Chương 32: Báo cáo sếp

Chương 32: Báo cáo sếp.

Đã nói lần đầu tiên không chuẩn bị cẩn thận thì nhất định sẽ đau đến chết, Tiêu Chiến nằm sấp ở trên giường, bộ dáng trông giống như sắp đầu thai luôn vậy. Trước khi lâm trận Vương Nhất Bác đúng là có chuẩn bị rất kĩ lưỡng, các bước đều làm đâu vào đó, nhưng vấn đề thực hành thì lại khác, sướиɠ thì có sướиɠ, cũng không phải chỉ làm có mỗi lần, một lần của Vương Nhất Bác dài đến mức Tiêu Chiến không thể nào tưởng tượng nổi, bây giờ cậu chỉ muốn cắn cho hắn chết quách đi cho xong.

Thời điểm Tiêu Chiến tỉnh dậy đã là gần chín giờ sáng, quay qua quay lại một lúc vẫn không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đâu, cậu cúi đầu cắn cắn gối lẩm bẩm một hồi.

Đàn anh đi đâu rồi ಥ_ಥ

Tim như tro lạnh.

Tiêu Chiến liếc nhìn bộ quần áo sạch sẽ ở trên người mình, ngẩn ngơ nghĩ, thì ra Vương Nhất Bác cũng có một mặt như vậy, vừa chu đáo vừa ân cần, ngoại trừ lưng và eo có hơi nhức mỏi ra, những chỗ còn lại vẫn rất ổn, ít nhất là không đến mức không đi lại được giống như trong tưởng tượng.

Cậu vừa mới ngáp một cái, lúc này cửa phòng chợt bật mở, quả nhiên là Vương Nhất Bác tinh thần sảng khoái đang chậm rãi bước vào, phát hiện Tiêu Chiến đã tỉnh, đặt bát cháo lên bàn rồi nói, "Đánh răng đi, em ngủ như lợn vậy."

Tiêu Chiến cảm thấy ngứa răng vô cùng, hận không thể nhào đến cắn cho hắn một cái cho bõ tức, nhưng dù sao cả hai người cũng đang ở nhà, lớn tiếng nói lung tung không cẩn thận lại bị phát hiện, Vương Nhất Bác nhìn con mèo đang ngồi ở trên giường nhe răng nhếch miệng nhìn mình, không nhịn được buồn cười nói, "Anh đùa thôi, đánh răng rửa mặt rồi còn ra ăn sáng."

Lúc bấy giờ Tiêu Chiến mới hừ một tiếng, nhấc chân chạm xuống nền nhà lạnh tanh, sau đó lại quay qua nhìn nhìn Vương Nhất Bác chằm chằm, "Anh nấu hả?"

"Ai rảnh." Vương Nhất Bác nhún nhún vai một cái, nghĩ một đằng nhưng miệng lại nói một nẻo, "Anh mua ngoài quán đấy."

Tim như tro lạnh.

.

.

.

Vốn dĩ chuyến bay của hai người là vào lúc bảy giờ sáng, Vương Nhất Bác dậy rất đúng giờ, đồ đạc cũng đã chuẩn bị xong đâu vào đó, nhưng nhìn Tiêu Chiến vẫn còn nằm ngủ ở bên cạnh mình, không nỡ gọi cậu dậy, kết quả chuyến bay bị hoãn đến tận chiều.

Khi vừa về đến nhà Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến được báo tin sau kì nghỉ tết, tức là vào tuần sau, cậu sẽ phải đi học quân sự.

Tiêu Chiến quay qua nhìn Vương Nhất Bác đang dựa lưng lên đầu giường, phát hiện hắn vẫn trưng một bộ mặt thản nhiên, bình chân như vại, cậu có chút không tin nổi vào mắt mình, đẩy đẩy vai đối phương một cái rồi bảo, "Em nói em sắp phải học quân sự rồi."

"Ừ?" Vương Nhất Bác vẫn không ngẩng đầu lên, "Lên đường mạnh khỏe."

"Này!" Tiêu Chiến ném điện thoại Vương Nhất Bác qua một bên, hai tay giữ chặt lấy thắt lưng đối phương, không ngừng cọ cọ mặt vào l*иg ngực hắn, khóc lóc ỉ ôi, "Nghe nói vào đấy rồi sẽ không được ra ngoài, vậy làm sao em gặp được anh? Không muốn đâu, đàn anh, hãy dùng tiền mua chuộc trường học đi, em không muốn vào đấy, em không muốn xa anh."

"Em nghĩ anh là nam chính trong mấy bộ tiểu thuyết trên mạng chắc? Phất tay một cái là có tiền, vung tiền một cái là trời rung đất sụp?" Vương Nhất Bác dùng ngón tay trỏ gõ lên trán Tiêu Chiến, thản nhiên nói, "Không phải diễn trò, anh thừa biết em không chịu được sự khắc nghiệt ở trong đấy, một người có chế độ ăn uống và giờ giấc lộn xộn như em, không khác gì địa ngục."

Tiêu Chiến lại càng ôm chặt hơn, "Cứu em với ~~"

"Em im ngay cho anh. Cách em sống qua ngày cứ như cách một con lợn làm vậy." Vương Nhất Bác nhéo nhéo má Tiêu Chiến một cái, "Anh sẽ đặc biệt nhờ thầy chú ý đến em nhiều hơn."

Người yêu như hạch!

Tiêu Chiến càng suy nghĩ đến việc không được gặp Vương Nhất Bác trong một tháng mà rầu hết cả người, đến buổi tối trước khi lên đường, vốn định ôm hắn chào tạm biệt, lại không ngờ nhìn thấy đối phương cũng đang sắp xếp quần áo, cậu mở to mắt nhìn nhìn một hồi, bổ nhào đến hỏi, "Anh không nỡ xa em nên cũng vào luôn đúng không?"

"Giấu mông em nhanh trước khi anh đá nó." Vương Nhất Bác vừa kéo khóa va ly vừa nói, "Quên nói cho em biết, khóa của anh và khóa em đi cùng một đợt."

Tiêu Chiến vô thức dùng hai tay che mông mình lại, "Vì sao? Năm trước anh hoãn hả?"

"Dịch bùng phát nên được hoãn." Vương Nhất Bác đẩy hai cái va ly và một cái ba lô to tướng sang một bên, sau đó quay qua đối diện với đôi mắt sáng trưng của Tiêu Chiến, "Vì thế em nên biết điều một chút, anh sẽ giám sát em đấy."

"Anh đừng có xạo, em nghe nói chín giờ tối đã phải tắt điện đi ngủ, anh trốn ra được chắc?"

"Em cứ thử làm gì trái với lương tâm xem." Vương Nhất Bác cười lạnh một tiếng.

Một tiếng cười phát ra này của Vương Nhất Bác khiến lưng Tiêu Chiến vô thức dựng thẳng, ngoan ngoãn đưa tay lên trán chào tổ quốc, "Em sẽ nghe lời sếp!"

Vương Nhất Bác vừa bực mình vừa buồn cười.

.

.

.

Đã nói sáng sớm phải đến trung tâm quốc phòng để điểm danh và nhận thầy chủ nhiệm, kết quả không biết vì sao Tiêu Chiến lại đau bụng đóng mình trong nhà vệ sinh cả buổi sáng, Vương Nhất Bác đứng ở bên ngoài cũng dần có chút sốt ruột, đứng ở trước giường nói vọng vào, "Hôm qua em lén lúc anh ngủ rồi uống sữa đêm đúng không?"

Tiêu Chiến khổ sở nói vọng ra, "Em nào có, em vẫn ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh anh mà."

"Cái đ*o." Vương Nhất Bác chửi thề một câu, lông mày đều nhíu chặt lại, "Đừng tưởng anh không biết, ai cho phép em uống sữa đêm? Mẹ nó, giải quyết xong thì ra đây uống thuốc."

"Em đói quá không chịu nổi." Tiêu Chiến đáng thương đáp, "Cũng không dám gọi anh dậy, sợ anh mắng em."

Vương Nhất Bác: .........

Trong lòng Vương Nhất Bác hơi mềm xuống, đưa tay xoa xoa mi tâm, thở dài một hơi rồi nói, "Anh không mắng em. Quên đi, lần sau không được uống sữa lạnh vào ban đêm nữa, nhớ chưa?"

Đúng lúc này Tiêu Chiến thở hổn hển mở cửa ra, mặt mũi trắng bệch, Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy tình trạng của cậu thì nhíu mày một cái, hỏi, "Thế nào rồi?"

"Báo cáo sếp, em đã ra khỏi ổ địch một cách an toàn." Tiêu Chiến mệt lả nằm xuống giường, "Trong lúc chiến đấu thì mông bị thương, nhưng không nguy hiểm, vẫn đi lại được."

"Đồ dung tục." Vương Nhất Bác bực mình đá nhẹ vào chân Tiêu Chiến, "Đừng có nằm đấy, dậy uống thuốc."

Tiêu Chiến ngoan ngoãn ngồi thẳng lên, vô tình lướt mắt nhìn qua thời gian trên mặt kính đồng hồ, sau khi nhìn thấy con số đã nhảy đến chín giờ sáng, hoảng loạn đứng bật dậy, "Muộn rồi muộn rồi! Đàn anh, thuốc đó để sau, chúng ta sẽ bị kỉ luật mất."

Cậu vừa nói vừa định bụng chạy đến về phía va ly, lại bị Vương Nhất Bác túm lấy cổ áo kéo lại, "Anh nói với bác anh rồi, tối đến cũng chưa muộn."

"Bác? Bác nào?"

"Em hỏi làm gì?"

"Anh còn người thân nào có thân phận hiển hách nữa thì nói em biết trước để sau này em đỡ bối rối."

Vương Nhất Bác nhân lúc miệng Tiêu Chiến còn đang thao thao bất tuyệt nhanh chóng nhét viên thuốc vào, sau đó đưa đến trước mặt cậu một cốc nước, chờ đối phương uống xong mới nói, "Hết rồi."

Nhờ việc Vương Nhất Bác có bác cả bên họ nội làm việc tại trung tâm, hai người đến tối mới vác theo đống hành lí bước vào cổng, không bị trừ điểm cũng không bị kỉ luật, chỉ có điều không được sắp xếp phòng theo ý muốn, phòng nào còn thiếu người thì bọn họ sẽ bị nhét vào phòng đó.

Tiêu Chiến bám chặt lấy cánh tay Vương Nhất Bác không buông, "Em không thể sang phòng anh ngủ được sao?"

"Nếu em dám."

Vương Nhất Bác cũng không cậy tay của Tiêu Chiến ra, lôi lôi kéo kéo một hồi cũng đến trước tòa nhà D, hắn liếc mắt nhìn cái bánh bao nếp ủ rũ như vừa mới được ngâm qua nước lạnh, buồn cười nói, "Vào đi."

"Đàn anh, em mắc bệnh lạ người." Tiêu Chiến kì kèo.

Vương Nhất Bác không chút lưu tình nói, "Em nói nhiều như thế, chẳng mấy hôm thành cái chợ."

"Em mắc bệnh sợ ngủ một mình." Tiêu Chiến lại kì kèo.

"Đừng có viện cớ, hôm trước anh ngồi bàn học cả đêm, em vẫn phơi bụng ngủ say như một con lợn chết."

Thật ra Vương Nhất Bác cũng không nỡ để Tiêu Chiến ở một mình trong phòng toàn những gương mặt lạ hoắc, nhưng dù sao cũng hết cách rồi, nếu như may mắn hôm nào đó thầy giáo không đi kiểm tra, có thể hắn sẽ qua phòng cậu ngủ qua đêm, còn nếu không, đành phải cứ như trước mắt thế này đã.

Thấy Tiêu Chiến chuẩn bị quay người đi vào, Vương Nhất Bác rốt cuộc nhịn không được kéo tay cậu lại, ôm một cái rồi mới buông ra.

Tiêu Chiến hít hít mũi, "Anh cũng nhớ em còn gì."

"Ừ, nhớ em." Vương Nhất Bác xoa xoa đầu đối phương, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, "Gần chín giờ rồi, em vào đi, sắp xếp lại đồ đạc và dọn giường là vừa đủ."

"Dạ sếp."

"Hoặc là em ném ngay cái loại xưng hô đó đi và không bị ăn đấm, hoặc là em tiếp tục gọi và bị ăn đấm, chọn đi."

"Anh hết yêu em rồi à?" Sụt sịt mũi.

"Đừng có nói nhảm."

"Vậy anh nói yêu em đi."

"Đừng có nói nhảm."

"Nói yêu em đi."

"Ai rảnh."

"Nói yêu em đi mà."

"Yêu em."

_________

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến: Sếp, sếp ơi.

Vương Nhất Bác: Giấu cái mông em đi trước khi anh đá nó.

Đào: Ủa rồi cứ như này thì bao giờ mới chịu hoàn vậy đào ơi 🙂