Trong bóng tối liều mạng chạy trốn, đầu óc hỗn loạn từng mảng, không biết như thế nào đã về đến cổng kí túc xá, tôi dừng lại thở hồng hộc,mới nhận ra khi đó mình chạy có bao nhiêu vội vã. Chỉ là, dù có chạy nhanh đến đâu, tôi biết mình không thể thoát khỏi nữa. Thoáng bình tĩnh lại một chút, cũng sắp đến giờ cấm cổng, em vẫn chưa trở về. Em không phải đã gục luôn ở bar rồi chứ? Nhớ lại cái cách mà em uống rượu… Không do dự, tôi quay lại quán bar đó, quả nhiên, em nằm gục hẳn xuống quầy rượu, đầu gối lên tay. Tôi bước tới nắm lấy cánh tay em, gọi: “Tôn Dập, tỉnh lại đi, cần phải trở về rồi.”
Cả người em mềm nhũn, bị tôi lay lay như thế mới ậm ừ lên tiếng, sau đó lại như cũ bất động. Không biết làm sao, tôi lại choàng lấy vai em, nhẹ nhàng nói. “Tôn Dập, Tôn Dập, tỉnh đi.”
Em mở ra mí mắt đã nặng trịch, híp mắt nhìn tôi một lúc, lại nở một nụ cười.
‘Hạo Nhiên à…”
Tôi nói: “Đi nhanh thôi, kí túc xá sẽ đóng cổng đó.” Em vẫn như thế cười thật quyến rũ, lại vùi đầu vào cánh tay. “Một lát thôi, để tôi ngủ một lát…”
Em đã nói như thế, tôi dĩ nhiên không thể tiếp tục mà làm phiền em, đứng dậy đi thanh toán tiền.
Phiếu thanh toán khiến tôi giật mình, em uống thật sự nhiều, tiền tôi mang trên người cũng không đủ trả. Không thể làm gì khác ngoài lục tìm trên người em, cùng với số tiền của tôi cũng thanh toán xong, cuối cùng chỉ còn lại vài đồng trong ví. Lúc cõng em trở về cũng đã là nửa đêm, không thể vào kí túc xá được. Gần đó có một đôi nam nữ đang ôm nhau bước vào quán trọ cách đó không xa, tôi do dự, nhưng rồi lại nghĩ ra không còn đủ tiền, lại thở dài cõng em đi tiếp. Cũng may em tuy rằng cao nhưng cũng không nặng. Còn nhớ trong lần kiểm tra sức khỏe trong khóa huấn luyện, em đứng ngay phía trước tôi, tôi khi ấy nhìn theo kim đồng hồ trên cái cân, nó lắc lắc vài cái cuối cùng dừng tại vạch 65. Em hiện tại mới phẫu thuật xong, có lẽ còn nhẹ hơn nữa.
Trên đường lớn đèn bật sáng trưng, vườn trường cũng thật yên tĩnh. Bên đường là một hàng cây thật lớn, đang là đầu mùa thu cho nên lá cây có màu sắc rất đẹp, cành lá còn xum xuê, rậm rạp tỏa ra xung quanh. Tất cả đều rất yên ả và vắng lặng, như thể đã chìm sâu vào giấc ngủ vậy.
Tôn Dập cũng như thế, em vùi vào cổ tôi, hơi thở đều đặn. Cả hai tay tôi nâng lấy chân em, đôi chân mảnh khảnh đó, yếu gầy đó, cơ thể cũng rất mềm mại. Chỉ cách một lớp áo cho nên tôi nghe thật rõ tiếng tim đập trong ngực em. Mặc dù không đập mạnh, lại cũng không trầm ổn, còn có phần hơi nhanh, nhưng đột nhiên tôi lại cảm thấy thật an tâm.Ánh sáng vàng nhạt của đèn cao áp hắt xuống làm sáng hẳn con đường, một làn gió lạnh khẽ cuốn qua khiến cho mái tóc em bay bay, chạm vào cằm tôi. Tôi thích em, giờ này phút này em lại đang nằm trên lưng tôi như vậy, vô luận tôi bước tới đâu cũng là có em chung bước, điều đó thật tốt biết bao. Cứ đi mãi cuối cùng cũng tới cổng kí túc xá, bên trong một mảng tối đen, đứng đó một lúc, tôi lại tiếp tục cõng em bước đi. Buông em ra, thực sự là hối tiếc. Dù sao cũng đã chậm rồi, có thêm chút nữa cũng không sao, chỉ cần tôi có thể ở bên em lâu hơn một chút…
Cách đó không xa là một hồ nước nhỏ, tôi cõng em tới đó. Đi hết một vòng quanh hồ rồi lại một vòng nữa. Cố gắng ngẩng đầu để ngắm bầu trời trong đêm, những ngôi sao thật cao, và xa. Thế rồi, tôi khóc. Phát hiện trên mặt một mảng ướt đãm tôi đã rất kinh ngạc, trước kia dù có chuyện gì xảy ra tôi cũng chưa từng khóc. Rồi lại phát hiện ra, hóa ra tôi đã thương em nhiều đến thế này, lần đầu tiên vì một người mà nóng ruột nóng gan, hồn cũng lạc mất. Nhưng mà chúng tôi không có khả năng yêu nhau. Nghĩ như vậy, nước mắt lại không kiềm chế nổi mà rơi xuống. Em vẫn đang say ngủ, nghe tiếng hô hấp đều đều của em, cảm nhận được mùi hương của em thoang thoảng trong không khí…Hạnh phúc, có lẽ chỉ là như vậy đi…
Nước mắt tuôn nhưng miệng lại cười, cười thật hạnh phúc. Tôi chẳng hề thấy mệt mỏi, lại đưa em trên lưng đi về phía trước. Không muốn dừng lại, nhưng trời cũng hừng sáng, tôi đành phải đưa em trở về. Ngày đó cõng em trên lưng trở lại kí túc xá, cảm giác trong lòng đau nhức ra sao, có lẽ cả đời tôi cũng không quên được.
Thật không may ngày hôm đó là phiên trực của người bảo vệ cực kì khó tính, vừa tờ mờ sáng đã ra đứng ở cổng. Người này phát hiện ra mùi rượu trên người em liền nhíu mày, trời sáng hẳn liền đi báo cáo, thế là bị xử phạt cảnh cáo.
Tôi kì thực không làm sao cả, nhưng Tôn Dập lại liên tục nói xin lỗi, còn mời tôi ăn. Những lời em nói lúc say ấy có lẽ sau khi tỉnh cũng đã quên, tôi cũng tận lực mà đối em như chưa hề có gì xảy ra. Làm như thế cũng chỉ vì những ngày sống chung sau này sẽ không có cảm giác kiểu như xấu hổ, ngượng ngùng. Tuy rằng ngày đó cõi lòng đầy đau xót cõng em trên lưng quay lại, cũng đã quyết tâm sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này, để nó tự sinh tự diệt. Nhưng trong lòng vẫn thật khó chịu, dù sao những lời kia cũng là tự em nói ra, tôi dù muốn buông bỏ, cũng không biết em thế nào.
Cuối tuần đó khi mà em vẫn đang chịu phạt, nhà trường có tổ chức dã ngoại, bởi vì hoạt động chính là leo núi cho nên em không tham gia, tôi đương nhiên cũng ở lại với em. Em vốn vẫn nghĩ tôi là do em làm liên lụy, cảm thấy rất áy náy. Tiếp đó tôi lại vì em mà không tham gia buổi dã ngoại kia, em lại càng áy náy hơn nữa. Lúc ăn cơm xong chúng tôi nhãn nhã ở kí túc đọc sách, nói vài chuyện linh tinh. Mấy ngày nắng cuối cùng nhiệt độ tăng hẳn hơn trước, em mang tới rất nhiều hoa quả đông lạnh, bảo tôi “Hạo Nhiên, ăn đi.”
Tôi dở khóc dở cười:”Mấy thứ con nít này cậu một mình ăn đi, anh trai đây cũng sẽ không tranh với cậu.”
Em xoay người nhìn tôi mà giận dỗi. “Đây là thứ tôi thích nhất. Người khác tôi cũng không cho.”
Tôi lắc đầu cười cười, đứng dậy tiện tay cầm lên cái quạt trên bàn học.
Em lại hỏi:”Hạo Nhiên, cậu nóng sao? Tôi đi mua kem cho cậu nhé.”
Tôi chưa kịp nói gì em đã đi ra khỏi cửa, mỉm cười, tôi quay lại tiếp tục đọc sách, vô tình nhìn thấy trong đống sách của em một cuốn sổ nhỏ.
Tôi biết đó là nhật kí của em. Em có thói quen viết nhật kí, nhưng không phải mỗi ngày đều viết, đại khái một tháng sẽ viết đôi ba lần. Chỉ là một cuốn sổ thông thường, cũng không có khóa, cứ nằm yên như vậy. Do dự một chút, em mua kem sẽ phải đi xa phía tiệm bên ngoài căn-tin, chỉ nhìn qua vài dòng gần đây khẳng định không bị bắt gặp. Chỉ là xem trộm nhật kí cũng không đạo đức cho lắm…Cuối cùng thì tôi vẫn cầm cuốn sổ trên tay, xung quanh chẳng có ai nhưng hành động vẫn thật lén lút, rất buồn cười. Cuốn sổ không mới, đã viết hơn phân nửa, mặc dù nét chữ rất thân thuộc, tôi vẫn nhịn không được cảm thán, chữ cũng đẹp hệt như người vậy! Mặc dù định giở tới những trang cuối, nhưng vừa lật được vài trang liền dừng lại…
“Ngày hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ, hiện tại những tia nắng ngoài kia cũng hắt cả vào trong phòng, mà tôi cũng khôi phục rất nhanh, bây giờ cũng ngồi đây viết nhật kí. Ngày hôm trước, ông cụ nằm giường bên cạnh đã qua đời. Ban đêm một trận ồn ào, đến sáng tỉnh lại thì giường bên đã không còn người. Y tá đã sớm thay chăn đệm, tất cả một màu trắng toát khiến tôi nghĩ tới mấy ngày trước, và cả ngày hôm qua, ông cụ ấy còn nói chuyện, cười đùa với mình. Hôm qua còn đó, nay đã không thể gặp nữa rồi. Cuối cùng cũng chỉ còn một mình, một ngày nào đó tôi cũng sẽ ra đi như thế, lặng lẽ, nhanh chóng. Tôi không thấy đau, bởi vì chết đi rồi, nghĩa là được giải thoát…sẽ không còn đau đớn nữa, cũng không phải phẫu thuật nữa. Thế giới này tôi chẳng còn gì lưu luyến, ba cũng đã có gia đình mới, một vợ một con hạnh phúc vô cùng. Tôi có lẽ là dư thừa, huống chi ông ấy cũng không yêu mến gì tôi, ít nhất thế giới bên kia còn có mẹ, mẹ đối xử với tôi thật tốt, còn gọt hoa quả cho tôi ăn…”
Hít sâu một hơi, lại lật sang trang khác. Viết gần nhất là hai ngày trước đây. “Tôi đã nói những lời không nên nói, mặc dù là mượn rượu để nói ra nhưng vẫn dọa Hạo Nhiên bỏ chạy. Thật tốt, cậu ấy nhất định nghĩ tôi say nên mới vậy, một mực để trong lòng, bị trách phạt cũng không trách tôi. Tôi thật sự ngu ngốc, lại không phân biệt được tình yêu và tình bạn. Nhưng là Hạo Nhiên đối với tôi rất tốt, chưa từng có ai đối tôi tốt như cậu ấy, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình không cô đơn trong cuộc đời này. Ngày đó phổi bị vỡ, lúc đi cấp cứu tôi thực sự sợ, cứ nghĩ đã thành thói quen, thế nhưng…Lúc ấy đã nghĩ đến Hạo Nhiên, nghĩ nếu như chết sẽ không thể thấy cậu ấy. Lại nghĩ nếu không gặp tôi, cậu ấy có đau lòng hay không? Có lẽ. Nếu cậu ấy là một cô gái thì thật tốt, tôi sẽ nắm tay cậu ấy mà đi trên đường. Gần đây lại càng muốn như vậy, rất muốn nắm tay cậu ấy. Cậu ấy không biết vì sao tôi thích ăn hoa quả lạnh, đều cười tôi bảo giống một đứa nhỏ. Nhưng tôi cũng chưa từng nói, hạnh phúc có lẽ cũng như khi ăn hoa quả lạnh, trong miệng lan tỏa những hương vị tươi mát. Nhưng hạnh phúc thì không thể mua, vì vậy tôi ăn thật nhiều hoa quả lạnh, mong muốn được cảm nhận hạnh phúc gần hơn…”
Phía sau em viết gì tôi cũng không nhìn thấy nữa, nước mắt ứ thành vòng trong mắt, rơi xuống trang giấy của em.
Mỗi ngày đều ngủ ở giường phía trên tôi, mỗi ngày đi bên tôi, em vẫn thấy cô đơn sao? Lại dùng đến hoa quả ướp lạnh để kiếm tìm hạnh phúc.
Em thực sự cô đơn đến thế ư? Nằm viện chỉ có một cụ già làm bạn. Còn không biết lúc nào thì sinh mệnh chấm dứt?
Tôi quả thật ngu ngốc, vẫn tin em chỉ bị bệnh thông thường, em nói “Đã thành quen rồi.”
Em sống ra sao tôi vì sao hoàn toàn không biết gì hết? Khi em cố gắng nói vài lời thật tâm, thế nhưng tôi không chịu nghe lại quay đầu bỏ chạy…
Không, không thể tiếp tục như vậy, tôi phải khiến em hạnh phúc! Không quan trọng em là nam hay nữa, chỉ cần tôi thương em, mà em cũng yêu tôi, là quá đủ rồi.
Một người con trai lại nói muốn đem lại hạnh phúc cho một người con trai khác, nghe có vẻ nực cười, nhưng tôi là thật tâm, là thực lòng.
Hốc mắt cay xè, tôi đứng dậy toan đến phòng vệ sinh rửa mặt. Còn chưa kịp đi thì em đã về, trong miệng ngậm một que kem.
“Hạo Nhiên, kem Diêm Thủy đó.”
Nhìn thấy tôi em lại sửng sốt một chút, nuốt xuống miếng kem trong miệng, ngơ ngác hỏi:”…Cậu làm sao vậy? Không làm sao chứ?”
Tôi chẳng biết phải mở lời thế nào, nghĩ muốn nói với em thật nhiều, vẫn là nghẹn đắng cổ họng. Hôm nay mọi khúc mắc đã được lí giải, không biết nên nói gì. Lệ trong mắt cố gắng để không rơi xuống, bóng hình em trong mắt tôi lại nhòa đi đôi chút. Nghĩ thế, rất sợ em tan biến, liều lĩnh tiến tới hôn em. Chạm vào đôi môi em rồi, đích xác đã chạm tới rồi.
Em không hề phòng bị, bị tôi hôn liền lùi hai bước, lưng chạm vào cửa. Có lẽ bởi dùng nhiều lực, miệng chúng tôi bị va mạnh vào nhau, đôi môi cảm thấy đau nhức, hồi lâu vẫn thấy tê rần. Đó là lần đầu tiên tôi hôn người khác, nói cách khác chính là nụ hôn đầu, chẳng có kinh nghiệm, môi chạm môi vẫn không nhúc nhích, cũng không biết tiếp theo phải làm gì. Tôn Dập sợ đến mức làm rơi kem xuống nền, trừng mắt lớn nhìn tôi. Qua một lúc lâu, em chủ động ôm tôi, vòng tay ra sau gáy tôi. Đôi môi em lành lạnh, khoang miệng là hương vị của kem Diêm Thủy, có lẽ đúng là tôi dùng nhiều sức thật, cho nên trong miệng em còn có vị máu.
Hôn môi khiến cho tôi mất đi ý thức, chuyện gì cũng không còn rõ ràng, lí trí càng không còn sót lại chút nào. Cơn kích động qua đi, chỉ còn cảm nhận được hương vị của que kem khi trước… Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi, trong quãng đời dài dằng dặc đến bi thương này, đó là khoảnh khắc đáng trân quý nhất.