụp thật mạnh tay đối phương ra, “Đừng có làm động tác dư thừa!”

Nguyễn Thanh sửng sốt, cảm giác cổ tay tê tê dại dại truyền đến, làm gã thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Gã có điểm miệng lưỡi khô khan, nhìn Kiều Mạch lạnh mặt, thế nhưng ngoan ngoãn đem ngón tay mình vươn tới, ngồi ở trên sô pha không làm động tác dư thừa nữa.

Kiều Mạch mặt vô biểu cảm bắt được ngón tay đối phương, dùng bông thấm máu khô, sau đó xoa xoa, lại rắc lên thuốc bột, lúc này mới dùng băng gạc bọc lại rồi băng cẩn thận.

“Được rồi.” Kiều Mạch rút tay mình về, đứng lên.

Nguyễn Thanh bỗng nhiên đưa tay nắm lấy cằm Kiều Mạch, sắc mặt có chút âm lãnh: “Cậu vừa mới ra lệnh cho tôi sao?”

Kiều Mạch không hề thoái nhượng đối diện với gã, trở tay cầm tay Nguyễn Thanh: “Không sai.”

“Cậu……”

“Nguyễn tổng.” Kiều Mạch bình tĩnh đánh gãy lời đối phương, ném ngón tay Nguyễn Thanh, học bộ dáng phía trước của gã, cúi người nhìn chằm chằm đôi mắt gã, cực kỳ có tính xâm lược, “Tôi hy vọng ngài có thể hiểu một việc.”

“Cái, cái gì……” Nguyễn Thanh bất tri bất giác khí thế hạ xuống, lúc nói thiếu chút nữa lắp.

“Tôi là trợ lý, không phải đối tượng đùa giỡn của ngài.”

“Tôi……”

“Còn nữa.” Kiều Mạch không cho đối phương cơ hội nói chuyện, cũng nhéo cằm gã nói, “Cái động tác niết cằm này, tôi hy vọng không xảy ra lần thứ hai. Đây không phải thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh.”

Tay chân Nguyễn Thanh như nhũn ra, trong lòng lại có hưng phấn, nhìn bóng Kiều Mạch rời đi, gã nhịn không được liếʍ liếʍ môi, lấy điện thoại cầm tay từ túi tiền ra.

Kẻ Đi Săn Sung Sướиɠ:

Bảo bối nhi dường như vĩnh viễn đều có thể mang cho ta sự kinh hỉ.

Ngày 02/09/2016 · được gửi từ di động khách hàng · chia sẻ 3 bình luận 106 tán thành 122