Chương 18

Lương Bác Văn thành thục bất quá chỉ được ba giây đồng hồ, vừa nghiêm túc tỏ tình xong đã nhanh chóng quay về làm tiểu hài tử, Trần Vũ Thành cười cười

“Được rồi, để anh suy nghĩ một chút

…”

“Thật sao?”

“Thật, anh có bao giờ lừa em chưa.”

Lương Bác Văn vui vẻ chớp chớp mắt, tỏ tình xong trong lòng rất khẩn trương, trong nháy mắt tất cả ngại ngùng đều tuôn ra hết. Lương Bác Văn hất tay Trần Vũ Thành ra nhanh như chớp chạy về phòng mình, bịch một tiếng khép cửa lại làm Trần Vũ Thành giật mình. Đứa nhỏ này, thật là…

Tuy nói là sẽ không lừa gạt Bác Văn, thế nhưng chiếc nhẫn trên tay Lương Bác Văn kia chính là thứ nhắc nhở hắn không bao giờ có thể tha thứ cho người đã từ chối tình cảm của mình. Trần Vũ Thành bình tĩnh lại bắt đầu suy nghĩ, hiện tại cùng ai với hắn không quan trọng, điều quan trọng nhất với hắn bây giờ chính là đòi lại tất cả những gì hôm nay Lưu Đồng đã lấy của hắn.

Trên gương mặt trắng nõn của Lưu Đồng bị đánh đến máu ứ đọng, Ngu Y Kiệt chỉ bôi thuốc thôi cũng sợ anh đau. Lưu Đồng đau đến nhíu mày, nhưng sau khi bôi thuốc xong liền đem mặt xích lại gần Ngu Y Kiệt. Ngu Y Kiệt thu dọn hòm thuốc sau đó đối với anh nói:

“Xong rồi Tonny.”

Lưu Đồng vẫn không từ bỏ đem mặt tiến tới gần, Ngu Y Kiệt nhìn gương mặt đầy vết thương kia lại đau lòng không thôi, nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh

“Mỗi lần muốn hôn hôn, mặt đều như vậy

…”

“Hì hì, hôm nay Tonny thật cao hứng.”

“Tại sao?”

“Đánh người xấu, bảo vệ được Y Kiệt.”

Lưu Đồng từ phía sau ôm lấy Ngu Y Kiệt, ở trên mặt cậu hôn hôn, giống như là đòi hỏi công lao:

“Cho nên…

Y Kiệt, ban đêm…

Có thể hay không

…”

“Không thể.”

Ngu Y Kiệt

cự tuyệt, Lưu Đồng quệt miệng, xì một tiếng, cằm dựa trên vai Ngu Y Kiệt lẩm bẩm nói:

“Vì cái gì không thể chứ…”

“Bởi vì anh đang bị thương, bị thương phải nghỉ ngơi cho tốt.”

“Vậy cho em thiếu anh một lần…”

“Nè, làm sao trong đầu đều là những suy nghĩ này hả.”

Ngu Y Kiệt trong lòng buồn cười nhưng ngoài miệng vẫn cứ càu nhàu. Tuy nhiên cậu cũng có một chút lo lắng, cậu biết, với kiểu người như Trần Vũ Thành, ngày hôm nay hắn bị như vậy chắc chắn sau này sẽ không bỏ qua.

Mấy ngày sau, Ngu Y Kiệt nhận được một cuộc gọi từ Lương Bác Văn, nhóc thay Trần Vũ Thành xin lỗi cậu và Lưu Đồng. Ngu Y Kiệt ừ ừ rồi đáp lại tạm thời đừng nên gặp mặt nhau, cũng đừng liên lạc nữa để tránh khó xử.

Cả hai người tạm thời đều không thể tha thứ cho Trần Vũ thành, đương nhiên Trần Vũ Thành cũng rất rõ, nhưng với cá tính của hắn, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không xin lỗi Lưu Đồng.

Mà đối với Lương Bác Văn, hắn lại càng không biết phải giải quyết làm sao cho khỏi xấu hổ. Lương Bác Văn mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt hắn đi tới đi lui, cười cười nói nói, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp tốt. Hắn cũng nên cho Lương Bác Văn một đáp án rõ ràng. Hơn nữa cũng không thể để yên cho Lưu Đồng và Ngu Y Kiệt, suy nghĩ kĩ càng mọi chuyện xong, sáng sớm Trần Vũ Thành gõ cửa phòng Lương Bác Văn.

Lương Bác Văn nghe được Trần Vũ Thành gõ cửa, xoa xoa hai mắt vẫn còn buồn ngủ, soi soi mình trước gương, cũng được, không phải quá khó nhìn. Lương Bác Văn mở cửa, Trần Vũ Thành cười hỏi:

“Anh có thể vào không, anh có chuyện muốn nói với em.”

Lương Bác Văn mở cửa phòng ra để Trần Vũ Thành đi vào.

Trần Vũ Thành ngồi trên giường, Lương Bác Văn lúng túng ngồi bên cạnh hắn. Trần Vũ Thành hắng giọng một cái, phi thường trịnh trọng nói:

“Bác Văn, chuyện lần trước em nói với anh…

Anh đã nghĩ xong rồi…

Anh cảm thấy



Em nói đúng, cũng không thể mãi nghĩ về thứ không thuộc về mình được. Cho nên anh hi vọng sau này em bên anh, em…

Đối với quá khứ của anh đừng nên quá để bụng.”

“A? A? Đại sư huynh



Anh



anh đồng ý sao?”

“Ừ, chúng ta cùng nhau nhé Bác Văn.’”

Lương Bác Văn kinh ngạc đến nói không ra lời, sau đó ôm chặt lấy Trần Vũ Thành, ôm thật chặt, hưng phấn hô lên:

“Em không phải nằm mơ! Nói cho em, em không nằm mơ đúng không!”

“Đồ ngốc này…

nghiêm túc cái xem nào…”

Trần Vũ Thành vỗ vỗ lưng của nhóc, Lương Bác Văn buông ra, mắt to nhìn chằm chằm Trần Vũ Thành, mặt có chút ngượng ngùng, Lương Bác Văn nhẹ nhàng lôi kéo tay của hắn, có chút run rẩy, hạnh phúc tới bất ngờ quá đi

“Đại sư huynh, em sẽ



em sẽ cố gắng khiến anh vui vẻ, nhất định không làm anh phải buồn một chút nào hết! Mặc dù em không biết có làm được không…

Nhưng mà em đang rất hạnh phúc…”

“Bắt đầu nói nhảm nữa rồi, chỉ cần là em với anh cùng một chỗ là được rồi. Có cần anh chứng minh không?”

Lương Bác Văn nhìn Trần Vũ Thành, không nói gì, kỳ thật nhóc cũng không biết loại chuyện này làm sao chứng minh, hay là chờ tới thiên trường địa cửu, cả hai vẫn không rời nhau chính là minh chứng rõ ràng nhất. Trần Vũ Thành chậm rãi xích lại gần, Lương Bác Văn thân thể cứng ngắc, không biết hắn muốn làm gì, chẳng lẽ là



Hôn? Lương Bác Văn nhắm mắt lại, cảm giác Trần Vũ Thành bàn tay ấm áp bưng lấy gương mặt của mình, sau đó trên trán có một xúc cảm thật ấm áp, Lương Bác Văn nhắm mắt lại cười không ngậm miệng được.

Lương Bác Văn vui vẻ quay người lại nhào lên trên giường ôm chăn mền hưng phấn lăn qua lăn lại, Trần Vũ Thành bị nhóc làm cho giật mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ cục chăn:

“Được rồi, mau ngồi dậy chuẩn bị một chút, chúng ta ra ngoài ăn điểm tâm đi.”

“Là hẹn hò sao?”

“Ừ



Đúng vậy.”

“Anh đi ra ngoài trước đi, em thay quần áo!”

Lương Bác Văn trốn ở trong chăn, thanh âm nho nhỏ, nhưng không che giấu được sự hưng phấn. Trần Vũ Thành ra khỏi phòng rồi, nhóc nhanh chóng đá bay chăn mền sau đó hưng phấn nhảy nhót, hung hăng hôn chiếc nhẫn trên tay mình, nhỏ giọng lẩm bẩm:

“Anh Y Kiệt, cám ơn anh, thích liền tranh thủ…

Em tranh thủ được rồi!”

Ngu Y Kiệt không biết là vì bị Lương Bác Văn nhắc hay là do thời tiết chuyển lạnh mà hắt xì một cái. Ba mẹ Lưu Đồng cũng sắp trở về, cậu ở nhà Lưu Đồng tính ra là đã ba tháng, quán trà sữa bên kia buôn bán cũng không tệ lắm, tiền lương của cậu ở đây cũng tốt. Cuộc sống còn có thêm một người bạn là Bác Văn, quan trọng hơn cậu còn có một người yêu, rất hạnh phúc.

Ngu Y Kiệt đang nấu cơm, Lưu Đồng lại từ phía sau ôm lấy cậu. Ngu Y Kiệt đối với chuyện này đã tạo thành thói quen, mỗi lần Lưu Đồng ôm cậu như vậy đều là chuẩn bị đưa ra yêu cầu gì đó, phần lớn đều là không muốn đọc sách hoặc là…

ban đêm có thể hay không làm vận động. Nhưng lần này lại khác, Lưu Đồng nói

“Y Kiệt, làm bánh bích quy cho anh có được hay không

…”

Ngu Y Kiệt

quay người lại nhìn anh, đưa tay áp áp má anh, nhu hòa hỏi:

“Sao lại muốn em làm bánh bích quy?”

Lưu Đồng mình cúi đầu xuống cười, Ngu Y Kiệt không hiểu rõ anh đang suy nghĩ gì, lại xoa xoa mặt Lưu Đồng.

“Anh thèm ăn bánh bích quy sao? Chúng ta buổi tối đi siêu thị mua nhé?”

“Không phải, muốn…

Y Kiệt làm cho anh…

Làm một cái lớn đến ăn không hết…”

“Ngốc này, làm sao có loại bánh bích quy nào ăn không hết chứ.”

“Vậy làm cho anh một cái to thật to, có được hay không?”

“Được, ăn cơm tối xong em làm cho anh.”

Lưu Đồng vui vẻ gật gật đầu, trong lòng kỳ thật nghĩ rất đơn giản, ngày mai ba mẹ sẽ trở về cùng anh đón sinh nhật. Quà năm nào anh cũng nhận được một đống, nhưng bánh bích quy là duyên phận của hai người, anh nghĩ nếu như có một cái bánh bích quy ăn cả đời không hết thật là tốt, anh vẫn nhớ kỹ lúc Ngu Y Kiệt

đưa cho anh bánh bích quy, bộ dáng đó của cậu tràn ngập ôn nhu và yêu thương.

Lưu Đồng nói muốn một cái bánh bích quy ăn mãi không hết, không biết là phải lớn đến cỡ nào đây…

Lưu Đồng không biết tìm đâu ra cái đĩa thật lớn đưa cho Ngu Y Kiệt, chỉ chỉ nói lớn cỡ này này. Ngu Y Kiệt

gật gật đầu rồi đem nguyên liệu chuẩn bị thật tốt, Lưu Đồng nhìn rất kinh ngạc hỏi

“Y Kiệt…

Làm bánh bích quy phải có nhiều thứ như vậy sao?”

“Đương nhiên rồi, nhưng mà làm bánh lớn quá em không biết có thể làm ngon hay không nữa.”

“Không sao…

Y Kiệt làm đều ngon…”

Ngu Y Kiệt một bên nhồi bột, Lưu Đồng ở bên cạnh chơi bột mì, vẩy bột khắp nơi, trên mặt, trên tóc đều trắng xóa. Ngu Y Kiệt đem bột nhồi xong để vào khuôn chuẩn bị nướng, Lưu Đồng vui vẻ vỗ vỗ tay, sau đó nói với Ngu Y Kiệt.

“Y Kiệt



Trên bánh viết chữ có được hay không?”

“Muốn viết cái gì?”

“Viết…

Sinh nhật…

Á không

!

Viết Y Kiệt thích Tonny.”

Ngu Y Kiệt ngay từ đầu không nghe rõ, không hiểu rõ Lưu Đồng đang suy nghĩ gì, cho nên cắm cúi bắt đầu viết chữ, đến khi nhận ra mới phì cười, sau đó bỏ vào lò nướng.

“Chờ chín là ăn được rồi, nhưng mà bánh lớn như vậy em sợ sẽ không ngon…”

“ Y Kiệt làm



anh đều thích.”

Quả thực đồ ăn mỗi ngày Ngu Y Kiệt làm nếu so với đầu bếp Lưu gia sẽ không ngon bằng, nhưng mỗi lần Lưu Đồng đều ăn rất vui vẻ, còn ăn rất nhiều mà không kén chọn.

Bánh quy nướng xong được Ngu Y Kiệt bỏ ra ngoài để nguội. Còn chưa đợi cho nguội hoàn toàn Lưu Đồng đã bẻ một miếng lớn nếm thử, sau đó hài lòng gật đầu

“Ăn ngon…

Ăn ngon. Y Kiệt…

Nếm thử đi.”

Ngu Y Kiệt cũng bẻ một miếng nhai nhai, hơi cứng một chút, nhưng hương vị cũng không tệ lắm. Cậu không hiểu làm sao mà Lưu Đồng, rõ ràng vừa mới ăn cơm tối xong, còn có thể ăn được cái bánh bích quy to như vậy.

Ban đêm, do ăn quá no, Lưu Đồng nằm ở trên ghế salon sờ sờ bụng mình, còn ợ một cái rõ to. Ngu Y Kiệt ở một bên nhẹ nhàng giúp anh xoa bụng tiêu cơm

“Ăn nhiều như vậy, khó chịu có đúng không

? Anh đừng nằm, đứng lên vận động một chút nào.”

Ngu Y Kiệt vừa định đứng lên, Lưu Đồng đã ngồi dậy kéo cậu. Ngu Y Kiệt bị kéo tới trong ngực Lưu Đồng. Lưu Đồng ôm eo Ngu Y Kiệt, tay còn rất không thành thật ở trên lưng Ngu Y Kiệt vuốt lên vuốt xuống, Ngu Y Kiệt đẩy tay anh ra

“Nè! Tonny, anh muốn làm gì?”

“Vận động một chút

…”

“Không phải loại vận động này, n…này…“



Tui thực sự chết vì sự cute của Tonny rồi:((( sao lại đáng yêu như vậy chứ