Chương 50: Chứng nghiện rượu (6)

Edit: Phong Nguyệt

Mạnh Miên Đông ở bệnh viện ba ngày mới xuất viện.

Tự cậu đi làm thủ tục xuất viện, bởi không có vật riêng tư nào cần mang đi, sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện xong xuôi liền trực tiếp đi về phía cổng bệnh viện.

— Tất cả vật riêng của cậu chỉ có mấy chai rượu cậu lén chuồn ra ngoài mua, nhưng nó đã sớm rỗng tuếch, căn bản không cần phải mang đi, thùng rác mới là nơi bọn nó phải quay về, vì thế sau khi cậu ra khỏi phòng bệnh, lập tức bỏ chúng vào thùng rác.

Còn chưa ra khỏi cổng, cậu đã nhìn thấy một người vội vàng chạy về phía cậu, người kia mặc một bộ quần áo thường, đeo khẩu trang và kính mắt.

–Là Văn Nhiên, có một âm thanh phát ra từ đáy lòng nói như thế.

Văn Nhiên gần đây bề bộn nhiều việc, phải bổ sung một số cảnh quay, nhưng vẫn thường bớt thời giờ đến thăm cậu, có đôi khi là ban ngày, có đôi khi là hơn nửa đêm.

Cậu đã từng tò mò mà lên mạng tra, địa điểm quay của bộ phim này cách cậu bệnh viện gần nửa tiếng máy bay.

Nói không cảm động là giả, song xuất phát từ nghi ngờ, cậu vẫn không tự chủ được mà châm chọc Văn Nhiên.

Nhưng khi cậu thấy Văn Nhiên đứng ở trước mặt cậu, ánh mắt cậu đính chặt trên chiếc trán đầy mồ hôi của Văn Nhiên.

Văn Nhiên vì cậu đổ mồ hôi, trong tiết se lạnh của xuân hàn.

Trái tim của cậu bỗng dưng thịch một cái, cùng lúc đó, cậu nghe Văn Nhiên nói: “Bước đi khó chịu à? Có muốn anh đến quầy phục vụ mượn xe lăn không?”

Mạnh Miên Đông không để ý nói: “Xe lăn làm gì? Ngày đó không phải tôi tự mình về nhà sao? Cùng lắm là chảy chút máu mà thôi, không có gì to tát.”

Văn Nhiên không thích Mạnh Miên Đông dùng giọng điệu như vậy, có điều anh biết Mạnh Miên Đông không phải cố ý.

Anh lại hỏi: “Nếu anh không thích ngồi xe lăn, vậy để anh cõng em được không?”

Mạnh Miên Đông giật mình, Văn Nhiên cõng cậu, nếu bị ai đó chụp sẽ lên đầu đề mất!

Cậu lắc đầu nói: “Anh đừng lo cho tôi nữa được không?”

Văn Nhiên cự tuyệt: “Không được.”

Mạnh Miên Đông thỏa hiệp nói: “Vậy làm phiền anh mượn xe lăn đến đây.”

Văn Nhiên gật đầu: “Em chờ anh nhé, anh sẽ nhanh chóng quay lại.”

Anh sợ Mạnh Miên Đông biến mất lần nữa, vội vàng đi tới quầy phục vụ mượn xe lăn, rồi vội vàng chạy về.

Nhưng lần này, anh lại thấy Mạnh Miên Đông đứng chờ anh ở một khóm hoa sơn trà.

Hoa sơn trà nở rộ, cánh hoa đỏ rực như lửa, nhụy hoa lấp lánh ánh vàng, phiến lá xanh thẫm cùng với cành khô màu nâu nhạt đong đưa trong gió xuân, càng làm nổi bật Mạnh Miên Đông tiều tụy bên cạnh.

Lần đầu tiên anh thấy Mạnh Miên Đông dưới ánh mặt trời, vành mắt đen xì, hốc mắt và hai gò má lõm xuống, da thịt tái nhợt, thân thể gầy yếu, cả người dường như không có chút sức sống nào, phảng phất khói trắng lượn lờ, dễ dàng bị hơi thở yếu ớt của gió xuân thổi bay bất kì lúc nào.

Mạnh Miên Đông cảm thấy Văn Nhiên đang nhìn cậu, không tránh né, thầm nghĩ:

Văn Nhiên rốt cục đã thấy rõ thân thể này của mình không đáng một triệu một lần rồi!

Quá tốt!

Văn Nhiên, để tôi cô đơn một mình đi!!

Nào ngờ động tác kế tiếp của Văn Nhiên không phải xoay người rời đi như cậu nghĩ, mà là đỡ cậu ngồi lên xe lăn, ghé vào lỗ tai cậu nói: “Anh đưa em về nhà.”

Cậu ngạc nhiên, trong lòng lại thầm cười nhạt:

Văn Nhiên chưa làʍ t̠ìиɦ với mình nên mới không chịu rời khỏi?

Văn Nhiên đẩy cậu đến kế bên xe, cậu tự ngồi lên, không cho Văn Nhiên ôm.

Chờ khi về đến dưới lầu nhà cậu, cậu cũng không để cho Văn Nhiên ôm.

Văn Nhiên cảm nhận được Mạnh Miên Đông cự tuyệt từ trong ra ngoài, nhưng vẫn ôn nhu tiễn Mạnh Miên Đông về nhà như trước.

Ban đầu Mạnh Miên Đông cho rằng Văn Nhiên sẽ ở lại ngủ với cậu, thế nhưng Văn Nhiên lại bỏ tất cả rượu cao độ trong nhà cậu vào túi nilon, sau đó hôn mi tâm của cậu nói: “Để tai trái em sớm ngày khôi phục, em phải bỏ hẳn rượu, đầu tiên, từ hôm nay trở đi, anh mong em không uống rượu cao độ nữa.”

Mạnh Miên Đông vừa định phản kháng, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Anh biết em ở

uống rượu trong bệnh viện, vì độ không cao, anh không chọc thủng, em cũng biết rượu đối với thân thể em không tốt, nên khi nằm viện mới uống rượu thấp độ, đúng không?”

Mạnh Miên Đông phủ nhận: “Không phải, tôi chỉ đột nhiên muốn uống rượu thấp độ thôi.”

Văn Nhiên ôm lấy Mạnh Miên Đông: “Em vẫn luôn cố gắng, chỉ là quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi mới ỷ lại rượu cồn đúng không?”

Mạnh Miên Đông nhận định mình là vì trốn tránh hiện thực mới mắc phải chứng nghiện rượu, đây là biểu hiện của sự yếu đuối, Văn Nhiên không cảm thấy vậy sao? Anh cho rằng do cậu mệt mỏi.

“Tôi…” Cậu há miệng, chợt cảm thấy viền mắt có chút nong nóng,

không biết nên nói cái gì.

Văn Nhiên này thật giảo hoạt.

Cậu lại bị Văn Nhiên giảo hoạt này bắt được điểm yếu.

Điều cậu cần nhất bây giờ là quan tâm, Văn Nhiên còn ôn nhu như vậy.

Thêm một thời gian nữa, có lẽ cậu sẽ thích Văn Nhiên chăng?

Cậu chưa nghĩ xong, Văn Nhiên đã hạ một nụ hôn lên mí mắt cậu, chân thật mà nóng cháy.

Thân thể cậu tựa hồ rất thích được Văn Nhiên hôn, đôi tay cậu không tự chủ được vịn bả vai Văn Nhiên, mặc cho Văn Nhiên nhấm nháp.

Khi môi Văn Nhiên trườn đến môi cậu, cậu hé miệng, ngay sau đó, buông lỏng khớp hàm, lộ ra đầu lưỡi.

Lúc đầu, ý thức của cậu vô cùng thanh tỉnh, như hồn phách tách khỏi cơ thể, lạnh lùng nhìn thân thể ngu xuẩn và Văn Nhiên hôn môi.

Không bao lâu sau đó, ý thức của cậu cũng trầm luân theo.

Trong lúc thân thể dần trĩu xuống, cậu dựa vào hiểu biết của mình trúc trắc quấn quít mỗi lưỡi với Văn Nhiên.

Văn Nhiên hôn Mạnh Miên Đông là xuất phát từ kìm lòng không đậu, anh không rõ vì sao Mạnh Miên Đông nguyện ý để anh hôn.

Là bởi vì một triệu?

Suy nghĩ của anh nhất thời bị thất vọng nhấn chìm, song tay trái vẫn đặt lên eo Mạnh Miên Đông, cách lớp áo lông mỏng manh cẩn thận vuốt ve.

Eo Mạnh Miên Đông vô cùng gầy gò, sờ lên nữa có thể sờ thấy xương sườn nhô ra, sắc bén đến nỗi có thể xuyên qua lòng bàn tay anh.

Kết thúc nụ hôn, anh đau lòng ôm Mạnh Miên Đông: “Miên Đông, nhanh chóng tốt lên đi! Em đã nghỉ ngơi ba năm rồi, em không thể nghỉ ngơi nữa, cùng làm việc với anh được không?”

“Tôi…Việc…” Mạnh Miên Đông trong lúc thở dốc, đẩy Văn Nhiên ra, “Tôi không làm được, ca khúc chủ đề của anh hãy tìm người khác đi!”

“Không có người khác, cũng không thể là người khác.” Văn Nhiên nghiêm túc nói, “Phim mới nửa tháng sau sẽ khai máy, dự tính trong vòng tám tháng sẽ hơ khô thẻ tre, trong vòng mười lăm tháng chiếu phim, nếu đến lúc đó em không thể sáng tác và biểu diễn ca khúc chủ đề, bộ phim này biến thành một bộ phim không có ca khúc chủ đề.”

Mạnh Miên Đông không dám tin: “Anh đang nói đùa?”

“Anh không nói đùa, người đầu tư lớn nhất phim này là anh, anh ra 50%, những người đầu tư còn lại đã bị anh thuyết phục, điều kiện là nếu bộ phim này lỗ vốn, anh sẽ bù tổn thất cho họ.” Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông nói, “Kỳ thực anh vốn hy vọng em sẽ tự tay phối nhạc cho toàn bộ nhạc trong phim, có điều hơi quá sức với em. Và…”

Anh cầm tay Mạnh Miên Đông nói: “Miên Đông, bộ phim này tên là <Độc>, nó phỏng theo câu chuyện của em, <Độc> là nhạc cuối phim, nếu như có thể, anh hy vọng em một lần nữa diễn giải <Độc>. Sau khi phim này được duyệt, cũng chính là cuối tuần trước, anh đã cùng Hàn Thừa thương lượng phí bản quyền <Độc> và tiền thù lao phải trả cho em, mấy ngày nữa, Hàn Thừa sẽ đem hợp đồng cụ thể cho em xem. Còn nữa, Miên Đông, anh chẳng những hy vọng em ôm đồm hết thảy âm nhạc trong phim mà còn hy vọng em có thể diễn nhân vật chính.”

Phản ứng đầu tiên của Mạnh Miên Đông là: “Anh không bị trúng tà chứ?”

Văn Nhiên gật đầu nói: “Anh trúng tà, trúng tà của em.”

Mạnh

Miên Đông giễu cợt: “Thì ra thân thể này của tôi lại có mị lực lớn như vậy.”

Văn Nhiên thở dài nói: “Không đơn thuần là vì thân thể của em.”

“Thật không?” Mạnh Miên Đông không tin, thuận miệng tán thành, “Ồ, tôi biết rồi.”

Đối mặt với sự qua loa lấy lệ rõ rõ rành rành của Mạnh Miên Đông, Văn Nhiên hoàn toàn không nghĩ ra được phương pháp nào chứng minh mình thật lòng.

Trùng hợp vào lúc này, điện thoại trong túi áo Văn Nhiên vang lên, là Hàn Thừa gọi tới: “Xảy ra chuyện rồi, Phó đạo đột phát bệnh tim, nhập viện rồi.”

Phó đạo chính là đạo diễn bộ phim mà anh đang quay bổ sung, ông đã qua tuổi 70, là đạo diễn nổi danh thế giới, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh phải nhanh chóng quay lại.

Mạnh Miên Đông thấy Văn Nhiên đổi sắc mặt, nhịn không được hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Văn Nhiên đáp: “Phó đạo nằm viện, anh phải lập tức chạy đến bệnh viện. Em tự chăm sóc bản thân mình thật tốt nhé, đừng đi lung tung, ba bữa cơm anh sẽ bảo người đưa sang, em có cần cái gì khác thì nói cho anh biết, trong điện thoại của em có cuộc gọi nhỡ của anh đó.”

Anh nhấc đến túi nylon có đầy rượu cao độ lên, sau đó nhìn sang Mạnh Miên Đông nói: “Anh có lòng tin với em, em nhất định sẽ tốt hơn, nếu em đồng ý, anh sẽ tận lực bồi bên cạnh em.”

Lời còn chưa dứt, anh đã cho rằng Mạnh Miên Đông sẽ cự tuyệt, ai ngờ cậu lại nói: “Được.”

Mạnh Miên Đông không biết vì sao mình lại trả lời như vậy, cậu cần phải cự tuyệt Văn Nhiên mới đúng, thân thể này lại bị ý tốt của Văn Nhiên đầu độc mất rồi.

Chẳng may ý tốt là giả, cậu nên làm gì bây giờ?

Nhìn vẻ mặt vui mừng Văn Nhiên làm cậu không đành lòng đổi ý.

Vậy cứ thế trước đi.

Cậu tự nói với mình như thế.

Nếu rơi vào tay kẻ lừa gạt, thì bị gạt thôi!

Cùng lắm chỉ bị lừa thể xác này thôi.

— Không đúng, Văn Nhiên là chủ sở hữu của thể xác này, tuy chỉ một lần, nhưng nghiêm túc mà nói, không thể xem như là bị lừa được.

Cậu đưa mắt nhìn Văn Nhiên ra khỏi nhà cậu, cửa chính khép lại, sau đó dưới cơn thúc giục của chứng nghiện rượu, mở một chai rượu đào, chai này có nồng độ cồn là ba độ, không giải nghiền được, cậu uống liên tục ba chai, cơn nghiện cũng không có xu hướng giảm bớt, ngược lại càng lúc càng mãnh liệt.

Cậu muốn uống rượu năm mươi độ trở lên, chẳng qua tất cả rượu cao độ đều bị Văn Nhiên mang đi rồi.

Trái tim của cậu không ngừng rít gào: Đi mua rượu, nhanh lên, năm mươi độ, không, mua 60 độ…

Rượu sẽ ảnh hưởng khôi phục tiến độ khôi phục của tai trái, đặc biệt là rượu có nồng độ cao.

Thế nên cậu không thể đi mua rượu.

Cậu vừa đáp ứng Văn Nhiên phải cố gắng tốt hơn.

Tư vị bị cơn nghiện rượu hành hạ như bị nghìn vạn con kiến gặm nhấm khắp da thịt, không thể chịu đựng, cậu chỉ có thể cầm chai rượu khác giải nghiện.

Để phân tán lực chú ý, cậu vừa uống rượu, vừa chơi game.

Nhịn đến hơn tám giờ, thân thể cậu bắt đầu co giật.

Cậu rõ ràng đây là một trong những bệnh trạng của chứng nghiện rượu, e rằng kế tiếp, cậu còn có thể nôn mửa, chán ăn.

Quả nhiên, qua một giờ mười lăm phút, dạ dày của cậu bắt đầu sôi trào, cậu lập tức vọt tới bồn cầu, nôn toàn bộ thức ăn ngày hôm nay ra sạch sẽ.

Cậu nôn mửa, giống như ngày đó trên sân khấu.

Ngày đó cậu rất chật vật, muốn chạy trốn, dưới cái nhìn soi mói của khán giả, lại không biết trốn chỗ nào.

Hiên tại cậu cũng rất chật vật, khác một điều là không cần che giấu nữa, vì ở đây không có khán giả.

Người hứa hẹn sẽ tận lực bồi bên cạnh cậu là Văn Nhiên cũng không ở đây.

Cậu chỉ có một mình.