Tôi đứng hẳn dậy, từng bước chân của em tới gần hơn, tim tôi đập thình thịch.
Càng ngày càng gần, em bắt đầu tìm chìa khóa…Lúc bước qua ngã rẽ ở cầu thang, em ngẩng đầu nhìn, biểu tình hết sức kì quái, em đứng đó ngơ ngác, nhìn tôi một lúc thật lâu, đột nhiên cười cười rồi lắc đầu, sau đó mở cửa. Tôi hết sức ngạc nhiên, đây là chuyện gì? Trên đường đi là không nghĩ đến em sẽ như thế này, không vui vẻ mà ôm lấy tôi, không có cảm động đến rơi nước mắt, thậm chí nhìn thấy tôi còn kì quái như vậy…Tự nhiên lòng thấy lạnh. Một lần nữa em lại nhìn về phía tôi, khuôn mặt vẫn như khi nãy, khóe miệng không được tự nhiên chần chừ lên tiếng: “Hạo Nhiên?”
“Ừ.” Tôi bất mãn đứng lầm bầm.
“Hạo Nhiên!” Em gọi lớn, ngay tức khắc chạy đến trước mặt tôi cười vui vẻ. “Hạo Nhiên!” Chìa khóa cũng bị em văng dưới đất. “Thật là anh sao. Anh là người đúng không? Anh thật sự là Hạo Nhiên?”
Em nói năng lộn xộn, tay xiết chặt lấy bàn tay tôi. Thế này còn giống trong tưởng tượng một chút. Nhưng mà em cứ túm lấy tôi, vừa hỏi vừa lay khiến tôi choáng váng một hồi. Thật vất vả bình tĩnh trở lại, lúc này em đang ôm tôi, vùi cả khuôn mặt vào đó, mới nhẹ nhàng nói “Khi nãy, lúc vừa nhìn thấy anh, còn tưởng chính mình ảo giác, tự cười chính mình, không nghĩ đúng là anh thật, anh đã tới, đứng trước mặt em. Đều không phải mơ đúng không?”
Mặc dù l*иg ngực phập phồng thở vì kích động, thế nhưng giọng nói của em vẫn hết sức nhẹ nhàng, trầm đều, tôi bị loạn một hồi cái gì cũng không tiếp thu nổi. Thế rồi gọi tên em, giục em mau mở cửa vào nhà,ở ngoài lâu sẽ lạnh cóng mất. Vừa vào đến cửa, thay giày, đi được hai ba bước nhìn ngó một lượt căn phòng trong tầm mắt đã bị em từ phía sau ôm chặt lấy, cả người đều áp lên lưng tôi.
“Này.” Tôi nhún nhún vai, em lại vẫn tựa đầu lên, hơn nữa còn say sưa. “Mệt sắp chết rồi, còn không để anh nghỉ ngơi một chút, nhà có gì liền mang hết ra đi a, khách đã đến đây rồi.”
“Kệ anh!” Em như một đứa nhỏ làm nũng, tôi thiếu chút nữa sặc nước bọt. Nhưng là trông em như vậy thực đáng yêu, cho nên mặc kệ em làm gì thỏa thích. Cả hai cứ thế đứng trước cửa không nhúc nhích, tựa như hai đứa trẻ sinh đôi dính nhau không rời. Một lúc lâu sau, tôi hỏi: “Vừa rồi em đi đâu thế, anh còn tưởng em luôn ở trong nhà.”
“Em đi bar.” Em vẫn ôm tôi thật chặt, nhẹ giọng nói.
“Đi bar?” Tôi cố gắng giãy ra, quay lại quan sát em. Lại không phát hiện thấy hơi men, có phải tửu lượng của em tốt hơn rồi không, uống vodka cũng đã không say?
“Nhưng em chỉ đến hát.” Em nói. “Ở đó có rất nhiều phòng cho nên kinh doanh cả loại dịch vụ này.”
“Sao lại muốn đi hát? Có phải có chuyện gì không vui không?”
Xem ra lần trước ở Bạch Dương Lâm, em khổ sở vô cùng. Tôi cuối cùng cũng biết khi buồn khổ em sẽ tìm tới bar, mượn rượu giải sầu.
“Không có.” Em phủ nhận. “Cả ngày ngồi một chỗ, rất buồn chán. Ngay cả một người nói chuyện cũng không có, anh hai ngày nay cũng không nói chuyện với em…”
Vừa thấy chua xót lại yêu thương, ôm lấy em, cả hai đều không nói gì nữa. Sau đó thế nào cũng không nhớ, bởi vì tôi đã mỏi nhừ cả người, đi rửa măt xong liền đi ngủ. Em cũng đã ngủ, có lẽ còn mơ rất đẹp nữa. Đêm đó tôi cũng có một giấc mộng thật đẹp, đó là về cuộc sống sinh hoạt hạnh phúc của hai đứa tôi.
Ngày hôm sau tỉnh dậy đã hơn chín giờ sáng, ra khỏi phòng em, gọi cũng không thấy em lên tiếng. Đi xuống lầu, thấy trên bàn có một tờ giấy ghi “Vợ này, chồng ra ngoài mua bữa sáng, tỉnh lại nhớ chờ. Chồng yêu.”
Tôi dở khóc dở cười, sau đó bước vào phòng vệ sinh. Lúc đang đánh răng, đầy một miệng bọt, Tôn Dập đã trở lại, tôi nhanh chóng đi ra. Em mua về ai phần bánh rán, nhìn thấy tôi đi ra liền mỉm cười.
“Chồng về rồi đây, vợ mau ăn sáng.” Tôi bị câu nói của em làm cho dựng ngược tóc gáy, nhìn mặt mũi em hớn hở như vậy, cũng là nên để cho em vui một chút. Vấn đề ai là vợ, ai là chồng, nhất định sẽ tính sổ với em sau! Sau khi ăn xong thì cùng đi thăm quan nhà em một lượt. Lầu dưới có không gian rất rộng, còn có nhiều phòng nữa. Nào là phòng ngủ, phòng vệ sinh, phòng bếp, phòng đọc. Hơn thế các thiết bị được lắp đặt nhìn qua cũng biết toàn đồ đắt đỏ, ở bàn trà còn đặt một khung ảnh bắt mắt. Em và ba em không giống nhau cho lắm. Tôi từng nghĩ dáng người em như vậy chắc hẳn là do ba em là một người cao ráo lắm. Nhưng nhìn ảnh chụp rồi mới thấy, ông ấy cao chưa tới một mét tám, chỉ cao hơn so với người phụ nữ bên cạnh nửa cái đầu. Ngũ quan cũng chỉ ưa nhìn, dáng người có chút cường tráng. Thật khó để tưởng tượng Tôn Dập lại có một người ba với vẻ ngoài bình thường như thế. Xem ra em là di truyền của mẹ nên mới đẹp đến vậy, mẹ em trong tấm ảnh kia tôi không còn nhớ rõ, chỉ là khuôn mặt ấy thực sự xinh đẹp. Lầu trên thuộc về em hiển nhiên có giản dị hơn nhiều so với lầu dưới, cả tường lẫn trần nhà đều sơn một màu trắng, không gian cũng không lớn lắm, so với lầu dưới thì đây có lẽ chỉ là một gác xép. Phòng ngủ của em lại càng trống trải, nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có một chiếc giường, một ngăn tủ nhỏ cạnh giường với một tủ quần áo, ngoài ra cũng không có thứ gì khác, vật trang trí cũng không. Gian phòng kế bên là phòng đọc nho nhỏ, ngoài ban công còn có một chiếc bàn, chỗ này là em thường ngồi, mãi mới nhận thức được, đây giống như phòng khác ở những căn nhà khác, sau đó có ăn uống gì chúng tôi đều ngồi ở đó.
Tôi nói: “Ba em cũng thật bất công, sao lại để em ở một nơi nhỏ nhỏ thế này.”
“Là em yêu cầu thôi. Chỉ cần giản đơn như vậy, nhiều thứ lòe loẹt em cảm thấy rất phiền. Được rồi, dẫn anh đi một chỗ.”
Nói xong liền đẩy cửa bước ra, hai chúng tôi cùng lên lầu cao nhất của ngôi nhà. Bên ngoài là một khoảng sân thật rộng, lúc này phủ kín bởi tuyết, tôi lạnh run cả người, thật sự lạnh. Em đi đến một góc của cái sân ấy, thành tường không cao được lát gạch men sứ, đại khái là cũng rộng đủ để ngồi lên. Em vỗ vỗ vào đó, nhìn tôi mà bảo: “Thời gian mùa hè hay bị mất ngủ, đặc biệt là khi còn học cao trung, mỗi lần đó em đều lên đây ngồi chờ trời sáng.”
Em kể thật nhiều điều…Tôi cũng nghĩ ngợi nhiều bấy nhiêu, cảm thấy lạnh lẽo biết bao. Không biết vì sao, tôi không muốn ở đó thêm nữa, cuối cùng mau chóng bảo em đi vào.
Sau này mỗi lần nhớ lại những gì em nói ngày hôm đó, trong mắt tôi lại hiện lên hình ảnh như thể chính mình được chứng kiến…Khi màn đêm còn chưa biết mất hẳn, bình minh vừa bắt đầu ló dạng, em nhợt nhạt, mỏng manh, ngồi bó gối trên lan can sân thượng và nhìn về phía chân trời, đợi ánh sáng bao trùm tất cả. Dáng người bé nhỏ ấy, có bao nhiêu khổ đau?
Buổi trưa, em đưa tôi ra ngoài ăn, trong lúc ăn tôi có hỏi em có biết nấu ăn không, em lắc đầu, nói rằng bình thường đều ra ngoài ăn, hoặc là không ăn.
“Buổi tối chúng ta tự nấu ăn nhé?”
“Anh biết nấu ăn à?”
Tôi xấu hổ nói: “Cũng không, nhưng có thể học trong sách dạy nấu ăn mà.”
Em gật đầu đồng ý. Chúng tôi đến hiệu sách mua sách dạy nấu ăn, bao nhiêu hình ảnh miêu tả các món ăn khiến chúng ta thích thú vô cùng, xem đi xem lại, món này cũng muốn làm, món kia cũng muốn nấu, sau đó thì mua vài cuốn liền. Sau khi trở về thì nhận thấy hai vấn đề lớn, một là cả hai đều không biết nấu, hai là có quá nhiều thứ nên không biết phải nấu cái gì..
Ngồi nửa ngày cuối cùng cũng phân công công việc, tôi thì làm mấy việc đơn giản thôi, còn em phụ trách thịt cá các loại.
Lật giở cuốn sách hồi lâu, tôi chọn được món cá xào nấm hương, thực ra đây là món rất bình thường, chủ yếu là tôi biết em thích ăn rau. Tôn Dập còn bảo tôi thật xấu tính, bắt em phải làm món khó hơn. Em lật cuốn sách từ đầu tới cuối, sau cùng kêu ầm lên rằng vì sao không có gì liên quan đến trứng gà…Sau đó, bất đắc dĩ chọn nấu súp gà.
Theo những gì cần để nấu bữa tối, chúng tôi đi siêu thị mua thực phẩm, xung quanh là những bà nội trợ cũng mua đồ cho gia đình, chúng tôi cũng tựa như một gia đình với cuộc sống hai người vậy.
Khi về đến nhà thì trời cũng đã tối, vì mùa Đông nên ở phương Bắc trời tối rất nhanh, hai chúng tôi ở trong bếp vừa nấu ăn vừa đùa giỡn. Đứng bên bồn rửa cạnh cửa sổ, ngẩng đầu lên là nhìn thấy những ánh đèn sáng trưng của các nhà qua ô cửa mờ hơi nước.Quay sang nhìn em bên cạnh, em còn đang loay hoay với con gà đã mổ sẵn, gương mặt chăm chú quan sát như thể chuẩn bị vật lộn với nó vậy. Đáy lòng bất chợt cảm thấy ấm áp lắm, hạnh phúc đến rơi lệ.
Bữa tối ngày hôm đó cũng khiến tôi muốn khóc, trong sách nấu ăn có nói đến cách nêm nếm gia vị, chỗ này phải bao nhiêu, chỗ kia phải bao nhiêu, khi nào thì được cho gia vị vào…Không lẽ lúc nêm gia vị tôi phải lấy cân ra đong sao? Như này là bao nhiêu, thế kia là bao nhiêu, thực đau đâu. Vì vậy, lúc nêm gia vị tôi cứ thể mạnh tay mà nêm, lúc ăn thử mới cảm thấy vị không đúng lắm, nhưng vẫn mặc kệ. Đến khi Tôn Dập ăn, vì quá mặn nên em phun ra ngay lập tức, còn trừng mắt bảo tôi mưu sát chồng.
Chẳng còn cách nào khác chúng tôi đành ăn nước canh tôi nấu, muốn dùng nó lấn át vị mặn chát trong món xào kia. Nhưng khi uống một ngụm…cũng không khác nhau là mấy…
Món gà của em làm không tệ, phải thừa nhận em so với tôi thông minh hơn, chỉ đọc sách nấu ăn cũng biết nên làm thế nào, giằng co mãi cũng làm được món ăn hoàn chỉnh, lại rất đẹp mắt. Món tôi nấu căn bản là phải đổ đi, vì vậy hai chúng tôi tập trung vào món gà em nấu, thiếu chút nữa ăn đến xương cũng không còn.