Mười năm trước, khoảng thời gian cuối năm 1998, tôi thi vào đại học A, trong một phòng kí túc cũ kĩ, lần đầu tiên tôi gặp em, Tôn Dập.
Đó là một khuôn mặt đẹp nhất tôi từng thấy, mười năm trôi qua, hiện tại vẫn nhớ rõ khuôn mặt em. Nhắm mắt lại tôi cũng có thể dùng ngón tay vẽ nên những đường nét trên gương mặt ấy. Vầng trán đầy đặn, lông mi cong dài, làm nổi bật ánh nhìn thâm thúy. Mũi, tôi chỉ từng thấy chiếc mũi như vậy qua những bức tượng điêu khắc, tựa như thấy được sống mũi thẳng dài bên trong. Khuôn mặt em có vẻ gầy, đôi môi có độ dày hoàn hảo, lại kiều diễm, đuôi lông mày hơi cong tạo một đường nét hoàn mĩ.
Ngày đó, tôi cùng ba mẹ xách theo túi lớn, nhỏ các loại chen vào phòng kí túc xá có bốn giường ngủ, tám chiếc bàn học và tám tủ quần áo… Không gian cũng không lớn, khẳng định cũng không thoải mái lắm. Bởi vì thời gian báo danh chỉ có hai ngày cho nên ba mẹ ngay ngày đầu tiên đã vội vàng đưa tôi đi. Khi bước vào căn phòng đó, bên trong cũng chỉ có duy nhất một người, chính là em. Em khi đó đang ngồi xổm xuống, đưa lưng về phía cửa mà chỉnh sửa gì đó, xem chừng cũng là giống tôi, vừa mới tới nơi này. Vì thế mà giường cũng chưa dọn qua, bên trên đặt túi hành lí nhỏ, nghe thấy âm thanh của chúng tôi cũng không quay lại nhìn…
Đắn đo một hồi, cuối cùng tôi chọn chiếc giường phía dưới cái em chọn, hai đầu kê sát góc tường, phía bên còn có ô cửa sổ. Từ trước tới giờ tôi ngủ đều là thoải mái mà lăn lộn trên giường, tuy rằng nằm giường phía trên cũng không có khả năng sẽ bị ngã xuống, nhưng là thanh chắn nho nhỏ phía ngoài không khiến cho tôi cảm thấy an toàn chút nào. Tôi ném chăn đệm lên chiếc giường trống trơn, hướng về phía em, lên tiếng “Xin chào!”.
Thế nhưng em không ngoảnh lại nhìn, thậm chí động tác trên tay cũng không ngừng lại một chút. Tôi thấy có chút xấu hổ, quay đi, lại thấy ba mẹ cũng đứng một chỗ nhìn nhau…
Lúc này em đột nhiên xoay người đứng dậy, thấy chúng tôi ba người nhìn em, có lẽ giật mình, sửng sốt vài giây. Sau đó em tháo tai nghe ra, khóe miệng hơi cười, chào hỏi chúng tôi. Tôi vì thế mà ngây người, chắc ba mẹ cũng vậy, đoán chừng một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, một lần nữa cùng em chào hỏi, trong lòng thầm khen ngợi em thật đẹp.
Tôi cùng ba mẹ dọn dẹp đến nửa ngày rốt cuộc cũng xong xuôi mọi thứ.
Cuối cùng, mẹ giúp tôi trải lại chăn đệm trên giường, vừa làm vừa trách, con nhìn Tô Dập mà xem, tự mình sắp xếp, lại có thể làm tốt như vậy, lớn lên cũng thật dễ coi… Đáng tiếc em đang ngồi trên giường đeo tai nghe và đọc sách, cho nên không hề hay biết những lời khen từ tận đáy lòng mẹ tôi.
Ba mẹ dự định ăn cơm trưa xong sẽ đi xe lửa về nhà, lúc chuẩn bị ra ngoài tôi có do dự không biết có nên mời em đi chung không vì em chỉ có một mình, đang muốn hỏi ba, ba lại lên tiếng trước, ông bảo tôi không mời em đi cùng thì còn gọi gì là bạn học nữa, để em một thân một mình ở lại kí túc xá cũng thật thương. Mẹ đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thành, tôi liền vui vẻ chạy đến chỗ em. Ngày đó tôi đã cao 1m85, sau này cũng chẳng cao thêm được chút nào, giường của em cao đến khoảng ngực tôi, tôi đứng đó khều nhẹ. Lúc ấy em mới ngẩng mặt lên, đôi mắt dời khỏi trang sách đang đọc, sau đó tháo tai nghe ra.
“Tôn Dập, đi ăn cơm cùng nhà tôi đi.” Tôi nói.
Em cúi nhìn đồng hồ, lại nói đã mười hai giờ trưa rồi sao, sau đó lại ngẩng đầu, khách khí nhìn tôi nở một nụ cười. “Không sao, gia đình cậu cứ đi ăn đi, lát nữa tôi tới căn-tin là được rồi.”
Mẹ tôi lại cười rất nhu hòa, tiến lại gần nói giúp tôi một chút.
“Không phiền đâu, chúng ta sau khi dùng bữa là trở về nhà rồi, các con cũng nên làm quen với nhau, sau này còn phải giúp đỡ nhau nhiều, đi một chút đi…”
Nghe thấy lời mẹ tôi nói vậy, Tôn Dập bò xuống khỏi giường, có chút dè dặt mà theo chúng tôi ra ngoài. Bên ngoài vô cùng ồn ào, toàn bộ đều là sinh viên mang theo thật nhiều hành lí tới báo danh và sắp xếp chỗ ăn ngủ. Mặc dù đông đúc chật chội như vậy, chúng tôi vẫn thu hút thật nhiều ánh nhìn, đặc biệt là em, lúc này đang đứng cạnh tôi. Tôi khi đó mới để ý, em còn cao hơn tôi nữa. Mẹ tôi nhìn em và hỏi:”Tôn Dập, con cao bao nhiêu vậy?”
“Một mét tám tám.” Em nhìn mẹ tôi, lễ phép trả lời.
Mẹ hỏi xong lại đi qua bên kia cùng ba trò chuyện, tôi cảm thấy em sau đó cũng thu hồi nét cười, ánh mắt có chút lơ đãng. Lúc em không cười trông thực sự lạnh lùng, như là tạo ra một vỏ bọc chống đối với bên ngoài, không cho bất kì ai có cơ hội đến gần.
Dùng bữa xong, tôi cũng được một chút thông tin của Tôn Dập, em là người phương Bắc, sinh cùng năm với tôi… Dừng lại tại cổng, tôi và em tiễn ba mẹ tôi về, đột nhiên có cảm giác như thể chúng tôi đang nương tựa lẫn nhau vậy. Cảm thấy mình đang bị nhìn, quay đầu lại, trông thấy em đang nhìn tôi mà cười. Giữa buổi trưa tháng Chín, ánh nắng tỏa rực khắp nơi, tại nơi chan hòa ánh nắng và bắt gặp nụ cười của em, tôi chợt ngây ngẩn cả người. Buổi chiều hôm đó ở trong kí túc xá cùng nói chuyện, cùng nghe bản nhạc em hay nghe, em nói rằng chiếc máy nghe nhạc ấy là món quà ba mẹ tặng khi em thi đỗ đại học.
Tôi nói: “Phần thưởng của tôi là cùng bạn bè đi du lịch một chuyến. Cậu đã từng hay chưa?”
Em cười, lắc đầu. Phòng chúng tôi sau đó còn có một bạn học nữa, nhưng là sắp xếp xong ba mẹ liền đưa ra ngoài chơi, buổi tối có lẽ ngủ tại khách sạn, cho nên tối đó chỉ có hai đứa tôi trong căn phòng nhỏ ở kí túc xá.
Sau khi ăn cơm tối dưới căn-tin, chúng tôi chuẩn bị quần áo sau đó đi tìm phòng tắm của trường. Lúc đi tìm còn dừng lại hỏi mấy người, liền bị họ mắt to mắt nhỏ nhìn chúng tôi một lượt. Đến lúc tưởng chừng chân đi sắp gãy cả rồi, chúng tôi tìm được phòng tắm.
Bước vào bên trong, chúng tôi liền bị dọa cho giật mình. Ở đây chật ních những người, chẳng khác nào một cái nồi hầm thịt cỡ lớn. Sát dãy tường là mọi người đang tắm bằng vòi sen, đầu tóc rối tung. Càng ngày lại càng đông người hơn nữa, xếp thành hàng dài…Nhìn quanh một chút, cả hai quyết định nhảy vào trong bồn tắm, mặc kệ, cứ lo thân trước đã. Không gian trong bồn tắm không lớn, vì thế chúng tôi phải ngồi gần với nhau. Lúc này tôi mới phát hiện trên người em có rất nhiều sẹo, sẹo ở khắp nơi, như thể toàn thân em được chắp vá bởi những vết sẹo như thế. Những vết sẹo đều khá mờ, nhưng là rất dài, nhất là vết sẹo trên lưng, tôi có cảm tưởng nó còn xuyên qua cả cột sống. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng để ý rằng em lại gầy như vậy, rất gầy, chỉ có da bọc xương mà thôi, xương sườn cũng không nhìn rõ.
Tôi đã rất kinh ngạc mà kêu lên: “Trời ơi! Cậu…cậu thế nào…thế nào lại…” Tôi thực sự không biết nói gì, sợ làm tổn thương cậu ấy.
Nhưng dường như em cũng không quan tâm điều đó, hời hợt đáp. “À, là vết mổ.”
Em bị bệnh gì mà phải phẫu thuật nhiều như thế, người khỏe mạnh có khi cũng đau mà chết, tôi âm thầm xót xa.
Lại vừa quan tâm, vừa hiếu kì mà mở miệng. “Cậu có nhiều vết mổ như vậy không? Thế bệnh đã khỏi hẳn chưa?”
“Rồi, hiện tại cũng đã tốt. Khoảng chừng mười vết.”
Trong phòng tắm ngọn đèn không sáng lắm, hơi nước lại bốc lên ngùn ngụt cho nên tôi không nhìn thấy đôi mắt của em rũ xuống. Nhưng vì sao thanh âm của em bình thản là vậy, tôi lại càng cảm thấy em nhất định đã chịu thực nhiều đau khổ? Thân thể em có lẽ không tốt, mặc dù không biết rõ em bị bệnh gì, nhưng khoảng thời gian sau đó khi phải tham gia huấn luyện quân sự, em thường một mình ở lại kí túc xá. Bởi vì vất vả tập luyện, sau hai tuần chúng tôi đều bị phơi nắng đến da đen xạm hết lại, chỉ có em là vẫn như thế. Hại tôi cứ hơi một tí là giục em đi ra ngoài, thực giống một con vịt xấu xí cố tình đàn áp một chú thiên nga.
Ngày huấn luyện cuối cùng, xảy ra chuyện. Chiều hôm đó là buổi duyệt binh, tôi cùng Lí Khiếu Hổ là người cầm cờ đi đầu, đằng sau là em và những sinh viên khác.
Tiểu Lí tuy rằng rất khỏe mạnh nhưng lại thường bị huấn luyện viên phê bình, cho nên càng ra sức tập luyện, cuối cùng đến thời khắc này lại bị cảm nắng. Tôi cùng người bạn học đứng gần đầu và cả huấn luyện viên cùng đưa cậu ấy về kí túc xá, có lẽ thực sự nghiêm trọng, bác sĩ từ phòng y tế của trường tới, nói rằng tình trạng này thì cậu ấy không thể hộ cờ được.
Huấn luyện viên đầu óc rối tinh rối mù, chỉ còn gần một giờ đồng hồ nữa là bắt đầu. Trang phục cũng đã mặc chỉnh tề trên người, bây giờ biết tìm đâu người cao như cậu ấy để thay? Huấn luyện viên tối đen cả mặt mũi, liếc mắt đến đám sinh viên đang đứng xem náo nhiệt, ánh mắt dừng lại phía Tôn Dập. Tôi vội vàng lên tiếng, “Không được không được, thân thể cậu ấy không tốt.”
Thế nhưng thực sự cấp bách, huấn luyện viên trở nên tức giận vô cùng, nhìn vào em và trút tất cả lên em.
“Ốm? Hay là trốn tập luyện? Có giấy nghỉ phép hay không, mau lấy ra!”
Em không hề động đậy, một lát sau do dự, cúi đầu đúng mực.
“Xin lỗi huấn luyện viên, em cảm thấy hơi mệt nên nghỉ, giờ đã thấy tốt hơn.” Nói xong liền ngẩng lên nhìn huấn luyện viên. Tôi thực sự đã muốn xông lên cho em một trận. Huấn luyện viên lúc này mới thở ra một hơi, quay lại bảo đám chúng tôi rằng:”Các cậu mau cởi đồ của Lí Khiếu Hổ!”
Chúng tôi ba chân bốn cẳng bắt đầu thay đồ cho cậu ấy, lại nghe huấn luyện viên quay sang chỗ em.
“Chỉ có một giờ đồng hồ, mau theo tôi đi luyện tập. Lần duyệt binh chính thức không thể vì thế mà đi tong được, hai người đó đã chuẩn bị rất tốt. Cậu chỉ có một giờ thay cho nửa tháng của bọn họ, cố gắng luyện tập cho tôi. Nếu không tôi sẽ truy cứu việc cậu trốn tập quân sự, biết chưa?”
Quân nhân quả đúng là quân nhân, mỗi câu nói đều phải rống lên thật to. Tôi đã nghe đến nửa tháng mà còn thấy hết hồn, xoay người đưa bộ đồ cho em, nhìn em không chút sợ hãi mà đáp “Đã biết.”
Thanh âm của em vẫn như ngày thường lúc cùng nhau trò chuyện, không giống như bọn tôi, mỗi khi nghe huấn luyện viên rống lên là cũng cố gắng rống lại thật lớn, đến đau rát cả cổ họng. Tôi thực sự lo lắng, liền hỏi em:”Được thật không? Đừng quá gắng gượng, bất đắc dĩ vẫn có thể đổi người khác mà.”
Em nhìn tôi rồi cười thật to. “Không sao, trong mắt cậu tôi yếu đuối đến thế hả? Một mình tôi khiêng hành lí đi xe lửa tới đây, không phải rất khỏe hay sao?”
Nghe em nghịch ngợm đáp thế, tôi thiếu chút nữa cũng bật cười. Hành lí của em cũng tính được sao, nhìn còn không đến một phần ba của tôi…Khó có khi nào thấy em khôi hài như vậy.
Huấn luyện viên quả có mắt nhìn người, mặc kệ em đi đứng thế nào, nhưng khoác lên người bộ trang phục kia cũng khiến em có khí thế hơn người khác.
Chiếc quần Lí Khiếu Hổ mặc vốn dĩ quá dài, may cũng không cắt bớt đi mà đem xắn lên, bây giờ em mặc lại vô cùng vừa vặn. Tay chân thon gầy, thắt lưng tại hông đeo thành hình tam giác ngược, chiếc mũ tròn che đi một phần khuôn mặt khiến người ta không thể di chuyển ánh mắt. Hơn thế, em học hỏi rất nhanh, tóm lại buổi duyệt binh đã diễn ra suôn sẻ. Nghĩ lại nửa tháng phơi nắng đến nhìn không rõ mặt người, nay em chỉ cần có một tiếng đã có thể làm được, tôi thực cảm thấy bội phục.
Ngày đó chúng tôi mặc quân trang cùng nhau chụp ảnh kỉ niệm, ảnh vẫn còn đặt tại bàn làm việc của tôi hiện tại. Mười tám tuổi, độ tuổi đẹp nhất, hai người một ngăm đen- một trắng, nhìn lại bộ dáng tươi cười khi đó, cảm thấy có chút chói mắt.
Mỗi khi nhớ tới lần chụp ảnh đó, tôi thường nghĩ đến một câu nói: “Cuộc đời nếu như mãi như thuở đầu, thuở đầu mà chúng ta gặp gỡ, như vậy, kết thúc cũng không quá đau buồn, chí ít, sau này bi thương cũng vơi đi đôi chút.” Nhưng tôi một chút cũng không hối hận vì đã yêu em, giống như bản nhạc tôi được nghe ngày hôm đó, được yêu em là vinh hạnh lớn nhất tôi có trong đời. Chỉ là, nghĩ tới em, lại cảm thấy vừa yêu thương, vừa đau đớn mà thôi.