Tạ Yếm Trì không đoán được Tần Úc Tuyệt sẽ ở đây.
Đối tác của Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật bị Tạ Hà Thần gây áp lực, hơn nữa nhiều lần thông báo cho trợ lý Trần đến Tạ thị đàm phán, rõ ràng là ép hắn tới gặp mặt.
Hiện tại xem ra, hoá ra là có ý khác.
“Có vẻ anh cả cũng không hiểu tôi. Vì thế rất xin lỗi vì đã không thể nói những gì mà anh mong đợi.” Tạ Yếm Trì ngữ khí rất nhạt, nụ cười cũng không có độ ấm, “Nếu như không có chuyện gì khác thì tôi dẫn bạn gái đi trước.”
Trên mặt Tạ Hà Thần nhìn qua vẫn vân đạm phong khinh, không có biểu cảm gì, nhưng vẫn có thể cảm thấy âm trầm.
Một lúc lâu sau, đột nhiên mỉm cười, nghe có vẻ hào phóng: “Tất nhiên là được.”
Tạ Yếm Trì xoay người, vươn tay về phía Tần Úc Tuyệt, một câu dư thừa cũng không nói.
Khóe môi Tần Úc Tuyệt cong lên, đi tới trước mặt hắn, tự nhiên khoác lên bàn tay kia: “Đi thôi.”
Biểu tình của Tạ Hà Thần nhìn qua không có gì khác thường, nho nhã lễ độ giơ tay lên làm tư thế “mời” ra cửa, sau đó mỉm cười nhìn bọn họ rời đi.
Thẳng đến khi hai người sắp rời khỏi cửa, mới đột nhiên cao giọng hô: “Tiểu Trì.”
Tạ Yếm Trì dừng bước một chút, hơi nghiêng đầu.
“Thuận buồm xuôi gió.” Tạ Hà Thần cười nói.
Tạ Yếm Trì rũ mắt xuống, trong con ngươi màu hổ phách không nhìn ra cảm xúc. Im lặng một lúc, mới cười khẽ một tiếng, thản nhiên mở miệng nói: “Như anh mong muốn.”
Cánh cửa văn phòng bị đóng lại.
Bốn phía lập tức yên tĩnh.
Tạ Hà Thần rũ mắt, sắc mặt không thay đổi, dường như không hề phản ứng lại những việc này.
Nhưng sau khi viết một dòng chữ, lại đột nhiên dừng bút lại, giơ tay ném bút đi. Thân thể lui về phía sau, xoay ghế sang hướng khác.
Trước mặt là cửa sổ sát đất khổng lồ, tòa nhà cao chót vót, có thể nhìn rõ đường phố dưới chân xe cộ ùn ùn.
Hai tay hắn đan chéo nhau, siết chặt mười ngón tay.
Dùng sức, ngay cả gân mu bàn tay cũng nhô lên.
Hắn nhắm mắt lại, tựa đầu về phía sau vào lưng ghế. Ngón cái vuốt ve, ngón tay cảm nhận từng chút một hoa văn phía trên.
Động tác kéo dài rất lâu, hắn rốt cục chậm rãi nhấc mở mắt, từ trong túi lấy ra một cái đồng hồ đeo tay.
Trên đồng hồ đeo tay có một bức ảnh của một người phụ nữ.
Là dung mạo theo tiêu chuẩn, mang theo chút phương Tây, cực kỳ chói mắt.
Tạ Hà Thần nhếch môi, cảm xúc nhạt nhẽo không chút hào hứng.
Hắn rút tấm ảnh kia ra, đè mu bàn tay, không hề dừng lại xé nó làm hai, sau đó tiện tay ném vào thùng rác bên cạnh.
Toàn bộ quá trình sạch sẽ lưu loát, không chút quyến luyến.
Tạ Yếm Trì dẫn Tần Úc Tuyệt ra khỏi phòng.
Dọc theo đường đi kéo theo vô số nhân viên Tạ thị chú ý, thậm chí còn có người vụиɠ ŧяộʍ lấy điện thoại di động chụp ảnh.
Nhờ chương trình, hai người bọn họ đã phát triển thành một đôi tình nhân có độ quốc dân khá cao.
Càng không nói Tạ Yếm Trì dù sao cũng xem như là người nắm giữ cổ phần của Tạ thị.
Hai người mới vào thang máy, đám nhân viên bát quái kia liền gặp nhau bắt đầu bịa ra các loại chuyện.
Trong đó cái được tán thành cao nhất chính là —— “Dưới áp lực của gia tộc, Tạ nhị thiếu bị ép chia tay, cùng các nhà khác thông gia. Tần Úc Tuyệt bị uy hϊếp thảm, Tạ nhị thiếu biết được chạy tới bảo vệ người yêu, vì hồng nhan mà giận dữ.”
Lời đồn truyền đi với tốc độ cực nhanh.
Lập tức trên một diễn đàn nổi tiếng nào đó đã có dưa tiết lộ:
【Một CP cực kỳ nổi tiếng gần đây, sẽ bị áp lực gia đình chia tay, dù sao cũng không phải là người trong giới.】
Chẳng bao lâu đã có người đoán ra.
Tin đồn hai người sắp chia tay nhanh chóng bị lan truyền.
“Tôi cảm thấy hai người là tình yêu đích thực, nhưng nếu chia tay tôi cũng không ngạc nhiên… Dù sao vị Tạ thiếu kia dù thế nào cũng không có khả năng ở cùng một minh tinh lâu dài.”
“Cầu xin đừng lan truyền tin đồn, chẳng lẽ các người đã quên cha Tạ Yếm Trì còn ở lộ mặt trên chương trình, tôi cảm giác ông ấy rất thích Tần Úc Tuyệt đấy.”
“Nói thật, trước kia không chừng tôi cảm thấy đây là lời đồn, nhưng hiện tại còn có người không nghe nói chuyện nội bộ Tạ thị rất loạn sao? Tôi cảm giác vì ổn định lòng người, Tạ Yếm Trì kết thông gia mới là lựa chọn thích hợp nhất, dù sao trời cũng sắp đổi rồi.”
Mặc dù những quả dưa này chỉ được lan truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng nó vẫn gây ra náo động.
Trước mắt, trong thang máy chỉ có hai người.
Bầu không khí ngột ngạt đến kỳ lạ.
Vừa rồi gặp Hạ Hoài Tình, cô rất có ý thức không quấy rầy hai người, dặn dò một câu: “Đừng nói chuyện quá lâu, ba giờ phải đi đoàn làm phim tiến hành quay lại.”
Sau đó từ phía bên kia đi xuống tầng, cho bọn họ không gian ở một mình.
Tần Úc Tuyệt mở miệng phá vỡ im lặng: “Anh không muốn biết anh ta nói gì với em à?”
Cửa thang máy mở ra.
Tạ Yếm Trì vẫn nắm tay Tần Úc Tuyệt không buông.
Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ im lặng đi về phía trước.
Người qua lại đều theo bản năng đem ánh mắt đặt ở trên người hai người, che miệng vui mừng ám chỉ đồng bạn bên cạnh nhìn.
Có kích động, cũng có người ăn dưa, cũng có người ôm thái độ xem kịch hay.
Chỉ có bọn họ thờ ơ với ánh mắt xung quanh.
Mãi đến khi sắp đi tới cửa, Tạ Yếm Trì mới đột nhiên dừng bước xuống, quay đầu nhìn cô, sau đó nói: “Tôi chỉ để ý sao hắn lại gọi em đến đây.”
“Chuyện này là vì ——”
“Tần Úc Tuyệt, tôi không phải đang chất vấn vì sao em tới nơi này.” Tạ Yếm Trì nhẹ nhàng cắt ngang, “Nếu Tạ Hà Thần muốn, hắn có một ngàn phương pháp hợp tình hợp lý buộc em đến gặp hắn. ”
Ánh mắt Tần Úc Tuyệt khẽ động: “Vậy anh để ý điều gì?”
Tạ Yếm Trì nhếch khóe môi, cười khẽ như tự giễu: “Tôi để ý chính là, tôi lại để hắn làm được.”
Một câu nói khó hiểu, Tần Úc Tuyệt lại lập tức hiểu ý Tạ Yếm Trì.
Dường như cảm giác được điều gì đó, cô ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, trầm giọng nói: “Không phải như vậy Tạ Yếm Trì, anh không cần ——”
Một câu còn chưa nói hết, Tạ Yếm Trì nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng chống lên môi cô, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó cúi xuống, hôn lên trán cô.
“Tối nay tôi tới đón em.” Tạ Yếm Trì cười, “Chờ sau khi em quay xong.”
Lúc Tần Úc Tuyệt lên xe, Hạ Hoài Tình đang cau mày nhìn điện thoại di động.
Thấy người đi lên, nhanh chóng tận màn hình, cười trêu chọc một câu: “Tôi nghĩ hai người sẽ trò chuyện rất lâu.”
“Ừ, em cũng nghĩ là nói chuyện rất lâu.”
Tần Úc Tuyệt biết, nếu vừa rồi tùy ý nói chuyện, rất có thể ngay cả tâm trạng quay phim buổi chiều cũng không có.
Cô thắt dây an toàn, khoé mắt thoáng nhìn sắc mặt Hạ Hoài Tình hơi kém, hỏi một câu: “Làm sao vậy?”
Kỳ thật, Hạ Hoài Tình muốn giấu Tần Úc Tuyệt.
Nhưng trên diễn đàn này phát ngôn truyền đi rất nhanh, cho dù giấu cũng không giấu được bao lâu, chi bằng nói thẳng ra.
“Có bài viết truyền ra em sẽ chia tay với Tạ nhị thiếu.” Hạ Hoài Tình nói, “Công ty đã xử lý rồi, em cũng đừng để ở trong lòng, chị thấy Tạ nhị thiếu cậu ấy rất…”
“Lái xe đi.” Tần Úc Tuyệt đột nhiên mở miệng.
Hạ Hoài Tình sửng sốt.
Đối với loại lời đồn đãi cùng bát quái này, tâm tình Tần Úc Tuyệt từ trước đến nay không tồi.
Xưa nay không tránh, ngược lại giọng điệu ung dung như trêu đùa.
Mà trước mắt, cũng là lần đầu tiên Hạ Hoài Tình nhìn thấy, cô dùng loại thái độ trốn tránh này đối mặt.
Tần Úc Tuyệt quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ để lại một nghiêng mặt cho Hạ Hoài Tình, tựa hồ là tránh, không để cho người ta nhìn thấy cảm xúc của mình.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giọng nói của Hạ Hoài Tình mang theo chút run rẩy, cô nhẹ nhàng nói, thử hỏi, “Em và cậu ấy cãi nhau à?”
“Không.” Tần Úc Tuyệt lẳng lặng nói, “Chúng em không cãi nhau. ”
Cô rũ mắt, mi mắt khẽ run, trong hốc mắt phảng phất có giọt nước óng ánh đang lăn qua, hít sâu một hơi ngửa đầu cố nén.
Sau một khoảnh khắc im lặng, cô lặp đi lặp lại: “Chúng em không cãi nhau.”
Trực giác của phụ nữ luôn luôn nhạy bén.
Từ khi ký hợp đồng, mãi cho đến khi hai người công khai quan hệ, rồi kết thúc ghi hình chương trình.
Tần Úc Tuyệt đều có thể cảm giác được, Tạ Yếm Trì nhìn về phía mình, luôn mang theo chút cảm giác như gần như xa.
Dường như luôn luôn ẩn nhẫn và kiềm chế một điều gì đó.
Bây giờ, cô dường như đột nhiên hiểu lý do.
Trợ lý Trần nhìn xe bảo mẫu của Tần Úc Tuyệt đi xa hồi lâu, thăm dò mở miệng: “Chúng ta đi chưa? Anh Tạ.”
“Đi thôi.” Tạ Yếm Trì nói.
Bao nhiêu năm qua.
Không chỉ là Tạ Hà Thần nhìn chằm chằm Tạ Yếm Trì.
Tạ Yếm Trì cũng cho tới bây giờ chưa từng ngừng để ý Tạ Hà Thần.
Thành tích của Tạ Hà Thần ở nước ngoài cũng không thể xem thường.
Thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, mục đích rất rõ ràng.
Vì có được thứ mình muốn, không kể hạn chế của pháp luật và đạo đức, tất cả thủ đoạn cấm kỵ trong thương trường, hắn đều dùng.
Không nắm được chứng cứ, không thể gọi là vi phạm pháp luật.
Tạ Hà Thần cho rằng như vậy.
Hắn là một người đàn ông thông minh, không bao giờ để lại cho mình bất kỳ nhược điểm nào.
Nhưng hết lần này tới lần khác, sau khi thành công, còn phô trương nói cho con mồi biết rằng, mình làm như nào từng chút từng chút xé rách máu thịt của ngươi.
Tạ Hà Thần xem đây là kɧoáı ©ảʍ.
Nhìn tinh thần của người khác hoàn toàn sụp đổ trước mặt mình, lộ ra cảm xúc và thái độ xấu xí của động vật nguyên thủy.
Hắn tận hưởng niềm vui này.
Tựa như năm đó, sau tang lễ của Dụ Chi Diễn, hắn cười hạ thấp thanh âm, ở bên tai Tạ Yếm Trì nói.
“Cậu chắc hẳn tận mắt nhìn thấy vẻ mặt lúc ấy của nó.”
“Hai chân nóng rực trên mặt đất, liều mạng dùng ngón tay cào vết máu, bộ dáng khóc lóc muốn tiến về phía trước nhưng hoàn toàn không nhúc nhích được, quả thực rất khiến cho người ta đau lòng.”
“Thật đáng tiếc, một đứa trẻ như vậy.”
Tạ Yếm Trì vĩnh viễn sẽ không quên bộ dáng Tạ Hà Thần nói ra những lời này.
Và biểu hiện hưởng thụ đó.
Tạ Yếm Trì sau khi có đủ năng lực làm việc, việc đầu tiên chính là tìm kiếm năm đó trước và sau khi chuyện hỏa hoạn xảy ra, dòng tiền liên quan đến Tạ thị.
Quá trình này đòi hỏi rất nhiều nhân lực.
Nhưng vẫn bị Tạ Yếm Trì phát hiện ra manh mối.
Một thư ký thân cận dưới tay bác, trong khoảng thời gian đó đã bán đi rất nhiều bất động sản.
Nhưng mà sau khi điều tra mới phát hiện, những bất động sản này vốn là lúc bác lúc còn sống mua, chẳng qua là ghi dưới danh nghĩa người này.
Chừa lại cho mình một chút để không bị chia ra, là một chuyện bình thường.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, sau khi hoả hoạn xảy ra không lâu, vị thư ký kia liền tự sát.
Nguyên nhân là không chịu nổi gánh nặng công việc, hơn nữa thị trường chứng khoán sụp đổ dẫn đến tinh thần sụp đổ, thư tự sát là do chính tay viết, thuốc cũng là do tự tay mua.
Những “trùng hợp ngẫu nhiên” này rất dễ khiến người ta đoán được đáp án cho vụ hỏa hoạn năm đó.
Có câu trả lời nhưng không thể tìm thấy bằng chứng.
Thủ phạm của vụ hỏa hoạn, đồng thời cũng là nạn nhân của vụ hỏa hoạn.
Tạ Hà Thần.
Điều hắn muốn không phải là gϊếŧ chết Tạ Yếm Trì.
Điều này đối với hắn mà nói không có chỗ tốt, cha Tạ đau đớn mất con trai rất có thể sẽ không khống chế được nhằm vào hắn, ngược lại sẽ trực tiếp bức hắn đến chỗ chết.
Tạ Hà Thần muốn, cả dư luận và địa vị, mình đều biến thành người chiến thắng tuyệt đối.
Rõ ràng, hắn đã thành công.
Như vậy mặc dù tương lai hắn thâu tóm một khoản cổ phần vốn thuộc về cha Tạ và Tạ Yếm Trì, cũng sẽ không có người nói cách làm của hắn tàn nhẫn.
Bởi vì trong tất cả mọi người, hắn mới là người đáng thương thiếu chút nữa mất mạng trong biển lửa.
P/s: chương sau set pass, pass nằm ở nội dung trong truyện, dễ đoán dễ ăn.