Chương 38: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (37)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phong Nguyệt

Văn Nhiên lấy chiếc Rolls- Royce Phantom đi đón Mạnh Miên Đông, nhưng mới vừa lái ra ngoài lại gặp trục trặc, tốn hai tiếng mới xử lý xong xuôi.Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm - Chương 38: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (37)Khi anh tới A Đại, màn đêm đã buông xuống.

Anh nhìn Mạnh Miên Đông mang theo hành lý đứng trong gió rét, co rụt người, gương mặt bị đông đến đỏ bừng, đứng im như một pho tượng, khi thấy anh, vừa hưng phấn vẫy tay vừa chạy tới chỗ anh, cả hành lý cũng quên luôn.

Anh nhanh chóng xuống xe, ôm lấy người đang bổ nhào vào lòng anh.

Mạnh Miên Đông ôm chầm eo Văn Nhiên, hấp thu nhiệt độ trên người Văn Nhiên, buồn bực nói: “Anh tới trễ một tiếng rồi, còn không nghe điện thoại, lúc thì em nghĩ anh xảy ra chuyện, lúc thì lại nghĩ anh không cần em nữa.”

Văn Nhiên móc điện thoại trong túi ra nhìn, không ngờ hết pin rồi.

“Xin lỗi.” Anh hôn tóc Mạnh Miên Đông, nói, “Sẽ không có chuyện anh không cần em, em là người quan trọng nhất của anh trên thế giới này. Lát nữa anh về kêu Trần Lật liên hệ nhà sản xuất di động chế một cái điện thoại pin cực trâu ha.”

Mạnh Miên Đông nhìn Văn Nhiên bằng đôi mắt ươn ướt, hung dữ uy hϊếp: “Anh mà dám bỏ em, sau này em sẽ không nuôi anh đâu.”

Văn Nhiên “hoảng sợ”: “Nếu em không nuôi anh, anh phải ở đầu đường mất.”

Mạnh Miên Đông vuốt trán Văn Nhiên: “Vậy anh nhớ ngoan ngoãn nha.”

“Anh sẽ ngoan ngoãn.” Văn Nhiên phối hợp cúi đầu, chờ Mạnh Miên Đông thả tay xuống mới nói, “Lạnh không? Lên xe đi!”

*Chỗ này là ẻm muốn vuốt đầu Văn Nhiên nhưng mà ẻm lùn quá nên chỉ vuốt tới trán thôi:)))))

Mạnh Miên Đông gật đầu, rồi lập tức lên xe.

Văn Nhiên dẫn theo mười bảo tiêu, ngồi ba chiếc Porsche Cayenne khác nhau, không cần đợi anh ra lệnh, một trong số họ sớm đã xuống xe, xách hành lý của Mạnh Miên Đông.Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm - Chương 38: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (37)Văn Nhiên muốn ở riêng với Mạnh Miên Đông, thế nên dẫu có đổi thành chiếc Rolls-Royce Phantom rộng rãi thì vẫn tự mình lái xe.

Dọc đường, Mạnh Miên Đông líu ra líu rít kể những chuyện phát sinh trong trường đại học của mình, Văn Nhiên mỉm cười đáp lại.

Trước khi về nhà, hai người ăn cơm tối, kế đó mua chút hoa quả.

Lúc xe chạy vào gara, bên trong xe hơi im ắng, Mạnh Miên Đông đỏ mặt, hồi lâu mới cắn môi nói: “Về đến nhà, anh sẽ làm chứ?”

Văn Nhiên ôn nhu đáp: “Ừm, nếu em muốn.”

Mạnh Miên Đông lấy dũng khí nói: “Em muốn anh làm em.”

“Vậy chờ về đến nhà, anh sẽ làm em.” Văn Nhiên xuống xe, thân sĩ mở cửa xe cho Mạnh Miên Đông, nắm tay dắt Mạnh Miên Đông lên lầu.

Vừa vào cửa, Văn Nhiên lập tức áp Mạnh Miên Đông lên cửa hôn.

Nụ hôn của anh trước giờ luôn ôn nhu, chỉ là lâu rồi không cùng Mạnh Miên Đông hôn nhau, thoáng chốc không khống chế được, mãnh liệt khuấy đảo khoang miệng Mạnh Miên Đông một hồi mới miễn cưỡng dịu dàng lại.

Mạnh Miên Đông cảm thấy địa phương bị đầu lưỡi Văn Nhiên quét qua như thiêu như đốt, rung động khó nhịn.

Cậu bị Văn Nhiên anh hôn đến nhũn ra, lúc này anh bắt đầu sờ soạng cơ thể cậu.

“Ưm…” Cậu không thể phát ra âm thanh hoàn chỉnh, dù rêи ɾỉ hay thở dốc cũng đều bị Văn Nhiên nuốt xuống.

Cậu sợ mình té ngã, cố gắng ôm cổ Văn Nhiên, cánh tay lại không hề có sức lực.

Văn Nhiên nhận ra tình trạng của Mạnh Miên Đông, một tay giữ eo Mạnh Miên Đông, ôm Mạnh Miên Đông lên, tay còn lại sờ soạng cậu.

Đợi Mạnh Miên Đông không thở nổi, Văn Nhiên mới lui ra khỏi khoang miệng cậu, sau đó liếʍ môi cậu, khàn giọng hỏi: “Tiếp tục không?”

Mạnh Miên Đông nói không ra lời, chỉ thành thật gật gật đầu.

“Được, vậy cứ tiếp tục.” Văn Nhiên bế Mạnh Miên Đông lên, đang muốn tiến vào phòng ngủ, lại bị Mạnh Miên Đông thở hổn hển ngăn cản: “Em… em… em muốn… đi… đi tắm trước…”

“Không bẩn.” Văn Nhiên thấy Mạnh Miên Đông kiên trì, đành ôm Mạnh Miên Đông đến phòng tắm.

Mạnh Miên Đông run rẩy cởϊ qυầи áo, kéo áo đang đóng thùng của Văn Nhiên ra, cúi đầu nói: “Cùng tắm đi.”

Văn Nhiên từ chối: “Không được, anh sợ mình nhịn không được đây là lần đầu tiên của em, không thích hợp làm trong phòng tắm.”

“Em… không sao, chỉ cần là anh, tất cả đều không sao.” Những lời này vô cùng chọc người thương yêu, đáng tiếc Văn Nhiên lại trực tiếp đi ra ngoài.

Về tinh thần, Mạnh Miên Đông rất muốn tắm chung với Văn Nhiên, có điều thân thể lại trở nên nhẹ nhõm khi thấy Văn Nhiên rời đi.

Đối với chuyện tìиɧ ɖu͙©, cậu vẫn sợ hãi như trước.

Cậu cẩn thận thoa sữa tắm lên mọi ngóc ngách cơ thể, tắm sạch sẽ xong, cậu bỗng chần chờ, đổ nước nóng đầy bồn tắm, che bản thân mình lại.

Cậu không hề lợi hại như Văn Nhiên khen, cậu là kẻ nhát gan.

Cậu ngâm mình trong nước, mãi đến khi nước trong bồn nguội mới ra khỏi bồn lấy khăn tắm, đầu ngón tay khó khăn chạm tới khăn tắm, vất vả nắm được một góc, thế mà lại làm rơi xuống đất.

Cậu cầm một khăn tắm khác… lại thất bại.

Cậu sầu não nhìn hai cái khăn tắm dưới đất, giọng Văn Nhiên từ khe cửa vọng vào: “Miên Đông, em không có chuyện gì chứ? Em đã tắm nửa tiếng rồi.”

“Em không sao.” Mạnh Miên Đông lên tiếng, không thèm lau khô nữa, lõα ɭồ đi ra ngoài.

Căn hộ này có trang bị điều hòa nên không hề lạnh, nhưng thân thể cậu lại run lẩy bẩy.

Văn Nhiên đã tắm trong phòng tắm của phòng mình, đang mặc áo choàng tắm ngồi trên sofa, tiếng đóng mở cửa phòng tắm làm anh thêm khó nhịn, anh không kịp chờ mà nhìn về phía Mạnh Miên Đông.

Khi anh nhìn thấy dáng vẻ của Mạnh Miên Đông, nhất thời tỉnh táo.

Anh cầm áo choàng tắm tới, bao lấy cơ thể Mạnh Miên Đông, sau đó ôm cậu đến trên giường, hôn lên trán cậu một cái, nói: “Ngủ ngon.”

“Anh không làm em sao?” Mạnh Miên Đông níu lấy tay áo của Văn Nhiên, “Làm em đi được không?”

Văn Nhiên ngưng mắt nhìn Mạnh Miên Đông, lắc đầu nói: “Sắc mặt em không tái, nhưng thân thể em đang phát run.”

“Em muốn anh làm em cơ.” Mạnh Miên Đông xuống giường, ôm chặt Văn Nhiên, Văn Nhiên không dao động, cậu cúi người, lấy can đảm há miệng ngậm vào.

Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu, Văn Nhiên vội vã đẩy cậu ra, cậu cũng không nhả.

Văn Nhiên biết Mạnh Miên Đông làm như vậy là muốn biểu đạt quyết tâm với anh, cũng là muốn làm anh thoải mái.

Có điều anh không hề cảm thấy thoải mái chút nào, nhìn Mạnh Miên Đông mặt nhăn mày nhíu làm sao có thể thoải mái mà cứng được?

Anh không thể không đồng ý: “Miên Đông, buông ra đi. Để anh tới.”

“Ừm.” Mạnh Miên Đông buông ra, nằm xuống, thân thể cứng ngắt, tay chân mở rộng hết sức có thể.

Văn Nhiên phủ người xuống, làm màn dạo đầu lâu đến nỗi Mạnh Miên Đông muốn đổi ý luôn, sau đó anh mới ôn nhu kết hợp với cậu.

Mạnh Miên Đông vừa sợ hãi vừa căng thẳng, cơ hồ không mở mắt ra, từ đầu tới cuối đều rất ngoan ngoãn, mặc cho Văn Nhiên đưa đẩy.

Cảm giác đau đớn và mãn nguyện hòa lẫn vào nhau, cậu thất thần bật khóc, Văn Nhiên hôn nước mắt cậu, cậu quấn lấy Văn Nhiên, nói: “Văn Nhiên, em yêu anh.”

“Miên Đông, anh cũng yêu em.” Văn Nhiên không dám làm quá, làm một lần rồi ôm Mạnh Miên Đông đi tắm.

Tắm xong, Mạnh Miên Đông mệt mỏi rã rời ngủ trong lòng Văn Nhiên, chỉ thở thôi cũng đã hao hết khí lực của cậu rồi, huống chi ngoại trừ thở, cậu còn làm chuyện kịch liệt hơn nhiều.

Lúc cậu tỉnh lại, đầu tiên là cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Văn Nhiên, tiếp theo mới thấy không khỏe.

Văn Nhiên đã sớm tỉnh dậy, nghe thấy động tĩnh, nghiêng đầu nhìn Mạnh Miên Đông, lo lắng hỏi: “Em vẫn ổn chứ?”

Mạnh Miên Đông xấu hổ không dám đối mặt với Văn Nhiên, quay đầu đi chỗ khác: “Em rất ổn.”

“Vậy là tốt.” Văn Nhiên xoa xoa bụng Mạnh Miên Đông, “Có đói bụng không? Sắp 12 giờ trưa rồi, em muốn anh đi làm bữa trưa hay ở cùng em.”

“Em muốn anh ở cùng em.” Mạnh Miên Đông rúc vào ngực Văn Nhiên, kéo chăn lên che mặt.

“Ừm, anh ở cùng em.” Dứt lời, Văn Nhiên vỗ nhẹ sống lưng Mạnh Miên Đông, trấn an cậu.

Đến tận 3 giờ rưỡi chiều, Mạnh Miên Đông đáng thương kêu “Đói quá”, Văn Nhiên mới rời giường nấu cơm.

Đợi Văn Nhiên đi rồi, Mạnh Miên Đông mới dám cẩn thận nhìn thân thể của mình, trên người cậu tràn đầy dấu hôn của Văn Nhiên, chắc mấy ngày nữa cũng không thể ra cửa.

Cơ mà không sao, quan trọng là cậu không bị nỗi sợ của bản thân đánh bại, thuận lợi cùng Văn Nhiên, người mà cậu yêu nhất lên giường.

Cậu vừa nghĩ thế, Văn Nhiên bỗng đẩy cửa vào trêu: “Thích hoa hồng nhỏ anh thưởng cho em lắm à?”

Không chờ cậu trả lời, Văn Nhiên đã đi tới trước mặt cậu, hôn lên mi tâm cậu, nói: “Miên Đông của anh lợi hại quá, có thể làm anh nếm được cảm giác tiêu hồn thực cốt.”

Cậu còn tưởng rằng Văn Nhiên muốn khen cậu dũng cảm, ai dè lại lưu manh với cậu.

Cơ mà tiêu hồn thực cốt… hiển nhiên không có khả năng.

Cậu thẹn thùng nói: “Em không biết làm sao đáp lại anh, sao có thể cho anh nếm được cảm giác tiêu hồn thực cốt?”

Văn Nhiên cười nói: “Bởi vì em là Miên Đông của anh, dẫu em không biết đáp lại anh thế nào đi nữa, cũng có thể làm anh nếm được cảm giác tiêu hồn thực cốt.”

Mạnh Miên Đông không khỏi dấy lên ý chí chiến đấu: “Em sẽ cố gắng để anh nếm được cảm giác tiêu hồn thực cốt chân chính.”

“Anh rất mong chờ, chỉ là tối hôm qua đã tiêu hồn thực cốt lắm rồi, em còn cố gắng nữa, có lẽ anh không thể khống chế bản thân mình, làm đến khi em cầu xin cũng không buông ra mất.” Văn Nhiên lưu manh xong, nghiêm túc nói, “Em nằm đi được không? Để anh dễ bôi thuốc, tối qua anh đã bôi một lần, hôm nay phải bôi thêm lần nữa.”

Cảm giác lúc bôi thuốc thật khó tả, đau đớn xen lẫn tê dại, vậy mà cậu bỗng nảy sinh ý nghĩ muốn thời gian bôi thuốc dài hơn.

Mạnh Miên Đông âm thầm trách mình quá háo sắc, trong lòng lại ngọt ngào tựa như pudding sữa đậu đỏ tối qua vậy.Người Yêu Mắc Chứng Trầm Cảm - Chương 38: Chứng rối loạn nhân cách phụ thuộc- Phục tùng (37)Cậu yêu Văn Nhiên, yêu thích gương mặt đẹp trai của Văn Nhiên là chuyện đương nhiên nhỉ?

Cậu thuyết phục bản thân, giơ tay sờ soạng cánh tay Văn Nhiên, anh đè tay cậu xuống, bất đắc dĩ nói: “Anh đang bôi thuốc.”