Ngu Y Kiệt từ trong chăn đứng lên, nghĩ thầm không phải là Lưu Đồng đấy chứ, nghĩ nghĩ không thể nào đâu, anh say đến mê man luôn rồi mà. Cậu đi ra mở cửa xem thử, không ngờ Lưu Đồng vốn tưởng đang ngủ kia đã đứng ngoài cửa, trên người còn mặc nguyên âu phục mang theo mùi rượu chưa bay hết.
“Tony, sao lại tỉnh rồi…”
“Làm tiếp chuyện hôm qua…”
“Hả?”
Ngu Y Kiệt còn chưa kịp nhớ ra chuyện hôm qua là chuyện gì, Lưu Đồng đã tiến vào phòng đem cậu ôm vào trong ngực, hôn lên mặt cùng cổ cậu, Ngu Y Kiệt bị hôn đã hiểu chuyện hôm qua anh nói là chuyện gì. Cậu nhẹ nhàng đẩy Lưu Đồng ra.
“Tonny… Đừng… Có ba mẹ ở nhà…”
“Mặc kệ… Khóa cửa là được…”
Lưu Đồng xoay người đem Ngu Y Kiệt đè trên cửa, một cái tay ngả vào phía sau cậu đóng cửa, thuận tiện khóa trái, sau đó không đợi Ngu Y Kiệt phản ứng liền lại hôn lên môi của cậu. Lưu Đồng rất nóng vội, tiếng thở dốc dồn dập của anh kí©h thí©ɧ lên thần kinh Ngu Y Kiệt, Ngu Y Kiệt phòng tuyến trong lòng cũng tuỳ tiện phá bỏ, ôm cổ anh hôn trả lại. Mềm mại nơi môi lưỡi khiến Lưu Đồng muốn ngừng mà không được, đẩy Ngu Y Kiệt ngã xuống giường.
Lưu Đồng muốn thoát khỏi trói buộc của âu phục, động tác cởi đồ có phần thô bạo. Ngu Y Kiệt sợ anh xé rách âu phục đắt tiền đành phải ngồi dậy giúp anh từ từ cởi bỏ, còn giúp anh tháo thắt lưng. Lưu Đồng kìm nén không được kích động trong lòng, đem âu phục ném trên mặt đất, đè Ngu Y Kiệt chìm vào chăn gối trên giường, bàn tay tiến vào bên trong quần áo rộng rãi của Ngu Y Kiệt sờ soạng vòng eo thon nhỏ.
Lưu Đồng hôn lên một bên mặt cùng tai Ngu Y Kiệt, ngửi ngửi mùi thơm trên tóc, còn có mùi hương nhàn nhạt trên cổ cậu. Sau khi tắm xong, làn da Ngu Y Kiệt càng trơn mìn, Lưu Đồng càng sờ càng thích không muốn buông tay.
“Y Kiệt… Em thơm quá!”
Nói xong Lưu Đồng tại trên cổ Ngu Y Kiệt nhẹ nhàng cắn một cái, Ngu Y Kiệt theo bản năng rụt cổ lại né tránh
“Ưm… anh làm gì…”
“Y Kiệt thật thơm. Anh muốn nếm thử mùi vị của em…”
“Anh đáng ghét… Đừng… Đừng làm bậy… A…”
Ngu Y Kiệt càng đẩy người ra, ngược lại càng bị chế trụ. Lưu Đồng không chút khách khí gặm cắn lên bả vai Ngu Y Kiệt, tựa như đang thưởng thức mỹ vị, xúc cảm mềm mềm mịn màng giống như bánh sinh nhật lúc nãy anh vừa ăn xong, còn giống như là tản ra mùi bơ cùng mứt trái cây. Lưu Đồng lè lưỡi xẹt qua điểm hồng trước ngực Ngu Y Kiệt. Hạt đậu nhỏ nhưng lại vô cùng mẫn cảm, Ngu Y Kiệt ưỡn người, tay túm chặt ga giường, cắn môi không muốn phát ra âm thanh. Hôm nay không giống như ngày thường, ba mẹ Lưu Đồng đều ở nhà, hành vi này giống như là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, cậu càng thêm lo lắng sẽ bị người khác phát hiện. Lưu Đồng hôn lên miệng nhỏ run rẩy của cậu, nuốt vào từng tiếng rêи ɾỉ.
Lưu Đồng vẫn còn say, cảm giác so với bình thường càng thêm khô nóng bất an, đem quần áo của mình tất cả đều cởi xuống sau đó ném trên mặt đất, rồi cởi bỏ quần của Ngu Y Kiệt. Những việc này anh làm đã rất thuần thục. Lưu Đồng như thường lệ xoa nắn bờ mông Ngu Y Kiệt, còn mân mê làn da nhẵn nhụi giữa bắp đùi, mặc dù Ngu Y Kiệt nhìn gầy, thế nhưng nơi này vẫn có thịt, Lưu Đồng thích mê loại xúc cảm mềm mại kia, nhào nặn không ngừng tay, nhào đến mức Ngu Y Kiệt trong lòng ngứa ngáy.
Lưu Đồng cúi người xuống dùng đầu lưỡi liếʍ láp bên hông Ngu Y Kiệt cùng phần bụng dưới, sau đó dùng tay tách hai chân cậu ra, môi anh dán lên phần da của đùi trong, dùng sức mυ"ŧ lấy. Những hành động này Lưu Đồng từ trước đến nay chưa từng làm qua, cậu bị anh kí©h thí©ɧ, không tự chủ được thân thể, lý trí cũng muốn tan rã, bắt đầu cầu xin người phía trên.
“A… Tonny… Đừng… Mau dừng lại, ha ha…”
Âm thanh mập mờ từ nơi bờ môi Lưu Đồng tiếp xúc với da thịt mình làm cho Ngu Y Kiệt từ mặt cho đến cổ đều nóng lên. Bàn tay Lưu Đồng đã phủ tới trên đồ lót của cậu, sau đó vuốt vuốt giống như trêu chọc.
“Đủ rồi… Tonny…”
Mấy chữ này giống như bị nghẹn lại trong cổ họng, Ngu Y Kiệt không dám lên tiếng, nhưng lại bị kí©h thí©ɧ không thể không bật ra. Lưu Đồng đè trên người cậu, cởi bỏ phòng tuyến cuối cùng sau đó đem hai chân Y Kiệt tách ra đặt ở hai bên người anh. Lưu Đồng nóng vội muốn tiến vào, Ngu Y Kiệt vùng vẫy: “Tonny… Dầu bôi trơn…”
Lưu Đồng nhíu mày một cái sau đó vươn người từ trong tủ đầu giường lấy ra dầu bôi trơn cùng áo mưa, anh tuy không thích quá trình này lắm, nhưng lại sợ Ngu Y Kiệt bị thương, lần đầu tiên cứ thế mà trực tiếp vào làm Ngu Y Kiệt đau đến phát khóc, ngày hôm sau cũng rất khó chịu. Từ đó, mỗi lần thân mật, anh tuy không thích vẫn chuẩn bị trước khi tiến vào.
Ngu Y Kiệt hai chân quấn quanh hông Lưu Đồng, tay ở trên lưng anh cấu ra mấy vết cào, cũng ở trên vai anh không ngừng gặm rồi lại cắn, Lưu Đồng cũng không đau, ngược lại cảm thấy rất vui vẻ, anh thích Ngu Y Kiệt như thế này, bị anh kí©h thí©ɧ đến khó khống chế.
Lưu Đồng từ từ tiến vào, Ngu Y Kiệt bên dưới khẽ nức nở. Lúc này Lưu Đồng cảm thấy Ngu Y Kiệt như một đứa nhỏ cần được an ủi, mà Lưu Đồng lại chính là một nam nhân thành thục ra sức dỗ dành, khi du͙© vọиɠ của Lưu Đồng đã hoàn toàn tiến vào thân thể của cậu, anh liền thoải mái thở phào một hơi. Anh đưa tay vuốt ve gương mặt Ngu Y Kiệt, an ủi người dưới thân
“Y Kiệt… Đừng khóc a…”
“Đáng ghét… Đau muốn chết…”
Lưu Đồng cười hì hì vừa di chuyển hông, vừa lấy tay đến trêu đùa tiểu Y Kiệt, Ngu Y Kiệt trong nháy mắt co giật, l*иg ngực cũng mãnh liệt chập trùng.
“Y Kiệt nơi này… có dễ chịu không…”
“Ưm… a… Đừng làm lộn xộn… sẽ bị ba mẹ phát hiện… A a…”
Ngu Y Kiệt đưa tay bụm miệng mình không để phát ra tiếng kêu, bình thường người lớn không có ở đây muốn làm thế nào cũng được nhưng bây giờ nếu cậu kêu ra sẽ bị nghe thấy. Lưu Đồng thì trong lòng không hiểu, nhìn thấy cậu kìm nén lại giở trò xấu, nhìn Ngu Y Kiệt muốn kêu mà không dám kêu. Lưu Đồng giật giật thân thể, anh biết rõ thân thể bên dưới, chỗ nào mình đỉnh vào sẽ khiến Ngu Y Kiệt thoải mái nhất. Ngu Y Kiệt hốt hoảng dùng hai tay che miệng của mình tận lực không phát ra âm thanh, Lưu Đồng lại cố tình bắt lấy cổ tay cậu đặt đè ép sang hai bên, Ngu Y Kiệt giọng nghẹn ngào
“Tonny… Không muốn… Đừng mà…”
“Y Kiệt… Kêu đi… Anh muốn nghe…”
“Anh nói bậy bạ gì đó a… Ha ha… Thả tay em ra… Tonny…”
Ngu Y Kiệt âm cuối mang theo ý vị nũng nịu, Lưu Đồng phát ra tiếng cười từ trong cổ họng, buông tay cậu ra, nhưng lại bưng lấy gương mặt Ngu Y Kiệt hôn lên. Nửa người dưới cũng mãnh liệt đυ.ng chạm chỗ mẫn cảm của Ngu Y Kiệt, phía trên thì đem tất cả tiếng rêи ɾỉ của cậu đều nuốt vào. Có dầu bôi trơn nên Ngu Y Kiệt không bị đau, vách tường bên trong chăm chú mô tả hình dạng của vật lạ xâm lấn. Lưu Đồng hôm qua bị cắt ngang giữa chừng, hôm nay lại say rượu mà làm càn, ra sức luật động trong thân thể Ngu Y Kiệt, điểm mẫn cảm bị lặp đi lặp lại va chạm cùng xay nghiền, Ngu Y Kiệt hô hấp cũng muốn ngưng. Miệng nhỏ cũng bị đầu lưỡi Lưu Đồng xâm chiếm đến ướŧ áŧ.
Lưu Đồng rút ra du͙© vọиɠ của mình, sau đó đem Ngu Y Kiệt cơ hồ đã không có khí lực lật người lại, tay mò lên eo của cậu. Ngu Y Kiệt đưa lưng về phía anh, tay vịn đầu giường, quay đầu, hai mắt trong suốt nhìn Lưu Đồng. Lưu Đồng nhìn thấy bóng lưng cùng eo nhỏ này càng thêm xao động, nhớ tới lúc nhìn Ngu Y Kiệt mặc tây phục liền tưởng tượng bên dưới lớp âu phục kia sẽ là dạng gì, quả nhiên đường cong trước mắt này cùng với trong trí tưởng tượng đều không khác biệt, tuyệt đẹp và quyến rũ. Lưu Đồng tay vịn chặt eo Ngu Y Kiệt, sau đó lại đem du͙© vọиɠ lửa nóng bành trướng tiến vào thân thể của cậu. Ngu Y Kiệt hừ một tiếng, thân thể đã qua khuếch trương không còn đau đớn, Lưu Đồng đem cậu ôm thật chặt vào trước ngực mình, gặm cắn bờ vai của cậu, tay ở trước ngực cậu vuốt ve tìm tòi.
Ngu Y Kiệt vươn tay ra an ủi chính mình, Lưu Đồng vẫn là đem tay của cậu đẩy ra, nhẹ nhàng cắn một chút vành tai Ngu Y Kiệt, tiếng nói của anh mềm mại lại trầm thấp:
“Anh đến… Giúp em…”
Ngu Y Kiệt cảm thấy thân thể giống như có điện chạy qua, tất cả đều dồn lại xuống nửa người dưới mà muốn bùng nổ. Hông của cậu dần mất đi khí lực, hai tay chống xuống giường vò nát cả vỏ gối, sau lưng là Lưu Đồng mặc dù mãnh liệt đυ.ng chạm nhưng cũng ôm sát eo cậu không buông. Bàn tay Lưu Đồng ấm áp bao vây lấy du͙© vọиɠ của Y Kiệt, nương theo cảm xúc của cậu mà chập trùng, phán đoán xem cậu có dễ chịu không, về phần kỹ thuật, anh vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Ngu Y Kiệt phía trước phía sau đều bị kí©h thí©ɧ, một mực cúi đầu đè nén tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, Lưu Đồng cúi người dán bên gương mặt của cậu
“Y Kiệt… Dễ chịu không…”
“… Đừng… ngừng lại…”
“Y Kiệt… Em thật chặt, anh rất thoải mái…”
“Anh… anh đang nói bậy cái gì…a”
Ngu Y Kiệt vừa quay đầu lại, Lưu Đồng gọn gàng mà linh hoạt đem đầu lưỡi tiến vào, Ngu Y Kiệt không say, thế nhưng là bị hôn đến chóng mặt. Cậu không biết Lưu Đồng ngốc ngốc tại sao hôm nay say rồi lại như biến thành một người khác, bình thường anh rất nhu thuận nghe lời, thế nhưng hôm nay lên giường liền hoá sói, còn nói những lời khiến cậu xấu hổ đỏ mặt.
Bàn tay Lưu Đồng vươn tới eo nhỏ của Ngu Y Kiệt, lại từ hông vuốt xuống bụng rồi đến mông, đường cong mềm mại khiến Lưu Đồng yêu thích không ngừng nhào nặn, hài lòng ừm một tiếng. Ngu Y Kiệt mặt đỏ đến phát bỏng, cảm giác du͙© vọиɠ bành trướng giống như muốn bộc phát, bên hông lại không có lấy một tia khí lực, quay đầu mang theo tiếng nức nở cùng rêи ɾỉ cầu xin người phía sau.
“Tonny, em… em không chịu nổi… ha…”
Lưu Đồng cười xấu xa sau đó hung hăng đỉnh vào, cả người Ngu Y Kiệt kịch liệt run rẩy, kém chút đổ ầm xuống giường. Lưu Đồng đỡ bụng của cậu, rút ra lửa nóng của mình, sau đó đem Ngu Y Kiệt lật lại nằm thẳng trên giường, lần nữa đem chân cậu tách ra, một bên dỗ dành tiểu Y Kiệt một bên lại thần tốc tiến vào, Ngu Y Kiệt hai chân run rẩy quấn lấy eo anh.
Lưu Đồng dùng sức quá mạnh, cả hai đưa đẩy khiến cho Ngu Y Kiệt cảm giác ngay cả giường cũng đang lắc lư, nhưng cậu không còn còn chút khí lực nào mở miệng nữa. Trong đầu của cậu bây giờ là một mãnh trống rỗng, chỉ có trái tim cùng du͙© vọиɠ dưới thân nóng bỏng như đốt cháy tất cả.
Ngu Y Kiệt l*иg ngực phập phồng hít thở, Lưu Đồng di chuyển càng lúc càng nhanh, Ngu Y Kiệt bịt miệng lại, chất lỏng bên dưới bắn ra dính đầy trên tay Lưu Đồng. Ngu Y Kiệt nằm ở trên giường cố gắng hô hấp, Lưu Đồng lại càng ra sức va chạm bên trong, đạt đến cao trào hừ một tiếng, Lưu Đồng nằm ở trên người Ngu Y Kiệt, làm quá kịch liệt, anh cũng có chút mệt mỏi.
Ngu Y Kiệt vươn tay rút khăn giấy trên đầu vường lau sạch chất lỏng trên tay Lưu Đồng, cậu mỗi lần làm xong đều cẩn thận sợ làm bẩn tay anh, mà Lưu Đồng lại không có chút nào để ý, còn luôn luôn cười nói: Cái gì của Y Kiệt anh cũng thích. Du͙© vọиɠ của Lưu Đồng trong thân thể của cậu chậm rãi khôi phục, mỗi một lần va chạm đều khiến cậu vô lực chống cự, Ngu Y Kiệt cảm khái thể lực anh quả thực là tốt, bình thường ăn nhiều tính ra cũng không lãng phí.
Lưu Đồng lại tới một lần mới vừa lòng cười, hôn hôn mặt Ngu Y Kiệt rồi chậm rãi rút ra, sau đó nằm thẳng bên cạnh
Ngu Y Kiệt, ôm lấy cậu. Ngu Y Kiệt đem chăn mền đắp lên, dùng cùi chỏ thọc vào ngực anh
“Tonny… Áo mưa…. còn chưa cởi ra…”
“A… Y kiệt… Lần sau không mang cái này có được hay không… Anh không thích…”
“Không được…”
“Vì sao…”
“Mang mới an toàn.”
Lưu Đồng hoàn toàn không hiểu tại sao lại an toàn, chẳng lẽ cùng anh thân mật có cái gì không an toàn sao? Ngu Y Kiệt suy tư một chút nói cho Lưu Đồng nghe, cũng không phải hoàn toàn là giải thích: “Tonny, nếu như không mang cái này, làm xong em sẽ rất khó chịu…”
“Vậy anh mang. Y Kiệt đừng khó chịu…”
Lưu Đồng tháo áo mưa xuống ném vào thùng rác. Ngu Y Kiệt tuy cả người vô lực nhưng vẫn cố gắng đứng dậy dọn dẹp quần áo bị ném lung tung dưới đất, bây giờ còn một chút sức lực thì làm trước đi, đến sáng mai chắc chắn cậu sẽ không dậy nổi.