Bốn ngày tiếp đó tôi không đến bệnh viện, nhưng mỗi ngày đều gọi cho ba em để hỏi tình hình em ra sao.
Mấy ngày đó, tôi rửa bát thì làm đổ cả mâm, ở công ty cầm văn kiện giấy tờ thì bất cẩn làm rơi tứ tung, công việc cũng làm không hiệu quả, đi đường còn đυ.ng phải người khác…chỉ thiếu nước công ty cho tôi nghỉ việc.
Buổi tối ngày thứ tư tôi gọi cho ba em, ông nói: “Tôn Dập ngày mai là chuyển đến phòng thường rồi.”
Ngay hôm sau đó, nhân lúc nghỉ trưa tôi liền tới bệnh viện, đại khái là em cũng phải trải qua cả buổi sáng thăm khám, cho nên đã ngủ. Hộ tá là một người đàn ông trung tuổi được bác sĩ ở đây đề xuất, bởi vì người này có nhiều năm kinh nghiêm, cho nên có thể tin tưởng.
Ba em mời tôi ăn trưa ở một tiệm cơm nhỏ gần đó, sau đó chúng tôi trở về với công việc của mình. Ông ấy ra sân bay trở về lo liệu công việc, tôi thì quay lại công ty. Tan ca tôi lại tới bệnh viện, Tôn Dập lúc này đã tỉnh, trông thấy tôi em đã rất vui mừng, trên khuôn mặt suy yếu nở ra một nụ cười nhè nhẹ. Người hộ tá đang giúp em ăn cháo, mới ăn vài thìa em đã lắc đầu, không ăn nữa. Lúc người hộ tá ra ngoài dùng bữa tối, tôi ngồi bên giường cùng em trò chuyện. Nghĩ xem nên nói chuyện gì, thế rồi tôi kể em nghe việc ở công ty, đồng nghiệp đùa giỡn nhau thế nào, làm việc thế nào. Được một hồi, em nhịn cười bảo tôi: “Đừng chọc em cười, vết thương liền đau…”
Nhìn em vui vẻ mà vẫn yếu như vậy, tôi đột nhiên đau lòng vô cùng, cuống quýt hỏi em “Đau lắm hả? Thế nào rồi còn đau không?”
Em lắc đầu, cười cười: “Không đau nữa. Nhìn thấy anh, đã không còn đau.”
Tôi bảo: “Sao? Chẳng lẽ anh là thuốc tê?” Em nghiêm túc gật đầu một cái, nháy mắt một cái. “Đúng vậy, có anh rồi, sẽ không đau. Dùng rồi sẽ nghiện, không thể nào từ bỏ.”
Tôi nhẹ nhàng cầm lấy đôi bàn tay của em, nói: “Anh cũng không thể rời khỏi em. Em phải nhanh một chút khỏe lên cho anh. Chờ em khỏe lại, anh dẫn em về nhà.”
Chờ em khỏe lại, anh dẫn em về nhà. Nói đến đó, tựa như trong mắt cả hai đều ướt. “Nhà”, một từ vừa ấm áp, lại vừa xa xỉ biết bao. Tôn Dập có nhà, nhưng em không có được hạnh phúc dưới mái nhà đó. Tôi có nhà, nhưng ngồi nhà ấy đã trống hoác chẳng còn ai… Chúng tôi có cơ hội hay không? Dưạ vào nhau, cảm nhận một chút ấm áp, và có đủ dũng khí đi tiếp chặng đường phía trước.
Nắm cánh tay em, tựa hồ còn nhỏ hơn trước, cúi đầu nhìn mới nhận ra trên cổ tay em ứ lại máu bầm chưa tan, khắp cánh tay còn có những vết kim, vết dán băng thuốc. Lòng bàn tay và móng tay đều nhàn nhạt, mạch máu ở mu bàn tay cũng trông thấy rõ. Tôi cầm tay em lên nhìn thật lâu, chật vật quay đi chỗ khác lau những nước mắt còn chưa kịp tràn. Em thế nhưng nói xin lỗi, còn cười, rồi cầm lấy tay tôi mà bảo: “Bây giờ trông rất khó coi, nhưng rất nhanh sẽ hết. Em không phải rất nhanh tốt lên hay sao, không được chê.”
“Em tốt nhất nhanh khỏe lại, nếu không anh liền mặc kệ em, đi tìm người khác kết hôn.”
Em cũng cười, nhưng nụ cười ấy dần lắng xuống nơi đáy mắt. “Hạo Nhiên, nếu anh không gặp em thì tốt. Nếu không gặp em, bây giờ nhất định đã có bạn gái xinh đẹp, không chừng đã kết hôn, chờ một đứa nhỏ chào đời, cùng sống cuộc đời hạnh phúc…”
Lòng tôi đau đến xiết chặt bàn tay em. “Đứa ngốc! Em cũng không biết ở cạnh em là hạnh phúc nhất. An tâm dưỡng bệnh, chờ em bình phục thì nhớ đem hạnh phúc của anh trả lại cả vốn lẫn lãi cho anh. Em còn nói như thế nữa anh sẽ giận, cũng sẽ không quan tâm em.”
Em gật đầu, mỉm cười, lại hơi sốt.
Người hộ tá đã trở lại, chuẩn bị giúp em tắm. Tôn Dập giục tôi trở về: “Mau về đi, ngày mai còn phải đi làm đấy. Anh nhỡ chuyến thì sao?” Để cho em tiết kiệm sức lực, tôi chỉ có thể nghe lời ra về…
Nói sớm cũng không phải, về nhà, tắm rửa xong cũng đã chín giờ. Không hiểu nghĩ thế nào, tôi lại quay lại bệnh viện. Lúc đến nơi thì em đã ngủ, người hộ tá cũng đang chuẩn bị ngủ, vì thế ngạc nhiên nhìn tôi, hỏi xem có phải để quên gì ở đây không. Tôi đáp: “Hôm nay cháu sẽ ngủ ở đây, chú cứ về nghỉ ngơi đi, chú vất vả rồi.”
Cùng tôi nói vài câu, người đó liền vui vẻ trở lại với người nhà. Tôi nằm lên chiếc giường của người hộ tá, đối diện em, nhìn em say ngủ. Trên người em vẫn còn dây dẫn với điện tâm đồ, nhìn qua rất không thoải mái. Thế nhưng em an tâm ngủ, nhường tôi phần bất an, đi đến bên cạnh nhìn máy theo dõi một chút, trong lòng mới yên tĩnh lại. Không biết qua bao lâu, em đột nhiên nhíu mày, sau đó mơ hồ mở mắt, biểu tình có chút thống khổ. Vết thương lại đau sao? Tôi khẩn trương lại gần…
Nhìn thấy tôi, đôi mắt em nheo lại, nhìn kĩ một hồi, lại khó tin nhắm mắt lại, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Cái đứa ngốc này, dĩ nhiên tôi biết em đang nghĩ gì, trước kia đã có lần tương tự rồi. Ngày đó là mùa xuân đầu tiên của thế kỉ mới, tôi bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà em, em cũng biểu lộ như vậy. Chắc lại nghĩ là ngủ mơ đi, tôi cười, cúi xuống hôn em.
Mấy giây sau, em trợn tròn đôi mắt, nâng tay phải lên chạm vào mặt tôi, cuối cùng im lặng, kéo đầu tôi xuống ôm tại bờ vai.
“Hạo Nhiên…” Âm thanh ấy phát ra, nghe khàn khàn, nức nở. “Em vừa rồi mơ thấy anh, anh không đi, ở lại đây. Mở mắt ra lại nhìn thấy anh, cho nên nghĩ mình còn chưa tỉnh. Không nghĩ tới anh thực sự…”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai gầy gò ấy, chỉ ôm cũng sợ khiến em đau.
Mặt chạm đến gối em, nước mắt rơi xuống, thấm vào gối. Vốn trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nghe em nói vậy, đau lòng đến không biết phải làm sao. Em thực sự rất ngốc, rõ ràng muốn tôi ở lại, thế nhưng nhất quyết đuổi tôi về. Đã thế tôi còn ngu ngốc, cứ thế ra về.
Hôn lên chóp mũi lạnh lạnh của em một cái, nói: “Anh không đi nữa, cứ ở bên em như vậy có được không…”
Em gật gật đầu, trên mặt ướt nước mắt nhưng cười đến thực vui vẻ, trông hệt như một đứa ngốc… Tôi ngồi bên giường, nắm tay em, chờ em đi vào giấc ngủ. Nhưng là em một chút cũng không buồn ngủ, còn bảo tôi “Anh đi ngủ đi, em đã ngủ nên không buồn ngủ nữa.”
“Vậy anh thức cùng em, một mình rất buồn chán.”
“Không sao, em quen mà, đi ngủ đi.”
Đang nói, y tá trực đêm đi trực bước vào, em liền rút tay lại…
“Có chuyện gì vậy? Còn chưa ngủ sao?” Y tá há hốc miệng, tròn mắt nhìn chúng tôi.
“Cậu ấy không ngủ được.” Tôi nói.
“À, vậy anh đi theo tôi.”
Y tá xoay người bước ra, tôi cũng đi theo. Người này đưa cho tôi mấy viên thuốc. “Cậu ấy vẫn luôn như thế, đặc biệt là sau khi phẫu thuật. Mấy tuần lễ gần nhất sẽ thường đau dữ dội, bác sĩ đã dặn chúng tôi nếu để ý thấy cậu ấy ban đêm bị như vậy thì cho uống thuốc. Sau này không uống cũng không sao.”
Tôi gật đầu một cái, nói cảm ơn, sau đó đem thuốc về phòng.
Em quả nhiên bị đau, thế mà tôi đã không nhìn ra. Em nói là thói quen…Trước kia mỗi lần đều chịu đựng như vậy sao? Mỗi lần sẽ đau đến mức cả đêm không ngủ được?
Nghĩ đến vết sẹo dài trên người em, thở dài, không biết em phải làm sao chịu nổi nó. Lại nghĩ đến ngày trước, em một mình cô đơn ở đây…
Tôi thở hắt ra, qua đi, để cho nó qua đi, sau này, tôi muốn cùng em chịu đựng, san sẻ những gì sinh mệnh sắp đặt. Cũng sẽ không để em phải một mình nữa.