Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Da đầu Kiều Mạch đều bung ra rồi, anh theo bản năng lùi về sau mấy bước, không cẩn thận đẩy chiếc ghế dựa đổ xuống.

“Em…… Em gϊếŧ người?” Kiều Mạch cảm thấy yết hầu mình thật khó chịu, nói không ra lời, tay anh vung lung tung, đem chiếc đũa trong tay quăng ra ngoài.

Đinh Thu Vinh không nói chuyện, chỉ đem ánh mắt chuyển qua nồi canh còn trên bếp: “Còn ăn không?”

“Em gϊếŧ người phải không?” Kiều Mạch cảm thấy sẽ chết mất, trong thế giới của anh chưa từng xuất hiện loại tình huống này, anh không thể dùng thái độ bình tĩnh để đối mặt hết thảy, anh cảm thấy vài giây sau đó thôi bản thân sẽ nổi điên lên mất.

Anh cố gắng hít thở để thoát khỏi cảm giác áp bách.

“Đáng tiếc, em còn muốn làm đồ ăn cho anh.” Đinh Thu Vinh cười cười, biểu cảm rất bình tĩnh, hắn ngẩng đầu lên nhìn Kiều Mạch, “Anh phải nhớ kỹ, em là người yêu của anh, vĩnh viễn sẽ không thương tổn anh.”

Lúc này, cảnh sát ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh rốt cuộc dùng chìa khoá mà Kiều Mạch đưa mở cửa ra, vọt vào, nhìn phòng khách có chút hỗn độn, lại nhìn thấy tay dính vết máu, không ngăn được cảm giác mờ mịt.

“Thất thần làm gì. Bắt lấy hắn!” Cảnh sát Tôn đẩy một cậu cảnh sát trước mặt đang ngây người, người kia sau đó vội vàng thật cẩn thận chạy đến, dùng còng chế trụ tay của Đinh Thu Vinh.

Mà Đinh Thu Vinh chỉ ngồi trên ghế, căn bản không hề phản kháng.

“Đứng lên, theo chúng tôi đến cục cảnh sát, hỗ trợ điều tra.” Cảnh sát Tôn đưa thẻ của mình ra nói.

Đinh Thu Vinh bình tĩnh đáp: “Tôi không trốn.”

“Đừng có chơi hoa chiêu gì!” Cảnh sát Tôn quát lớn một tiếng, lấy khí thế của một cảnh sát ra áp chế.

“Ta không trốn.” Ánh mắt Đinh Thu Vinh nhìn thẳng cảnh sát Tôn, “Đùi của tôi bị thương.”

“Vì sao lại bị thương?”

“Có thể…… Không nói ở chỗ này không?” Đinh Thu Vinh nhìn thoáng qua Kiều Mạch, thấp giọng nói.

Cảnh sát Tôn sửng sốt một chút, chỉ huy hai người đem Đinh Thu Vinh không hề phản kháng đi, lúc này mới vỗ vỗ bả vai Kiều Mạch: “Anh bình tĩnh một chút.”

Sắc mặt Kiều Mạch có chút tái nhợt, anh gật gật đầu, ngồi lên sô pha: “Tôi không sao, anh không cần lo lắng.”

Trên thực tế chân anh đã nhũn ra, anh ngồi ở trên sô pha mà trong lòng lộn xộn, đầu óc trống rỗng, không biết bản thân đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì. Chung quanh cảnh sát người đến người đi, ở trong phòng tìm kiếm chứng cứ, bàn ăn được dời ra, lộ ra

vết máu phía dưới, kéo ra bên ngoài, sau đó mới nhìn thấy dấu vết của Đinh Thu Vinh.

Hết thảy giống như đều không liên quan gì đến Kiều Mạch, anh nhớ tới ánh mắt cuối cùng Đinh Thu Vinh nhìn anh, bên trong có chứa ý tiếc nuối, còn có may mắn, anh không biết đối phương tiếc cái gì, lại may mắn cái gì, anh vô lực chống cái trán, cảm thấy đầu sắp nổ tung.

“Cái này mang về xét nghiệm một chút, chú ý không được phá hư chứng cứ, một ít vật phẩm tư nhân phải thu hồi mang về cục……” Thanh âm của cảnh sát Tôn vang lên, chỉ huy mọi người đâu vào đấy.

Cảnh sát Lý ngồi xuống bên người Kiều Mạch: “Anh bây giờ cảm giác thế nào?”

Kiều Mạch không nói gì.

“Tôi biết anh hiện tại phải chịu đả kích, nhưng mặc kệ là Đinh Thu Vinh hay là Trác Tuấn Vũ, họ đều không thương tổn anh, bọn họ chỉ có ý tưởng phạm tội, nhưng cũng không phải muốn thương tổn anh.”

Kiều Mạch có điểm bừng tỉnh.

“Cảnh sát Tôn……” Bên ngoài bỗng nhiên có một cảnh sát bước nhanh đi vào tới, tới bên người cảnh sát Tôn, nhỏ giọng nói, “Đùi nghi phạm kia…… Thiếu hai khối thịt……”

“Cái gì mà thiếu hai khối thịt?” Cảnh sát Tôn nhăn mày.

“Trên đùi hắn có hai khối thịt bị cắt xuống…… Đại khái……” Vị cảnh sát vừa nói vừa run, cậu ta lúc vừa mới thấy cũng cảm thấy mình đã chịu kinh hách nghiêm trọng.

“Ở chỗ này.” Một người đàn ông khác mặc y phục pháp y và đeo găng tay trắng, dùng đôi đũa gắp một miếng thịt trong nồi canh, “Có lẽ thứ này không phải thịt heo.”

Sắc mặt cảnh sát Lý cùng cảnh sát Tôn tức khắc thay đổi, theo bản năng nhìn về phía Kiều Mạch.

Kiều Mạch run run môi, dạ dày cảm giác được một trận ghê tởm mãnh liệt, anh lập tức đứng lên, chạy đến WC cố móc họng nôn ra.

Da đầu cảnh sát Tôn căng lên, lại lần nữa nhìn thoáng qua nồi canh, bản thân cũng cảm thấy ghê tởm.

“Tôn Điềm, cậu xem cái này.” Cảnh sát Lý quơ quơ di động trong tay, “Đây là di động của Đinh Thu Vinh, trong đó tôi phát hiện một diễn đàn.”

“Đã nói đừng có gọi đại danh của tôi mà.” Cảnh sát Tôn mắng thầm một câu, thò hai mắt lại gần, “Đây cái gì vậy?”

Cảnh sát Lý nhìn cửa phòng vệ sinh, Kiều Mạch còn ở bên trong chưa ra, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Đây là trang web mà là hắn thường xuyên lên, tất cả còn được bookmark lại, có thể trực tiếp đăng nhập vào, tôi phát hiện hắn có thói quen đăng các bài đăng mới theo kỳ.”

“Cậu nói trọng điểm.” Cảnh sát Tôn không kiên nhẫn.

Cảnh sát Lý ghét bỏ trừng anh ta một cái: “Cậu biết tú sắc không? Mà thôi, cậu khẳng định không biết, tôi nói cho cậu hay, cái tên Đinh Thu Vinh này khẳng định không phải có ham mê ăn thịt người, mà là du͙© vọиɠ có bị ăn.”

“Cái gì?” Cảnh sát Tôn hoảng sợ, còn có loại này sở thích kỳ quái này?

“Cậu cứ xem trang web này của hắn là được.”

Cảnh sát Tôn lấy di động mở xem, anh ta cố ý nhìn thoáng qua tên người sử dụng, Đinh Thu Vinh nick name là IWES, một cái tên tiếng Anh, không biết có phải có hàm nghĩa đặc thù gì không, ánh mắt anh ta sau đó nhìn xuống, nhanh chóng xem mấy bài đăng.



Ký 】 gặp được tình yêu lớn nhất của cuộc đời này, mình sắp bắt đầu thực thi kế hoạch, vô luận thành công hay không, mình đều sẽ không hối hận

Lâu chủ:

Anh ấy đã chia tay với bạn trai cũ, cơ hội của mình rốt cuộc tới rồi.

Lần này mình sẽ không để anh ấy bị người khác cướp đi nữa.

————ngày 20/01/2016

Lâu chủ:

Ngày mai phải đi thông báo, có điểm kích động.

————ngày 28/01/2016

Lâu chủ:

Anh ấy không đồng ý, nhưng mà mình sẽ tiếp tục cố gắng.

————ngày 29/01/2016

Lâu chủ:

Anh ấy rốt cuộc đồng ý, cả hai cùng ăn cơm.

Anh ấy có vẻ như tương đối thích sắc thái kiểu Trung Quốc.

Mình đã thật sự nghĩ đến chuyện nằm trên bàn ăn, bị anh ấy ăn vào từng miếng từng miếng.

————ngày 09/02/2016

Lâu chủ:

Ở chung ngày đầu tiên.

Cả hai đã thay đổi toàn bộ bộ dao mới và thức ăn mới nữa.

Nghĩ đến chuyện về sau anh ấy sẽ dùng con dao này chậm rãi chậm rãi róc từng chiếc xương trên người mình, mình đã muốn phủ phục dưới chân dưới chân anh ấy luôn rồi.

————ngày 22/02/2016

Lâu chủ:

Ở chung ngày thứ năm.

Mình lúc xắt rau đã cố ý cắt vào đầu ngón tay, anh ấy đã uống sạch máu của mình.

Điều đó đã làm mình phát điên.

————ngày 26/02/2016

Nội dung đằng sau đa số đều là kể ra những chuyện phát sinh giữa bản thân và đối phương, cùng những nội dung kì quái được viết ở trên, xen kẽ ở đó là những lời chúc phúc lâu chủ thành công, cảnh sát Tôn nhanh chóng xem một lượt, liền đem di động ném tới mặt bàn, cảm thấy dạ dày của mình cũng bắt đầu ghê tởm.

Cảnh sát Lý cầm điện thoại di động cất vào túi vật chứng: “Kỳ thật đây không phải trường hợp duy nhất, ở nước ngoài sớm đã có mấy án tử về chuyện thế này rồi.”

“Trên thế giới sao có thể có loại người này?” Cảnh sát Tôn thật sự không có cách nào lý giải.

Cảnh sát Lý nói: “Đối phương hẳn là có bệnh trạng nghiêm trọng về phương diện tinh thần, cần yêu cầu tiếp thu trị liệu.”

Cảnh sát Tôn xoa ấn đường: “Gần đây bệnh tâm thần thật đúng là nhiều, đều cùng có quan hệ với Kiều Mạch.”

“Sao lại thế này?” Cảnh sát Lý nhíu mày.

“Bạn trai cũ của anh ta không phải được đưa vào sao? Cái này khẳng định hơi nhanh, nhưng ngoài ra còn có Tập đoàn Tinh Vũ có Tổng giám đốc Cố Nhan Tân, cũng là ông chủ của Kiều Mạch, tôi hoài nghi có phải có gì trùng hợp hay không.”

Cảnh sát Lý đưa hai tay giao nhau, đặt lên đùi, trên mặt như suy tư: “Đúng vậy, dựa theo tình trạng của Kiều Mạch hiện tại thì xem ra, chúng ta cần yêu cầu anh ta thực hiện trị liệu tâm lý, mau chóng để bóng ma bên trong đi ra.”

“Cũng đúng.” Cảnh sát Tôn cảm thán, “Ngắn ngủn mấy tháng, đã qua hai vụ án, bóng ma khẳng định rất lớn, cậu cảm thấy nên là ai làm thì tốt.”

Cảnh sát Lý cười cười: “Tôi.”

Kiều Mạch bị đưa vào bệnh viện.

Anh cuối cùng cũng nôn ra cả dạ dày, thậm chí nôn đến mất nước, cần phải nhanh chóng tiếp thu trị liệu, bác sĩ cho anh hai bình nước biển, lại cho anh vài chú ý sau đó mới rời đi, chỉ còn lại có cảnh sát Lý.

Cảnh sát Lý không liên lạc người nhà Kiều Mạch, tin rằng Kiều Mạch cũng không muốn người nhà biết những việc này, nhưng anh ta cũng không biết tin tức gì về bạn bè Kiều Mạch, đành phải nói lại với người trong cục, ở lại gác đêm.

Hôn mê gần một ngày, Kiều Mạch rốt cuộc mở mắt, yết hầu anh lúc này không khác gì lửa đốt, nhưng trong đầu vẫn giống như mở lại đoạn phim, nhớ những gì mà Đinh Thu Vinh làm, khiến anh cảm thấy dạ dày lại bắt đầu co rút.

“Anh cảm giác thế nào?” Trước giường bệnh truyền đến thanh âm cảnh sát Lý, khiến Kiều Mạch thanh tỉnh vạn phần.

“Nước……” Kiều Mạch có chút khó khăn mở miệng.

Cảnh sát Lý lấy cho anh một ít nước muối, sau đó nhìn anh: “Tôi phải tiến hành trị liệu tâm lý người bị hại với anh, anh cần phối hợp với tôi mới có thể mau chóng đẩy bóng ma ở trong đi ra.”

Kiều Mạch giật giật yết hầu: “Có dùng được không?”

“Đương nhiên dùng được.”

“Được.” Kiều Mạch gật đầu.

Anh không phải người cậy mạnh, anh rõ ràng bóng ma tâm lý có bao nhiêu lớn, anh muốn yêu cầu người khác trợ giúp, cho nên hiện tại anh căn bản sẽ không cự tuyệt sự trợ giúp của cảnh sát Lý.

Anh phải mau chóng thoát khỏi chuyện này.

“Bên công ty anh tôi đã cho người nói qua.” Cánh sát Lý đẩy đẩy mắt kính, “À mà có vẻ vị thủ trưởng của anh tựa hồ rất quan tâm đến anh, buổi sáng còn cho người lại đây tặng hoa và hoa quả với một ít thực phẩm dinh dưỡng.”

Kiều Mạch nhắm mắt lại, không quản chuyện đó.

“Chúng ta đi làm thủ tục, Đinh Thu Vinh đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, anh có muốn gặp hắn không?”

Kiều Mạch hỏi: “Hắn muốn gặp tôi sao?”

“Không có.”

“Vậy thì thôi.” Kiều Mạch nói.

Ở trong đêm khuya tĩnh lặng, có người nhẹ nhàng động con chuột, mở ra một trang web quen thuộc, muốn nhìn xem lâu chủ kia có phải có bài đăng mới hay không, nhưng ——

Người sử dụng thân mến, trang web mà bạn yêu cầu có thể sai hoặc không tồn tại, mời bạn thử lại một lần nữa.

————ngày 14/03/2016

Hoàn chương 16

Haki:

Có ai muốn xem phim về bệnh tâm thần không? Bộ

Rung Động Từ Trái Tim

là 1 bộ phim Hàn kể về người bệnh tâm thần, hint về hai nhân vật chính nhiều lắm, rất cảm động, đáng xem. Tui đề cử!!! (Cơ mà chắc đầy người xem rồi)


🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »