Chương 55

Bất ngờ bị hôn một cái, khiến đôi mắt Tần Úc Tuyệt co rụt lại.

Lòng bàn chân cô trượt xuống, suýt nữa đứng không vững, lại bị Tạ Yếm Trì giữ chặt sau lưng.

Cô theo bản năng giơ tay lên bám lấy thắt lưng anh, cách hơi nước tiếp xúc trực tiếp, khiến lòng bàn tay cô hơi nóng lên. Chỉ cảm thấy luồng không khí xung quanh không ngừng tăng lên, trong đầu trống rỗng.

Hơi thở dần dần không theo kịp, Tần Úc Tuyệt muốn tránh thoát, lại bị Tạ Yếm Trì giữ chặt cằm.

Triền miên mãi đến khi hô hấp của cô khó ổn định, cuối cùng mới tì lên trán cô, chậm rãi buông ra.

Sắc môi Tần Úc Tuyệt càng thêm kiều diễm ướŧ áŧ. Trong con ngươi cô hàm chứa sự xấu hổ phẫn nộ, hạ thấp giọng mắng: “Tạ Yếm Trì, anh thần kinh gì thế.”

“Nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua.” Tạ Yếm Trì nâng khóe môi lên, giữ eo của cô chặt hơn, “Dù sao cũng phải đòi lại.”

Cô phát hiện.

Kể từ khi hai người thẳng thắn với nhau, người đàn ông này lại càng thêm cợt nhả không e dè.

Tần Úc Tuyệt cắn răng, giãy giụa khỏi ngực anh, tức giận nói: “Mặc quần áo vào.”

“Được được được.” Tạ Yếm Trì cười phụ hoạ với cô, giật áo sơ mi ra chuẩn bị mặc.

Mà đúng lúc này, Tần Úc Tuyệt trong lúc vô tình đảo qua, lần này phát hiện ở trên bụng Tạ Yếm Trì, xăm một con sư tử.

Hình xăm đen trắng, vị trí thiết kế rất khéo léo, có thể nhìn ra bản lĩnh của thợ xăm, không có chút dư thừa. Sư tử kia không có biểu tình dữ tợn gì, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy áp lực cùng không rét mà run.

Có áo choàng tắm ngăn lại, hình xăm chỉ lộ ra một nửa, phần còn lại bị che lấp, có vài phần du͙© vọиɠ hấp dẫn người khác.

Tần Úc Tuyệt nhíu mày, nhạy bén bắt được, vết sẹo dưới hình xăm kia cũng không quá nổi bật.

Cô đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào thắt lưng Tạ Yếm Trì, vết thương lồi lõm kia vô cùng rõ ràng.

“Này.”

Mà đúng lúc này, cổ tay bị người ta nắm chặt.

Tạ Yếm Trì cười nâng tay Tần Úc Tuyệt lên, sau đó cúi người nhìn ánh mắt cô, trong giọng nói hàm chứa chút thú vị: “Xuống chút nữa, chính là lãnh địa của tôi.”

… Người này rõ ràng đang nói lời thô tục, nhưng không cách nào làm cho người ta cảm thấy chút không đứng đắn.

Ánh mắt Tần Úc Tuyệt không tránh: “Vết thương là chuyện gì xảy ra?”

“Em nói cái này à.” Lúc Tạ Yếm Trì buông cô ra, chậm rãi cài cúc áo sơ mi, “Hỏa hoạn, chuyện mười mấy năm trước.”

Nhắc tới như vậy, Tần Úc Tuyệt liền nhớ lại chuyện lúc trước có người nói với mình, liên quan đến thời thơ ấu của Tạ Yếm Trì.

Cùng với vì ngọn lửa kia, gián tiếp gây ra thảm kịch.

Cô trầm mặc hồi lâu không nói gì, chỉ là sau khi Tạ Yếm Trì cài nút cuối cùng, đột nhiên mở miệng hỏi: “Có đau không?”

Động tác của Tạ Yếm Trì dừng lại, sau đó cúi đầu nhìn người trước mặt, an tĩnh hồi lâu, cười khẽ một tiếng, vẫn là giọng điệu cà lơ phất phơ kia: “Đau quá. ”

Tần Úc Tuyệt: “Đau bao nhiêu.”

Tạ Yếm Trì: “Loại có thể nhớ cả đời.”

Tuy rằng là ngữ khí đùa giỡn, nhưng Tần Úc Tuyệt vẫn có thể liếc mắt một cái nhìn ra, hắn cũng không nói dối.

Lúc hắn nói những lời này, ý cười trong mắt nhàn nhạt.

Nhưng mang theo vài phần lạnh lùng như gần như xa, phảng phất dưới đôi mắt kia, ẩn giấu cảm xúc người ta vĩnh viễn không đọc được.

Tần Úc Tuyệt ở trên mặt Tạ Yếm Trì, nhìn thấy rất nhiều lần cảm xúc tương tự.

Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ thường rất nhạy cảm.

Du thuyền lúc này đã đi được một đoạn.

Bốn phía đều là cảnh biển rộng lớn, màu xanh của biển vô tận hoà cùng bầu trời làm một, thỉnh thoảng có hải âu xẹt qua.

Khung cảnh rất đẹp.

Đây thực sự là một thánh địa tuyệt vời cho các cặp đôi đi du lịch.

Tần Úc Tuyệt chống cánh tay lên cửa sổ, gió biển tanh mặn đập vào mặt.

Tạ Yếm Trì đi tới bên cạnh nàng, giúp cô khoác thêm một cái áo khoác.

“Khi nào bắt đầu thích em?”

“Trung học.”

“Bởi vì bài kiểm điểm kia?”

Tạ Yếm Trì cười: “Ừ.”

Hỏi xong những lời này, Tần Úc Tuyệt lại không lập tức mở miệng tiếp lời.

Cô chỉ dừng lại, sau đó quay lại dựa vào cửa sổ và nói, “Tạ Yếm Trì, anh nhìn em.”

Tạ Yếm Trì xoay người nhìn ánh mắt cô.

“Anh không muốn nói, em sẽ không ép anh.” Tần Úc Tuyệt gằn từng chữ, chậm rãi nói, “Nhưng cho dù có một ngày chúng ta phải tách ra, cũng mời anh quang minh chính đại cho em một lý do, không nên dùng những lời đó để lừa gạt em.”

“Bằng không, em sẽ hận anh cả đời.”

Từ sau khi chương trình kết thúc, Thịnh Hướng Tình đã cùng Tần Úc Tuyệt xây dựng tình bạn sâu đậm.

Tuy rằng phần lớn thời gian, đều là do Thịnh Hướng Tình đơn phương chửi bới hành vi đê tiện của Trần Tử Kiện.

Sau khi cùng Trương Sở Quân quen biết, ba người nhanh chóng tạo thành một nhóm nhỏ.

Tên nhóm là sau khi Thịnh Hướng Tình trải qua một ngày một đêm đặt tên: 【Hiệp hội nghiên cứu đàn ông giống chó】

Cuối cùng có xu hướng phát triển thành hiện trường rải thức ăn cho chó cỡ lớn.

Có một ngày, Thịnh Hướng Tình cảm thấy hành vi biến tướng show ân ái như vậy đối với Trương Sở Quân không công bằng lắm, vì thế cực lực đề nghị: “Bên tôi quen biết mấy người bạn nhân phẩm tốt còn đẹp trai, bằng không giới thiệu cho cậu?”

Trương Sở Quân từ chối: “Thật ra tôi có bạn trai rồi.”

Thịnh Hướng Tình có lòng bát quái lập tức giống như đánh hít thuốc lắc, ý đồ từ trong miệng Trương Sở Quân moi ra tên bạn trai thần bí kia.

Thế nhưng người ta miệng kín như bưng, liên tiếp ba ngày đi xuống không thu hoạch được gì, cuối cùng cũng đành phải bỏ qua.

Bất quá Tần Úc Tuyệt ngược lại thỉnh thoảng ở đoàn làm phim bắt gặp Trương Sở Quân lén lút gọi điện thoại cho người khác.

Mở miệng hô giống như là “Tần đại ca” gì đó, hình như cùng mình vừa vặn vẫn là cùng một họ?

Thời gian quay phim này, giới giải trí ngược lại rất bình tĩnh, cũng không có chuyện gì bùng nổ.

Nhưng mà thương giới, lại nhấc lên một trận sóng lớn.

Bởi vì Tạ Hà Thần đã trở lại.

Đối với cái tên Tạ Hà Thần này, Tần Úc Tuyệt cũng không xa lạ gì.

Đó là một nhân vật nổi tiếng hoàn toàn không thua gì Tạ Yếm Trì.

Nghe nói trước đó hắn bởi vì cứu Tạ Yếm Trì chạy trốn khỏi biển lửa, bị bỏng, từ đó về sau đưa ra nước ngoài chữa bệnh.

Bây giờ cuối cùng đã hồi phục, có thể về nước.

Trong khoảng thời gian đi nước ngoài này, hắn cũng khai thác không ít thị trường và thành tích, tuy rằng không giống Tạ Yếm Trì bắt đầu từ con số không thành lập nên Cảnh Dật làm người say sưa nói chuyện, nhưng tương tự cũng là một nhân vật.

Quan trọng hơn là, cổ phần trên tay hắn còn nhiều hơn cha Tạ cùng Tạ Yếm Trì cộng lại.

“Đây mới là người thừa kế duy nhất Tạ thị định ra.”

“Tạ Hà Thần vừa trở về, Tạ Yếm Trì phải đứng bên cạnh. Ai mà không biết trận hỏa hoạn năm đó, rõ ràng là một đôi cha con bọn họ muốn gϊếŧ chết Tạ Hà Thần mưu đoạt cổ phần, nhưng không nghĩ tới người ta mạng lớn sống sót.”

“Tạ nhị thiếu phỏng chừng cũng hào nhoáng không lâu, hai người cãi nhau là chuyện sớm muộn.”

Trong đoàn làm phim có một số người quanh co lòng vòng hỏi thăm Tần Úc Tuyệt bát quái giữa các gia tộc này, tất cả đều bị cô không chút khách khí từ chối trở về.

Thời gian trôi qua, Trương Sở Quân cũng nhìn không nổi, chống eo đi nói với đám người bát quái: “Cần các người quan tâm à? Tạ gia dù phá sản cũng có thể ở Đồng Thành mua một dãy biệt thự để dưỡng lão.”

Tần Úc Tuyệt không quan tâm phong vân quỷ dị trong hào môn.

Nhưng cô có thể nhìn ra được, gánh nặng đè lên người Tạ Yếm Trì dường như càng ngày càng nặng.

Có mấy lần Tần Úc Tuyệt diễn với Trương Sở Quân, ngủ muộn, vốn chỉ theo thói quen gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho Tạ Yếm Trì, nhưng không nghĩ tới lần nào hắn cũng đáp lại.

Sau khi lén mua chuộc trợ lý Trần, mới biết được từ sau khi chương trình kết thúc, hầu như ngày nào hắn cũng ở lại công ty.

Cho tới bây giờ chưa từng ngủ một giấc, một ngày ngủ cũng chỉ có năm sáu tiếng, thậm chí còn ngắn hơn.

【Hiệp hội nghiên cứu đàn ông chó】rất thích bày mưu tính kế về vấn đề giữa các cặp đôi như vậy.

Trương Sở Quân: 【Loại tình huống này, cho dù cậu khuyên anh ta, anh ta cũng chỉ biết cho có lệ.】

Thịnh Hướng Tình: 【Đúng vậy, cho nên chị phải làm cho anh ấy nhận thức sâu sắc về tác hại của việc ngủ muộn.】

Tần Úc Tuyệt: 【Ví dụ như?】

Hai người rất nhanh đã tìm kiếm được một đống lớn trên tài khoản wechat, tiêu đề nhìn qua rất sợ hãi về tác hại của việc ngủ muộn, một mạch gửi cho Tần Úc Tuyệt.

Thịnh Hướng Tình: 【Toàn bộ gửi cho Tạ Yếm Trì! Làm anh ta sợ một chút! Làm cho anh ta cảm nhận sâu sắc sự kinh khủng của ngủ muộn, tạo thành một cú sốc tinh thần, như vậy anh ta sẽ nghe lời nghỉ ngơi tốt!】

Tần Úc Tuyệt tiếp thu ý kiến này, một nút toàn bộ chuyển tiếp, thuận tiện đính kèm tin nhắn lạnh lùng: 【Hy vọng anh xem kỹ.】

Sau năm phút yên tĩnh, Tạ Yếm Trì gửi tin nhắn.

Tần Úc Tuyệt: 【?】

Ngay lập tức, hắn gửi một ảnh chụp màn hình.

Tần Úc Tuyệt mở ảnh chụp màn hình ra.

Thì ra là trong những bài viết mình gửi, một trong những bài viết đó có tiêu đề.

【Chồng buổi tối năm phút liền qua loa, thấy vô số bác sĩ đều bó tay bó chân, gia đình vốn hạnh phúc sắp đối mặt với sụp đổ, nguyên nhân khiến cho tất cả những chuyện này lại là…】

Tần Úc Tuyệt: “…”

Sau đó, một ảnh chụp màn hình khác.

【Bị bức bách bất đắc dĩ tôi lựa chọn nɠɵạı ŧìиɧ, mầm mống đời sống tìиɧ ɖu͙© bất hòa giữa vợ chồng, cư nhiên là bởi vì chuyện nhỏ này mà thành mầm tai hoạ…】

Tần Úc Tuyệt: “…”

Hai đồng đội hư hỏng này rốt cuộc tìm được bài viết gì vậy.

Tạ Yếm Trì: 【Cũng không cần lo lắng về chuyện này.】

Tần Úc Tuyệt quả thực không còn mặt mũi nhìn tin nhắn Tạ Yếm Trì gửi tới.

Để cứu vớt tình huống khó xử như vậy, cô suy sụp im lặng một chút, sau đó kiên quyết gửi hai từ.

Tần Úc Tuyệt: 【Gửi nhầm.】

Nhưng mà một giây sau, chuông điện thoại di động reo.

Người gọi, Tạ Yếm Trì.

Tần Úc Tuyệt luống cuống tay chân tiếp nhận, hít sâu một hơi, cố gắng làm cho thanh âm của mình nghe có vẻ bình tĩnh một chút: “Làm sao thế?”

Đầu ống nghe truyền đến một tiếng cười khẽ của Tạ Yếm Trì.

Rất lâu sau, mới nghe được giọng điệu hơi đùa giỡn của hắn, chậm rãi lặp lại lời vừa rồi của cô: “Gửi nhầm?”

“Đúng vậy!” Tần Úc Tuyệt kiêng cường giả bình tĩnh.

“Thật không?” Tạ Yếm Trì chậm rãi hỏi, “Chuẩn bị gửi cho ai?”

Trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số tên người, nhưng đều bị loại trừ từng người một.

Cuối cùng, cô cắn răng mở miệng nói: “Trợ lý Trần, tôi thấy gần đây anh ấy luôn nửa đêm nhắn tin cho bạn bè, chỉ muốn nhắc nhở một chút.”

Mặc kệ như thế nào, trợ lý Trần đội nồi là đúng rồi.

Tạ Yếm Trì cúi đầu cười vài tiếng, tựa hồ là chuẩn bị buông tha cho nàng: “Được, vậy tôi thay em truyền đạt.”

Lúc sắp cúp điện thoại, Tần Úc Tuyệt đột nhiên mở miệng hô: “Tạ Yếm Trì.”

“Ừ?”

Tần Úc Tuyệt rũ mắt xuống: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Lần này, đến phiên Tạ Yếm Trì im lặng, bên tai nghe trầm mặc một lúc lâu.

“Đáp ứng em có được không.” Tần Úc Tuyệt thả nhẹ giọng, mỗi một âm tiết đều mang theo chút mềm mại, giống như gãi vào lòng người, “Đừng làm tổn thương thân thể mình như vậy nữa, nghỉ ngơi sớm một chút, được không?”

Giọng nói của Tạ Yếm Trì dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều: “Ừ, đáp ứng em.”

Mỗi lần chỉ cần Tần Úc Tuyệt dùng loại ngữ khí này nói chuyện với hắn, vị tiểu thiếu gia này từ trước đến nay đều hô phong hoán vũ, sẽ trở nên bó tay toàn tập.

Sau khi cúp máy, phòng họp im lặng.

Các nhà quản lý có mặt tại đây đều vô cùng lo lắng nhìn chằm chằm vào ông chủ nhà mình, sau đó cẩn thận hỏi: “Ông Tạ, cuộc họp có thể bắt đầu chưa?”

“Ừ.”

Tạ Yếm Trì đặt điện thoại sang một bên, dùng xương ngón tay xoa thái dương một chút, sau đó lạnh nhạt giương mắt: “Bắt đầu đi.”

Bộ dáng này, cùng vừa rồi nghe điện thoại quả thực là khác nhau như hai người.

“Đúng rồi.” Trước khi mở màn, Tạ Yếm Trì dường như nhớ tới cái gì đó, thuận miệng nói, “Thông báo xuống, hôm nay bình thường tan làm.”

Câu nói này, làm cho tất cả mọi người ở đây gần như cùng lúc sáng mắt lên, vui vẻ ra mặt.

Trong đám người này, trợ lý Trần cảm động nhất.

Không đánh cược sai! Quả nhiên vẫn là lời của bà chủ hữu dụng! Một từ có thể khiến ông chủ buông tha chính mình! Quả nhiên, bà chủ muôn năm!

Sau khi cúp điện thoại của Tạ Yếm Trì, Tần Úc Tuyệt mới phát hiện, trên WeChat có thêm một lời mời kết bạn.

Cô mở bảng thông báo nhìn thoáng qua.

Đó là một avatar phong cảnh.

Mà xác minh bạn bè là: 【Tạ Hà Thần.】