Chương 17: Không ai được phép động vào em

Chương 17: Không ai được phép động vào em.

Vương Nhất Bác liếc mắt xuống nhìn đôi chân trần của Tiêu Chiến, cúi người tháo giày của mình ra, sau đó chậm rãi l*иg vào chân đối phương, trong giọng nói không nghe ra rõ cảm xúc, "Dẫm phải thủy tinh thì làm thế nào."

Tiêu Chiến không nói gì, chỉ sụt sịt mũi mấy cái, cậu còn tưởng hôm nay phải ngủ một mình cơ.

Vương Nhất Bác là kẻ thâm tâm khó hiểu, Tiêu Chiến hiểu rõ điều này nhất, hắn cứ giống như một quả bom hẹn giờ vậy, có thể nổ bất cứ lúc nào. Bây giờ Vương Nhất Bác ngồi ở một chỗ chống tay lên cằm, Tiêu Chiến nhìn mấy lần thì đều có mấy lần lạnh hết cả sống lưng.

Bỗng dưng Vương Nhất Bác lên tiếng, "Lại đây."

Tiêu Chiến từ trên giường lật đật đi xuống, chậm rãi tiến về phía Vương Nhất Bác, hai tay không biết đặt ở đâu, chỉ có thể vô thức giấu ra sau lưng, giống như một đứa nhỏ phạm lỗi sai cúi gằm mặt không dám đối diện với hắn.

Thời tiết vốn đã bắt đầu có dấu hiệu se se lạnh, Tiêu Chiến lại chỉ mặc mỗi một cái áo phông, hai bàn tay đã sớm lạnh cóng, nhưng cậu cảm thấy vẻ mặt đối phương còn lạnh hơn.

Anh ấy giận mình rồi sao? Đáng lẽ ra phải cất sợi dây chuyền kĩ một chút, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Vương Nhất Bác liếc nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến, vươn tay lên kéo người cậu ngồi xuống trên đùi mình. Tiêu Chiến vốn đang suy nghĩ tận trên trời, bất ngờ bị kéo xuống không đề phòng lao hẳn vào l*иg ngực hắn.

Vương Nhất Bác lần thứ hai sờ lên khóe miệng cậu, nhíu mày nói, "Đau không?"

Tiêu Chiến hơi rụt cổ lại, nhưng vẫn trả lời, "Không đau."

"Ngoài chỗ này ra còn bị đau ở đâu nữa không?" Vương Nhất Bác mày cau lại càng chặt.

Tiêu Chiến hít hít mũi, thật ra cậu còn bị đau ở lưng nữa, thời điểm bị người nọ dùng lực đẩy, toàn bộ lưng đều bị đập mạnh vào mặt tường, cậu không biết có tím hay chảy máu không, nhưng mỗi lần cựa quậy là lại đau đến nỗi hít một ngụm khí lạnh.

Thấy Tiêu Chiến không nói gì, Vương Nhất Bác lại càng tức giận.

Mẹ nó, còn dám động vào người của ông khi ông mày không có mặt ở đây.

Gan to bằng trời.

"Nhất Bác, sợi dây chuyền......"

Vương Nhất Bác nhìn hai mắt của Tiêu Chiến hơi đỏ lên, biết là cái bánh bao nếp đã bị mình dọa sợ, đưa tay lên xoa nhẹ gáy của cậu giúp cậu chấn định lại, "Anh giúp em tìm."

"Nhưng em không nhớ đánh rơi nó lúc nào." Tiêu Chiến càng nói tông giọng càng lên cao, "Rõ ràng đó là vật quan trọng của anh, vậy mà em lại không cẩn thận."

"Ai nói em không nhớ thì sẽ không tìm được." Vương Nhất Bác đánh gãy lời cậu, bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy bàn tay lạnh cóng của đối phương, hiếm khi nhẹ giọng nói, "Đừng lo. Người đàn ông của em không phải người thường."

Tiêu Chiến nghe thấy câu này liền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mở to mắt, giống như không tin vào lỗ tai mình, "Anh vừa mới nói cái gì?"

"Anh vừa mới nói cái gì sao? Trí nhớ anh kém lắm."

"Kém đến mức nào?"

"Em đang nói cái gì kém đến mức nào?"

.

.

.

Vương Nhất Bác đứng tựa lưng vào mặt tường, chiếc áo sơ mi màu trắng vì vậy không tránh khỏi bị nhiễm đầy bụi mịn, con đường trong ngõ này rất tối, gương mặt điển trai của Vương Nhất Bác hoàn toàn bị giấu đi mất, chỉ có thể nương nhờ ánh sáng mỏng manh từ màn hình điện thoại mới có thể trông thấy được một bên sườn mặt mờ mờ ảo ảo.

Bầu không khí cứ như vậy mà rét run người.

Hắn nhớ lại từng lời kể của Tiêu Chiến, trầm mặc nhìn màn hình điện thoại không rời mắt.

Vương Nhất Bác là người không thích đánh nhau, từ năm 10 tuổi đã biết giữ phép tắc không được vượt qua giới hạn, nhưng mà tại thời điểm này, lũ người làm đau Tiêu Chiến kia, thành công khơi dậy du͙© vọиɠ muốn đánh chết người của hắn.

Nghĩ đến mỗi lần Tiêu Chiến nhíu mày lại vì đau, sắc mặt Vương Nhất Bác lại càng trở nên thâm trầm.

Theo như dự đoán của hắn, hẳn là lúc gây gổ đó, khả năng cao sợi dây chuyền sẽ rơi ở chỗ này.

Dây chuyền của Vương Nhất Bác rất đặc biệt, khi ở trong bóng tối sẽ tự phát sáng, nhưng hắn liếc mắt tìm một hồi vẫn không thấy tung tích, phỏng chừng đã sớm có người nhặt được đem nó đi bán mất rồi.

Vương Nhất Bác cũng đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra, hắn không vội vàng hoảng loạn giống như Tiêu Chiến, không tức giận, cũng không mắng mỏ cậu, vô cùng bình tĩnh tìm cách giải quyết.

Vốn đang tập trung vào điện thoại, trước mắt liền xuất hiện thêm ba cái bóng đen.

Vương Nhất Bác nâng mi, ngước mắt lên nhìn kẻ đang chắn trước mặt mình.

Sau đó bất động thanh sắc để ý đến từng cử chỉ của bọn chúng.

"Ây người anh em, có tiền không?"

Tên bên trái xen vào, "Mày nhìn còn không biết nữa hả? Trên người mặc toàn đồ hàng hiệu, điện thoại cũng thuộc loại đắt tiền nốt, khẳng định là người có tiền."

"Tao chỉ hỏi có lệ thôi được không." Tên ở giữa nói, "Lần trước hỏi thằng nhóc trên người có mùi thơm nước hoa đắt tiền kia cũng vậy, cuối cùng ngoài cướp được sợi dây chuyền có giá kia thì được có mấy đồng."

"Mùi thơm? Hình như tao cũng ngửi thấy......" Tên còn lại hít mũi, "Kì lạ, không sai, chính là mùi này."

Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối đều im lặng không biết đang nghĩ cái gì, lúc này tông giọng sắc lạnh bỗng nhiên cất lên, "Là mùi trên người tao."

Lũ cướp vặt này bấy giờ mới hơi ngớ người ra, tên ở giữa lúc phản ứng được sự việc, mới vừa ngờ vực thốt lên cái tên "Vương Nhất Bác?" thì đã bị Vương Nhất Bác túm lấy cổ áo xoay người ném vào tường, nỗi đau giống hệt với từng cơn nhức nhối của Tiêu Chiến vậy, đến mức hít thở cũng thấy khó khăn.

Gã gào lên, "Mày con mẹ nó bị bệnh hả?"

Hai tên còn lại cũng đồng thời lao đến, lại bị Vương Nhất Bác né được, một tay túm cổ áo tên bên trái tiếp tục ném đối phương vào tường, dùng chân đá lên người tên bên phải.

Cả ba đều bị đau đến nỗi không thể thốt ra nửa câu.

"Tao thấy mồm chúng mày hoạt động rất tốt." Vương Nhất Bác lạnh mặt cao cao tại thượng nhìn bọn chúng, "Có vẻ tay hoạt động cũng rất tốt."

"Mày, mày muốn......." Tên ở giữa vừa lấy được hơi, nói chưa hết câu thì lần thứ hai bị ép chặn miệng lại, giày Vương Nhất Bác đang thản nhiên dẫm lên mu bàn tay gã, thậm chí còn nghe thấy tiếng ma sát giữa lòng bàn tay và mặt đất đầy sỏi đá.

Đôi mắt Vương Nhất Bác sắc lại, "Ngay cả người của ông mày cũng dám động vào, muốn chết rồi sao?"

Hắn dừng lại một lúc rồi nói tiếp, "Dây chuyền đâu."

Gã hơi chột dạ, không dám nói đã mang đi bán rồi, chỉ đảo mắt nói, "dây, dây nào, tôi không biết........"

Vương Nhất Bác thở hắt ra một hơi, giơ tay lên vuốt mái tóc ra sau đầu, lại dùng sức thêm một chút, "Đều bị tao ghi âm lại rồi, đưa cho tao hoặc báo cảnh sát. Tao hỏi lại lần nữa, dây chuyền đâu."

.

.

.

Tiêu Chiến đang sốt ruột ngồi ở trên giường, Vương Nhất Bác nói đi mua đồ ăn cho cậu mà bây giờ vẫn chưa thấy mặt đâu. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Bị cướp của? Hay bị cướp sắc rồi?

Tiêu Chiến bắt đầu đứng ngồi không yên, cậu vội đứng bật người dậy, vừa định chạy đến mở cửa liền thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác bước vào, trên tay cầm một túi đựng hộp cơm, tay còn lại.......

Dây chuyền của mình!

Khóe mắt Tiêu Chiến không kiềm chế nổi sự vui mừng cùng xúc động, xung quanh đều đã hơi hồng lên, gấp đến nỗi lắp bắp không nói được một câu hoàn chỉnh, "Cái, cái này, anh......."

Vương Nhất Bác đứng ở đó nhíu mày, "Em bị ngốc rồi sao, rơi trước cửa cũng không biết."

"Thật sự là rơi trước cửa sao?" Tiêu Chiến chạy đến ôm chầm lấy đối phương, "Em đã tìm rất cẩn thận nhưng không thấy, vậy mà anh vừa tìm một cái là ra. Vương Nhất Bác, anh thật sự rất lợi hại."

"Không lợi hại còn có thể làm người yêu của em được à." Vương Nhất Bác nhìn chỏm đầu lắc lư của Tiêu Chiến, đặt hộp cơm xuống chiếc bàn bên cạnh, vòng hai tay qua cổ cậu rồi cẩn thận đeo vòng giúp đối phương.

Hắn nói tiếp, "Lần này không được làm mất nữa."

Tiêu Chiến gật đầu lia lịa nói, "Sẽ không có lần sau!"

Vương Nhất Bác nâng tay chạm nhẹ lên mái tóc cậu, nhẹ giọng nói, "Không có sự cho phép của anh, không ai được quyền động vào em."

Tiêu Chiến nghe xong cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ mỉm cười một cái rồi nhào về phía trước ôm chặt lấy cổ Vương Nhất Bác, cả hai chân vòng qua eo đối phương, bám chặt giống như một con bạch tuộc, nhỏ giọng nói, "Tối nay em được ôm anh ngủ rồi."

"Ừ." Vương Nhất Bác khẽ cười.

Chẳng được mấy khi lại được yên bình như vậy, tình yêu của hai người bọn họ cứ như thế ngày một gắn chặt, có lẽ không một ai có khả năng khiến bọn họ tách rời.

_________

Tiểu kịch trường:

Tiêu Chiến: Khoan!

Vương Nhất Bác: Làm sao?

Tiêu Chiến: Tại sao tay anh lại chảy máu? Vết này giống như vết cào ấy.

Vương Nhất Bác: Anh không biết.

Tiêu Chiến: Anh không phải là đi chơi gái đấy chứ?!

Vương Nhất Bác: Mẹ nó đồ dung tục, em cút!