Editor: Điểu Nghi Phi
Người dẫn chương trình và đội ngũ nhìn nhau.
Cái tình huống gì thế này, không phải là một cuộc đột kích nho nhỏ sao? Sao lại thành cãi nhau lớn luôn vậy?
Còn chưa bắt đầu quay đã tiến thẳng đến hiện trường cãi nhau của đôi tình nhân rồi?
Nhóm nhân viên nhạy bén ngửi được mùi thuốc súng, lên tinh thần ngay lập tức, dựng camera, bày ra bộ dạng chực chờ quay chụp.
Tạ Yếm Trì lạnh nhạt liếc bọn họ một cái, sau đó lại ra hiệu về phía camera ý bảo hạ xuống.
Người quay phim yên lặng lùi lại một bước, chịu thua: "Không có việc gì anh Tạ, chúng tôi ở ngoài cửa, chờ hai người đồng ý thì đi vào."
Trong phòng, tiếng bước chân từ xa tới gần vang lên, cùng với đó là giọng của Tần Úc Tuyệt: "Tổ chương trình có thể vào trong ——"
"Không thể." Tạ Yếm Trì che cửa một chút, sau đó quay người lại, nắm lấy cánh tay Tần Úc Tuyệt, trầm giọng nói, "Thay quần áo."
Tần Úc Tuyệt thiếu chút nữa bị tức chết: "... Đây mẹ nó là áo ngủ nhà tài trợ chỉ định, anh không cho em mặc ra ngoài làm sao em quảng cáo được? Hơn nữa anh vậy mà nói trước camera là xấu? Ai cho phép anh nói quần áo của kim chủ xấu?"
"Anh cũng là nhà tài trợ." Tạ Yếm Trì nói.
"Một trong số đó, anh chỉ là một trong số đó." Tần Úc Tuyệt rút tay ra, giơ ngón trỏ, liên tục nhấn mạnh, "Không cần thương lượng, em không chỉ mặc cái này hôm nay mà còn sẽ mặc xuyên suốt chương trình."
Tạ Yếm Trì dùng xương ngón tay xoa xoa giữa mày, lui một bước: "Đi khoác thêm áo khoác."
Lần này, Tần Úc Tuyệt cuối cùng cũng đồng ý.
Cô cúi đầu nhìn váy ngủ, nhíu mày, nói: "Cái này kiểu dáng cùng cổ áo vị trí thiết trí đều thực thích hợp, sẽ không ——"
"Không thể," Tạ Yếm Trì mở miệng ngắt lời, nhìn thẳng chằm chằm vào mắt Tần Úc Tuyệt, sau đó thong thả nói, "Anh thấy rồi, tối qua."
Mẹ nó?
Tần Úc Tuyệt vừa bình tĩnh nháy mắt đã phát hỏa trở lại, mặt cô có chút đỏ lên, sau đó nhanh chóng xoay người, vừa thẹn vừa bực: "Sắc lang."
"Cho nên." Tạ Yếm Trì khom lưng, cúi đầu ghé vào tai cô, tựa như đang dỗ cô, "Nghe lời, khoác thêm áo khoác."
"Không khoác."
Tần Úc Tuyệt vẫn trả lời như cũ: "Khoác thêm áo khoác thì làm sao quảng cáo có hiệu quả được? Góc độ chụp ảnh là góc độ bình thường, tuyệt đối sẽ không thấy được gì cả."
Tạ Yếm Trì cười, sờ cằm.
Lời này là châm chọc anh không nhìn theo góc độ bình thường?
"Được rồi, em đi đi." Tạ Yếm Trì nhìn qua có vẻ từ bỏ, chỉ là khi Tần Úc Tuyệt xoay người lại chậm rì rì mà bổ sung một câu, "Đến lúc đó một đao cắt luôn là được."
Tần Úc Tuyệt dừng bước, sau đó đột nhiên xoay người: "Anh đây là lợi dụng đặc quyền!"
"Không cần làm chuyện vô ích." Tạ Yếm Trì cười, giọng điệu ngược lại vô cùng thản nhiên, "Nếu không anh mất trắng à?"
Người dẫn chương trình và đội ngũ ở cạnh cửa nghe lén rõ ràng.
"Là thật là thật đó, ngọt chết chúng tôi rồi!"
Mười phút sau, Tần Úc Tuyệt khoác một cái áo khoác âu phục xuất hiện trước camera, sau đó kéo cửa ra mời bọn họ vào.
Người dẫn chương trình cười nói: "Anh Tạ thật chiều cô Tần mà."
"Đừng nói nữa, chúng tôi đang ầm ĩ chia tay." Tần Úc Tuyệt mặt không cảm xúc.
... Được rồi.
Lần nào cũng nói chia tay.
Sau khi chấn chỉnh tốt cảm xúc, Tần Úc Tuyệt bắt đầu chính thức thu hình.
Tiết mục này của《 Tín hiệu tình yêu 》không giống với những show du lịch cho các cặp tình nhân khác mà càng giống một show khiêu chiến nhiều chủ đề hơn.
Trung tâm của show xoay quanh một cuộc thăm dò được thiết lập trước đó bởi tổ chương trình trên Weibo, "Bạn nghĩ rằng tình yêu được sinh ra từ đâu?"
Cuối cùng kết quả bỏ phiếu là: Kíƈɦ ŧɦíƈɦ, lãng mạn, nước chảy thành sông.
Cho nên các tiết mục cũng được bố trí theo ba từ này.
Ví dụ như "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ" là hiệu ứng cầu treo trong lời đồn, người trong tình huống nguy hiểm càng dễ dàng động lòng với người khác phái.
[ Nghi Phi: Tác giả cũng giải thích rồi, ta nói thêm một chút cho rõ ràng. Nếu có sai thì mọi người sửa nhé... Các cảm xúc được tạo ra bởi hoocmon nào ấy, cùng một loại, cho dù là hạnh phúc hay đau khổ thì cũng là hoocmon đó. Cho nên trong nguy hiểm (sinh ra sợ hãi, hoảng loạn,..) sẽ có thể bị nhầm vào yêu thích. Một số người tận hưởng được cái sợ hãi khi xem phim kinh dị như một loại hạnh phúc, cũng có người không; đó là một trong số những lý do không phải ai cũng xem được phim kinh dị ]
Chương trình sẽ thiết kế một loạt hoạt động và cảnh tượng nguy hiểm để cho khách mời thực hiện.
Lần quay này chính là xoay xung quanh từ này, địa điểm là một vùng núi ở ngoại thành, thuê một căn biệt thự, nội dung cụ thể chờ đến khi mọi người đến đông đủ mới công bố.
Tuy mới nghe miêu tả nhưng đã biết sẽ không đơn giản.
Bởi vì chương trình yêu cầu quần áo nhẹ nhàng nên lần này nội dung quay chụp chủ yếu chính là xem Tần Úc Tuyệt thu dọn hành lý mang vào núi như thế nào.
Khi Tần Úc Tuyệt kéo vali ra, khuôn mặt tươi cười, chuẩn bị giới thiệu từng món đồ lại thấy Tạ Yếm Trì cái thời điểm, vừa rồi đi phòng tắm thay quần áo kéo bước chân đi ra.
Sau đó tùy ý ngồi trên sô pha, vừa chỉnh lại nút cổ áo vừa lười biếng nhìn cô.
Không chỉ thế còn tiện tay cầm một quả táo vừa rửa sạch trên bàn, gọt gọt, cắn một miếng.
"Rắc."
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Như là đang xem diễn.
"......"
Người dẫn chương trình và đội ngũ đã sớm được thông báo đừng gây phiền hà cho Tạ Yếm Trì cho nên rất thức thời mà không mở miệng nói chuyện.
Tần Úc Tuyệt dừng động tác.
Tuy không quay đầu lại nhưng cảm giác này rất giống như bị sư tử đang chực chờ săn mồi nhìn chằm chằm sau lưng, có cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt dần dâng lên trong lòng.
Không quan trọng.
Trước màn ảnh anh cũng không đứng dậy được.
Hơn nữa cô cũng đã nhượng bộ mà mặc thêm áo khoác.
Vì thế Tần Úc Tuyệt nhẹ nhàng thở ra, lấy từ vali một cái váy liền thân chiết eo màu trắng thuần, giới thiệu: "Cái váy này tôi nhất định sẽ mang theo, tôi rất thích phong cách của bộ quần áo này, kiểu dáng đơn giản mà dáng váy lại rất tốt ——"
"Không thích hợp." Tạ Yếm Trì cắn một miếng táo, lơ đãng nói, "Nhiều muỗi, váy ngắn không thích hợp, ở Giang Thành có rất nhiều độc trùng, suy nghĩ cẩn thận."
"..." Tần Úc Tuyệt trầm mặc buông váy xuống, sau đó lại thay đổi một chiếc khác, "Chiếc sơ mi ren này cũng rất phù hợp, nếu mặc thêm một cái quần dài sẽ có vẻ ——"
"Không tốt lắm."
Tạ Yếm Trì đặt khuỷu tay lên sô pha, chống cằm, ngón tay vẽ vòng tròn lên bộ phận trước ngực: "Thắt nút, kỳ này không phải chủ đề là mạo hiểm sao? Em mặc cái này có thể hoạt động được không?"
Đúng thật là trước ngực có một cái nơ con bướm, nếu động tác khá lớn thì sẽ không thích hợp.
Tần Úc Tuyệt cắn răng, lại buông cái áo này xuống, sau đó lấy ra một cái áo sơ mi croptop hở vai, quay đầu cảnh giác liếc Tạ Yếm Trì một cái, sau đó nói: "Cái áo thật sự rất ổn, rộng thùng thình thích hợp vận động, hơn nữa khá tôn lên tỉ lệ dáng người..."
"Không thể." Tạ Yếm Trì lại mở miệng.
Tần Úc Tuyệt buông quần áo, quay đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Lần này là làm sao vậy?"
"Anh không thích màu này." Tạ Yếm Trì rất thản nhiên nói.
Nhân viên chương trình không ai dám nói lời nào.
Thật giống như giữa hai người này có khí thế vô hình, giá trị tức giận đang không ngừng leo thang.
Một trận chiến lớn đang chờ bùng nổ.
Tần Úc Tuyệt đè nén cảm xúc: "Chuyện váy ngủ em còn chưa tính sổ với anh đâu."
"Tính sổ? Vẫn còn thù à?" Tạ Yếm Trì khẽ à, cắn một miếng táo, dường như đang suy nghĩ gì đó. Một lát sau, anh cười khẽ, trong giọng mang theo chút suy tư, "Chuyện này thì có gì lớn đâu, cho dù khoác áo khoác cũng có thể tuyên truyền a."
"Vậy anh nói xem."
"Em nghĩ đi, em lấy tiền của nhà tài trợ, sau đó khen áo ngủ của người ta tốt, người xem nhất định không tin." Tạ Yếm Trì cong khóe môi, "Cho nên em phải hỏi anh loại chuyện này, người mà người ta không yêu cầu nổi, lúc đó mới đúng trọng tâm."
Người dẫn chương trình tò mò: "Vậy anh Tạ cảm thấy cái áo ngủ này của cô Tần như thế nào?"
"Tôi nghĩ đã a......" Tạ Yếm Trì giơ tay xoa chân mày, sau đó lên giọng, "Kiểu dáng bình thường nhưng bàn về chất liệu và cảm giác ——"
"Từ từ!"
Tần Úc Tuyệt ý thức được gì đó, đột nhiên đứng dậy, đoạt lấy quả táo trong tay Tạ Yếm Trì, sau đó dứt khoát nhét vào miệng anh, ngăn lại lời tiếp theo: "Anh câm miệng, không cho nói."
Tôi nhắm mắt cũng biết anh định phun ra cái gì.
Tạ Yếm Trì nhìn cô gái nhỏ trước mặt ngại đến đỏ bừng mặt, cười trầm thấp vài tiếng, l*иg ngực cũng rung lên.
Một lát sau, anh vươn tay bắt lấy quả táo, tiện tay đặt sang một bên, sau đó nắm chặt eo cô, kéo về phía mình, âm thanh có chút thấp: "Sao vẫn ngại ngùng như thế chứ?"
"..." Tần Úc Tuyệt cắn cắn môi dưới.
Người này.
Sao lại dâʍ đãиɠ như thế chứ.
Nhân viên lại im lặng.
Camera hận không thể chụp ngay chỗ hai người nhưng sợ thân phận của Tạ Yếm Trì nên chỉ có thể cố kiềm chế sự kích động mà ở yên tại chỗ.
Đoạn này sao có thể đặt ở ngoài lề.
Cần phải bỏ vào phim chính.
Cuối cùng người dẫn chương trình ho khan một tiếng, cười giảng hòa: "Tôi phát hiện, anh Tạ đang ghen đúng không? Mấy bộ này của cô Tần đều khá là lộ dáng."
Tần Úc Tuyệt lúc này mới sực tỉnh, cô xoay người nhìn vali bị Tạ Yếm Trì phản đối.
...... Đúng thật toàn là hở vai hoặc dáng ngắn.
Nhưng mấy cái này là phong cách quần áo cô thường mặc cho nên cô cũng không cảm thấy có gì sai.
"Nghe thấy chưa?"
Âm cuối của Tạ Yếm Trì kéo dài, mang theo chút ái muội: "Em xem, người ngoài cũng biết anh đang ghen."
Nụ cười của người dẫn chương trình cứng đờ, sau khi hiểu ra, khóe môi không khống chế được mà giật giật.
Tôi chửi tôi chửi.
Vậy mà còn thẳng thắn thừa nhận không chút ngượng ngùng.
Đây là tình yêu của bá đạo tổng tài sao?
Tôi cũng từ chối hiểu tôi cũng từ chối hiểu luôn!
Sau khi tiễn tổ chương trình đi, cuối cùng Tần Úc Tuyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cúi đầu, nhìn áo ngủ trên người, trầm mặc trong chốc lát, sau đó xoay người nhìn trên sô pha chính không chút để ý nhìn TV Tạ Yếm Trì.
Do dự sau một hồi, vẫn là tiến lên: "Vừa nãy ——"
"Ừ?" Tạ Yếm Trì ngẩng đầu nhìn cô.
Tần Úc Tuyệt nói: "Anh diễn rất tốt."
Tạ Yếm Trì bất chợt im lặng, khóe môi anh giật giật, lại không nói chuyện, chỉ là quay đầu, tiếp tục nhìn màn hình. Một lúc sau mới nhàn nhạt nói: "Vậy học đi."
Tần Úc Tuyệt rũ mi, chỉ nhẹ nhàng nói ừ.
Cô đột nhiên nhớ tới câu nói của Hạ Hoài Tình:
"Hơn nữa đàn ông như vậy mới là không thể tin được nhất. Trước mặt phóng viên thì nói những lời thâm tình, diễn rất chân thật, đó mới là kẻ đáng sợ nhất."
Thật ra Tần Úc Tuyệt vẫn luôn là một người tự nhận bản thân tỉnh táo.
Nhưng vừa nãy cũng có chút mơ hồ không thể xác định.
Sao có thể diễn giống tới như thế?
"Đúng rồi." Tạ Yếm Trì dường như nghĩ tới cái gì, lại nói, "Cởϊ áσ khoác ra."
Đây là làm sao nữa thế?
Nhưng Tần Úc Tuyệt không hỏi nguyên nhân, cởϊ áσ khoác âu phục trên người ra.
Tạ Yếm Trì vỗ vỗ sô pha: "Cô ngồi xuống đây."
Sau khi cô ngồi xuống, anh giơ tay, dùng điều khiển từ xa tắt TV.
Màn hình tối lại, phản chiếu hình ảnh hai người vô cùng rõ ràng.
"Nhìn xem."
Tạ Yếm Trì nhìn màn hình, sau đó bình tĩnh nói: "Có lẽ lúc trước khi cô thử áo ngủ mẫu nhãn hàng gửi đến không cảm thấy có khác thường. Quần áo được gửi đến trong lần thứ hai tuy không quá khác lần trước nhưng có một vài chỗ rất nhỏ sẽ động chút tay chân, ví như bây giờ."
Chủ đề luôn luôn hữu dụng hơn quảng cáo bình thường.
Tần Úc Tuyệt có thể hiểu rõ ý Tạ Yếm Trì.
Giống như bây giờ cô có thể cảm thấy cái áo ngủ này khi ngồi xuống ngắn hơn một chút so với cái ngủ ban đầu Hạ Hoài Tình đưa cho mình, cổ áo cũng không buộc chặt, phần cổ áo mở rộng ra một khoảng.
Nếu không cố ý quan sát Tần Úc Tuyệt sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
"Chơi tâm tư với bọn họ, cô còn chưa chơi nổi đâu." Tạ Yếm Trì quay đầu nhìn cô, sau đó nói, "Cô từng gặp người nào chơi cờ mà để ý cảm nhận của một quân cờ chưa?"
Cái giới này có rất nhiều người, không phải ai cũng viết ác ý lên mặt như Chu Diễn.
Những kẻ nhìn có vẻ khiêm tốn, lại cung cung kính kính, khi hút máu người càng làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Tần Úc Tuyệt cho rằng bản thân biết đủ rồi.
Nhưng thật ra còn kém "đủ" rất nhiều.
"Xin lỗi."
Cô rũ mắt, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có chút xót, cô mạnh mẽ dừng lại, sau đó quay đầu nhìn vào mắt Tạ Yếm Trì, vô cùng nghiêm túc lặp lại một lần nữa: "Xin lỗi."
"Nói lời cảm ơn với tôi cái gì thế, tôi cũng không phải người tốt bụng."
Tạ Yếm Trì cười, cúi người xuống búng trán cô một cái, giọng điệu không nghiêm chỉnh: "Tôi cũng không phổ cập khoa học miễn phí đâu, phải lấy tiền."
Rõ ràng là chẳng biết xấu hổ như thế lại khiến khóe môi Tần Úc Tuyệt cong lên, xì một tiếng bật cười. Cô dụi dụi mắt, sau đó mở miệng: "Tuy rằng rất cảm động nhưng vẫn hy vọng anh có thể giảm giá."
Tạ Yếm Trì đang muốn nói thì điện thoại di động hai người đồng thời rung lên một chút.
Mở ra nhìn thoáng qua, phát hiện là từ nhóm lớn của bọn họ "Tổ chương trình《 Tín hiệu tình yêu 》" .
【 Đạo diễn 】: Hai vị khách mời bí mật của kỳ một đã xuống máy bay, hai vị khách mời này sẽ đóng giả người yêu, cùng mọi người hoàn thành nhiệm vụ kỳ này.
【 Đạo diễn】: Đêm nay trước khi mọi người tham gia tiệc liên hoan chúng tôi sẽ làm một party kinh hỉ cho khách mời.
[ Nghi Phi: Xem lại chú thích kinh hỉ ở chương trước. Từ này được dùng nhiều, nhưng ta sẽ giữ nguyên. ]
Khách mời bí mật thường là những minh tinh có độ nóng và fans cơ sở ổn định.
Có người không biết tình huống đã hỏi về tin tức của khách mời bí mật.
Ngay sau đó, hai tài liệu được gửi đến.
Tên hai tài liệu chính là tên của hai vị khách mời này ——
"Thương Tử Thần"
"Hứa Trừ Âm"
[ Nghi Phi: Ta đã sửa một câu nói của chương 12, câu của cha Tạ Yếm Trì, câu "Con bé không phù hợp".
Chương này sẽ đem tặng tiếp. Chắc mấy chương sau cũng thế :v
Lớp mới của ta cũng có một bạn là editor, không biết trình mình có tư cách làm quen chưa nhỉ?
Chương 18, 3097 chữ ]