Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm

Chương 47: Chứng nghiện rượu (3)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Phong Nguyệt

Mạnh Miên Đông bị ánh mặt trời ấm áp chiếu tỉnh, mở mắt ra, đập vào mi mắt là trần nhà hoàn toàn xa lạ, cậu giật mình, ngồi dậy, nhìn xung quanh, lúc này mới nhớ lại, hôm qua cậu bán thân, người mua là Văn Nhiên, dù cậu đang ở trong nhà Văn Nhiên, nhưng cậu chưa hề lên giường với Văn Nhiên, cậu đang ngồi trên ghế salon, trên người đắp một cái chăn, quần áo còn nguyên xi.

Văn Nhiên đắp chăn giúp cậu?

Rốt cuộc ý đồ của Văn Nhiên là gì?

Cậu xốc chăn lên, mới vừa mang dép vào liền nghe thấy tiếng mở cửa, cậu không tự chủ được khẩn trương, sau đó cậu thấy Văn Nhiên xách một túi nguyên liệu nấu ăn.

Văn Nhiên khoác một chiếc áo khoác màu xám, quàng khăn len Cashmere cùng màu, mang kính đen, mũ lưỡi trai đè thấp.

Cậu chưa kịp nói gì, thậm chí người vẫn còn ngồi trên ghế salon, Văn Nhiên đã chạy tới trước mặt cậu rồi.

Văn Nhiên thoạt nhìn có chút lo lắng, hô hấp bất ổn: “Miên Đông, em muốn về nhà? Ăn trưa rồi đi được chứ?”

Cậu nhịn không được châm chọc: “Hôm qua chúng ta chưa làʍ t̠ìиɦ nên anh luyến tiếc tôi? Nếu hôm qua chúng ta làʍ t̠ìиɦ có phải mỗi ngày anh đều quấn lấy tôi không?”

Văn Nhiên không trả lời, hơi lộ ra chán nản nói: “Xin lỗi, hẳn là em rất chán ghét anh nhỉ? Em đi thay quần áo đi! Anh đưa em về nhà.”

“Tôi không ghét anh.” Mạnh Miên Đông đúng là chán ghét Văn Nhiên, chán ghét Văn Nhiên được khán giả yêu thích, chán ghét Văn Nhiên trải qua khoảng thời gian cậu từng trải qua, chán ghét sự hiện diện của Văn Nhiên, nó tô đậm sự nghèo túng bất kham của cậu, chán ghét Văn Nhiên ôn nhu đối xử với cậu như vậy, làm hết thảy trào phúng của cậu không có chỗ phát huy, ngược lại biến thành ngang ngược không biết lý lẽ.

— Không phải, thật ra cậu rất không nói lý, Văn Nhiên không có làm gì sai, chuyện bán thân là do cậu chấp thuận, Văn Nhiên cũng không bức ép cậu.

Truy tìm căn nguyên, cái cậu ghét cũng không phải Văn Nhiên mà là bản thân vô dụng và tàn tật của mình.

Đối với Văn Nhiên, cậu ước ao nhiều hơn, như người nghèo khổ hâm mộ kẻ giàu sang quyền quý vậy.

Tâm lý tiêu cực như thế trước đây cậu chưa từng trải qua, dù ở thời điểm chỉ là một cô nhi, chưa trở thành ca sĩ, cậu đều vô cùng tự tin, bởi vì cậu tin chắc mình nhất định sẽ có tương lai tốt đẹp

Nhưng khi cậu từ đỉnh núi rơi xuống vực sâu, sự tin tưởng của cậu cũng giống như tai trái của cậu, chúng cùng nhau bỏ cậu đi.

Giờ đây cậu chỉ còn lại hai căn hộ, một ít tiền gởi ngân hàng, một căn bệnh nghiện rượu và một bộ thân thể ốm yếu.

Vừa nghĩ tới bệnh nghiện rượu là lập tức lên cơn nghiện.

Cậu nhìn chằm chằm Văn Nhiên hỏi: “Có rượu không?”

“Không có rượu.” Trong căn hộ vốn có rượu, nhưng hôm qua Văn Nhiên thừa dịp Mạnh Miên Đông ngủ, đã vứt hết rồi.

Trong phạm vi quyền hạn của anh, anh không muốn Mạnh Miên Đông có thể tiếp xúc rượu.

Mạnh Miên Đông không tin Văn Nhiên, dưới cơn nghiện rượu, cậu tìm lung tung, bởi không tìm được một giọt rượu, cậu nhịn không được mà cầm bình rượu gia vị trong phòng bếp đổ vô miệng.

Văn Nhiên không thể không cướp lấy, hai người giành co, bình rượu gia vị rớt xuống đất, vỡ tan tành, rượu bắn tung tóe lên hai người.

Yết hầu Mạnh Miên Đông vẫn kịch liệt mấp máy, đáng tiếc, không có giọt rượu nào rót vào, chỉ có mùi rượu trong không khí thoảng qua.

Cậu vọt tới phòng tắm, thay quần áo của mình, chạy ra ngoài, lại bị Văn Nhiên đuổi theo bắt lấy cổ tay.

Không đợi Văn Nhiên mở miệng, cậu trừng Văn Nhiên nói: “Buông!”

“Không buông.” Văn Nhiên quan sát Mạnh Miên Đông từ trên xuống dưới, xác định Mạnh Miên Đông không có bị mảnh vỡ làm bị thương, mới ôn nhu nói, “Miên Đông, cai rượu được không?”

Mạnh Miên Đông rõ ràng bản thân mắc chứng nghiện rượu, nhưng lại không nghĩ rằng bệnh của mình nghiêm trọng đến mức để Văn Nhiên nhìn ra.

Cậu chưa từng có nghĩ tới muốn cai rượu, dựa vào rượu làm tê liệt bản thân, để bản thân sống thoải mái một chút, có gì không tốt?

Cậu cạy từng ngón tay của Văn Nhiên ra, sau đó nhàn nhạt đáp: “Không, tôi thích uống rượu.”

Văn Nhiên liếc nhìn tay phải trống rỗng, lo lắng nói: “Lỡ như…”

Mạnh Miên Đông ngắt lời: “Lỡ như tôi uống đến chết, phiền anh giúp tôi nhặt xác!”

Văn Nhiên giật mình, anh biết Mạnh Miên Đông sống rất đau khổ, dựa vào rượu làm tê liệt bản thân, anh không ngờ Mạnh Miên Đông thế mà lại không muốn sống.

Anh chợt nhớ đến Mạnh Miên Đông nhảy lầu tự sát ở thế giới hiện thực, dưới đất toàn là máu me nhầy nhụa, không khỏi sợ hãi.

Nếu Mạnh Miên Đông trước mặt cũng tự sát, anh nên làm cái gì bây giờ?

Anh mất Mạnh Miên Đông hai lần, anh cũng không có cơ hội cứu Mạnh Miên Đông nữa, đây là điều mà anh không thể chịu được.

Bây giờ anh phải làm sao đây?

Trong đầu anh nhất thời thoáng hiện lên một suy nghĩ nguy hiểm: Giam cầm!

Nhốt Mạnh Miên Đông trong phòng, không cho cậu uống một giọt rượu nào, thẳng đến khi cậu cai rượu mới thôi.

Nhưng như vậy, Mạnh Miên Đông sẽ hận anh đi?

Nên làm gì mới tốt đây?

Mạnh Miên Đông chợt nhìn thấy nỗi sợ, đau đớn, hốt hoảng giữa lông mày Văn Nhiên, khó hiểu vô cùng song lười để ý, xoay người bỏ đi.

Văn Nhiên vẫn chưa nghĩ ra mình nên làm gì, thân thể đã ôm lấy Mạnh Miên Đông từ phía sau.

Mạnh Miên Đông trong ngực gầy vô cùng, rõ ràng anh ôm lấy thân thể người sống lại y như ôm thi thể người chết vậy.

Mạnh Miên Đông đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó giãy dụa.

Đối mặt với Mạnh Miên Đông giãy dụa, Văn Nhiên sợ Mạnh Miên Đông lại đi uống rượu, không chịu buông lỏng.

Rồi nghe Mạnh Miên Đông nói: “Thiếu chút nữa quên mất, tôi đã nhận tiền của anh, hẳn là phải bị anh đè mới có thể đi.”

Anh muốn phản bác, lại sợ Mạnh Miên Đông kiên trì muốn đi, thế nên không lên tiếng.

Mạnh Miên Đông thấp giọng nói: “Buông ra! Tôi ra ngoài mua rượu, hết cơn nghiện tôi sẽ trở lại.”

Văn Nhiên bỗng nhiên ý thức mình quá gấp gáp, chứng nghiện rượu không phải chớp mắt là có thể từ bỏ, ngay từ đầu không cho Mạnh Miên Đông uống rượu, thân thể Mạnh Miên Đông nhất định không chịu nổi, dẫn đến run rẩy, co quắp, buồn nôn…

Anh lập tức buông lỏng Mạnh Miên Đông ra, nói: “Anh đi cùng em.”

“Tùy anh.” Mạnh Miên Đông đi phía trước, nhấn nút thang máy.

Sau khi ra khỏi thang máy, cậu nghiêng đầu đi hỏi Văn Nhiên: “Ở đâu có cửa hàng tiện lợi?”

Văn Nhiên trả lời: “Ra khỏi tiểu khu quẹo phải.”

“Ừm.” Mạnh

Miên Đông gật đầu, dựa theo lời Văn Nhiên nói, tìm được cửa hàng tiện lợi.

Cậu cầm lấy một chai rượu đế có nồng độ cao, đang muốn đi tới quầy trả tiền, lại nghe thấy Văn Nhiên nói: “Đổi thành rượu vang đỏ được chứ?”

Cậu sợ làm người khác chú ý, không muốn tranh chấp với Văn Nhiên, liền nghe theo anh, đổi rượu đế thành rượu vang đỏ.

Lúc trả tiền ở quầy thu ngân, nhân viên nhìn hai người mãi, cậu bồn chồn không thôi, ra khỏi cửa hàng tiện lợi, mới nghĩ chắc là do rượu gia vị trên người cậu và Văn Nhiên.

Sau khi trở về nhà Văn Nhiên, cậu lục tìm dụng cụ mở nút chai rồi khui rượu, vừa kề miệng uống, vừa nói: “Nhà anh có dụng cụ mở chai, chứng tỏ anh từng uống rượu vang đỏ, thật là trong nhà không có rượu vang đỏ hay anh gạt tôi?”

Văn Nhiên đè nén xung động đoạt lấy rượu vang đỏ trong tay Mạnh Miên Đông, nói thật: “Thừa lúc em ngủ, anh vứt hết rượu trong nhà rồi.”

“Anh không muốn tôi uống rượu đến thế sao?” Mạnh Miên Đông hỏi “Anh nói anh thích dáng vẻ tôi ca hát, thế nên anh mới không thích tôi uống rượu?”

Văn Nhiên thổ lộ: “Anh thích dáng vẻ em ca hát, cũng thích em.”

Có lẽ có thể mượn thổ lộ để tạo ra liên hệ với Mạnh Miên Đông, cũng có lẽ không thể.

Nhưng ít nhất có thể đem hành vi của anh hợp lý hoá, nếu không…chỉ đơn thuần thích bộ dáng ca hát của Mạnh Miên Đông mà hy vọng Mạnh Miên Đông cai rượu thì không đủ thuyết phục.

Anh sợ dọa Mạnh Miên Đông, không tính thổ lộ nhanh như vậy.

Đối diện với Mạnh Miên Đông cả người gai góc, đề phòng anh, anh không thể không thay đổi chủ ý.

Anh đợi phản ứng Mạnh Miên Đông đối với câu vừa nãy của anh như hung thủ phạm trọng tội chờ phán quyết của tòa án.

Ngay sau đó, âm thanh Mạnh Miên Đông lọt vào tai anh: “Người anh thích không phải tôi, người anh thích đã chết trên sân khấu rồi.”

Văn Nhiên phủ nhận: “Người anh thích chính là em, dù em biến thành bộ dáng gì, anh đều sẽ rung động vì em.”

Mạnh Miên Đông đương nhiên không tin, nếu đổi lại là cậu của ba năm trước kia, Văn Nhiên bày tỏ với cậu, dù là ngoài ý muốn thì cậu cũng không thắc mắc, bởi vì cậu cho là mình đáng để Văn Nhiên động tâm, song cậu của hiện tai, không nhắc đến danh tiếng như mặt trời ban trưa của Văn Nhiên, dẫu là một người bình thường thích cậu, cậu cũng không tin.

Cậu tự giễu nói: “Tôi có gì đáng cho anh thích? Ca hát? Anh phải biết tai trái của tôi bị điếc rồi, không ca hát được nữa, tướng mạo? Bây giờ tôi y hệt con quỷ, thân thể? Tôi không thạo kỹ năng giường chiếu, gầy trơ xương, lúc đè chắc chắn sẽ không thoải mái.”

Văn Nhiên nghiêm túc nói: “Em sẽ khá hơn, nếu em đồng ý, anh sẽ đi bệnh viện với em, cho dù là chứng điếc đột ngột hay chứng nghiện rượu, đều sẽ trị hết; nếu em không muốn đi bệnh viện, anh cũng sẽ ở bên cạnh em.”

Mạnh Miên Đông đặt câu hỏi: “Vì sao anh không nghĩ nếu tôi không muốn anh ở bên cạnh tôi, anh sẽ làm sao?”

Văn Nhiên không nghĩ ngợi đáp: “Em sẽ đồng ý.”

Mạnh Miên Đông giễu cợt: “Dùng tiền để cho tôi đồng ý à?”

văn Thiêu lắc đầu nói: “Dùng tâm.”

Trước khi xuất đạo, Mạnh Miên Đông được không ít cả trai lẫn gái theo đuổi, họ vì tướng mạo của cậu mà tới, sau mấy lần bị cậu cự tuyệt, liền thôi; sau khi xuất đạo, bọn họ tới vì tướng mạo, danh tiếng, tiền tài, địa vị, tài hoa của cậu, bị người đại diện cản mấy lần và bị cậu từ chối mấy lần, cũng đều thôi.

Văn Nhiên tựa hồ không giống họ.

Nếu không… Chỉ bằng giọng điệu lạnh lùng của cậu từ tối qua đến giờ cũng đủ làm cho Văn Nhiên từ bỏ rồi.

Mặc dù như thế, cậu vẫn chọn không tin Văn Nhiên, bởi vì cậu cảm giác mình không có gì có thể để Văn Nhiên thích, tựa như những gì cậu vừa nói.

Thế nên cậu mờ miệng cười nhạo: “Dùng tâm? Văn ảnh đế, anh nghĩ mình đang diễn phim tình cảm cẩu huyết à? Dù anh thích diễn, cũng nên tìm một đối tượng thích hợp mới đúng chứ!”

Hết chương 47[Góc giải thích bổ sung:

Chứng nghiện rượu

hay còn gọi là

nghiện rượu

hay

nát rượu

là một

bệnh nghiện

mãn tính.

Bảng phân loại bệnh quốc tế

ICD-10 liệt chứng nghiện rượu vào loại “rối loạn hành vi và tâm thần do sử dụng các

chất tác động tâm thần”. Chất gây ra là

rượu, chính xác hơn là etanol

hình thành khi

lên men

rượu.

Chứng nghiện rượu có thể bắt đầu ngay khi uống đều đặn một lượng nhỏ. Không phải lúc nào người nghiện rượu cũng ở trong trạng thái say sưa. Chứng nghiện rượu diễn tiến một cách tương đối chậm chạp và khó nhận thấy. Những người mang chứng bệnh này thường không ý thức được tính nghiêm trọng của chứng bệnh. Uống quá nhiều rượu là nguyên nhân gây ra các bệnh cơ thể và tâm thần trầm trọng và lâu dài khác (xơ gan,

nhồi máu cơ tim,

mất trí nhớ…).

Vì tiềm năng gây nghiện của rượu rất lớn nên khả năng điều trị duy nhất là từ bỏ một cách triệt để các thức uống, món ăn hay thuốc uống có cồn. Để đạt đến mục đích này các biện pháp

điều trị tâm lý là không thể bỏ qua được.]

(Nguồn: Wiki)
« Chương TrướcChương Tiếp »