Edit: Phong Nguyệt
7 giờ sáng, Mạnh Miên Đông rời giường cùng Văn Nhiên đi làm.
Thời gian làm việc là 9 giờ, vì thời gian còn sớm, công ty cũng không xa lắm, nên sau khi ăn sáng xong, Văn Nhiên đề nghị đạp xe đi làm.
Trong quá trình điều trị trầm cảm, vận động là một trong những điều cần thiết.
Mạnh Miên Đông đồng ý, vừa ngồi lên xe, lại nghe Văn Nhiên nói: "Người nào tới trước người đó được quyết định tối nay làm mấy lần."
Cậu đỏ mặt, chưa kịp mở miệng, vừa ngẩng đầu lên, Văn Nhiên đã đi vọt xa.
"Văn Nhiên, anh ăn gian!" Cậu vội vã đạp xe đuổi theo.
Thật ra trước kia họ không làʍ t̠ìиɦ thường xuyên như vậy, mỗi tuần nhiều nhất là bốn ngày, còn bây giờ ngày nào cũng làm.
Túng dục quá độ không tốt cho sức khoẻ, nhưng nếu không làm, Mạnh Miên Đông sẽ bất an, có khi sẽ mất ngủ.
Văn Nhiên thầm thở dài, dừng trước đèn đỏ, quay đầu nhìn Mạnh Miên Đông.
Mạnh Miên Đông ít vận động, anh không dùng hết sức mà vẫn bỏ xa Mạnh Miên Đông.
Đèn đỏ chuyển xanh, anh không băng qua đường mà chờ Mạnh Miên Đông đến mới tiếp tục đạp về phía trước.
Hôm nay trời đẹp, lẽ ra đón ánh mặt trời là một chuyện rất vui vẻ, vậy mà anh không cảm thấy vui chút nào.
Chưa tới một km, Miên Đông của anh đã thở hồng hộc.
Tất nhiên anh là người đến công ty trước, anh xuống xe, đứng dưới lầu nhìn Mạnh Miên Đông xa xa.
Khoảng năm phút sau, Mạnh Miên Đông mới đến nơi.
Hai người đậu xe ở khu xe đạp rồi lên lầu.
Văn Nhiên có văn phòng riêng, vào văn phòng, Mạnh Miên Đông lay áo Văn Nhiên, không cam lòng nói: "Em thua."
Văn Nhiên rút một tờ khăn giấy, vừa lau mồ hôi cho Mạnh Miên Đông vừa hỏi: "Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"
Mạnh Miên Đông lắc đầu: "Em không yếu ớt như vậy, chưa đến năm km mà."
Văn Nhiên nói: "Xin lỗi, anh xem thường em rồi."
Khăn giấy trên tay bị mồ hôi của Mạnh Miên Đông làm ướt nhẹp, anh vào phòng vệ sinh trong văn phòng nhúng khăn, sau đó vắt khô, lau mặt cho Mạnh Miên Đông.
Hô hấp Mạnh Miên Đông còn chưa ổn định, được Văn Nhiên lau mặt, vén áo hoodie của mình lên, nói: "Lau một cái."
Văn Nhiên lau xương sườn lộ ra của Mạnh Miên Đông, không khỏi đau lòng.
Có phải lần trước Mạnh Miên Đông cũng gầy như vậy không? Anh thường lên giường cùng Mạnh Miên Đông mà lại không hề hay biết. Anh thật sự chưa đủ tư cách làm người yêu.
Anh ném khăn qua một bên, hôn lên xương sườn của Mạnh Miên Đông: "Anh không chăm sóc em đàng hoàng, xin lỗi."
"Không phải chỉ mình anh chăm sóc em, chúng ta chăm sóc lẫn nhau mới đúng, em cũng không chăm sóc anh đàng hoàng, em biết công việc của anh vất vả, em biết anh muốn kiến tạo sự nghiệp, nhưng em không biết rốt cuộc vất vả bao nhiêu, thậm chí hôm qua mấy giờ anh ngủ, em cũng không biết." Mạnh Miên Đông buồn bã, "Từ lúc em bị trầm cảm, anh càng vất vả hơn, phải là em xin lỗi anh, vì sao em lại bị trầm cảm chứ?"
Văn Nhiên ôm Mạnh Miên Đông vào lòng, xoa lưng Mạnh Miên Đông: "Em nhất định sẽ tốt lên, cố gắng lên."
"Em sẽ cố gắng." Mạnh Miên Đông cọ môi vào cằm Văn Nhiên, "Bây giờ anh phải làm việc đúng không? Hôn em một cái đi."
Văn Nhiên tức khắc cúi đầu hôn Mạnh Miên Đông, thoáng liếʍ mυ"ŧ rồi chui vào trong khoang miệng cậu.
Anh rất thích cảm giác hai người răng môi giao triền, vì như vậy anh có thể chân chân thật thật cảm nhận rằng Mạnh Miên Đông vẫn còn sống, chứ không phải là một cỗ thi thể lạnh băng hay nổi đầy thi ban.
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, một giọng nói vang lên: "Anh, em có chuyện muốn bàn với anh."
Người bước vào là Văn Viêm, Văn Viêm thấy tình hình trước mắt, dại ra, lúng túng khi thấy anh mình hôn.
Anh hắn và anh dâu đang hôn môi, tuy anh hắn rất ôn nhu, song hắn chưa từng thấy anh mình ôn nhu nhường này.
Hắn đang muốn đẩy cửa ra ngoài, lại bị Văn Nhiên gọi lại: "Có chuyện gì?"
"Quấy rầy rồi, lát nữa em trở lại." Hắn không trả lời, vội vã lao ra ngoài.
Văn Nhiên nhìn cánh cửa khép lại, lại nhìn Mạnh Miên Đông hai má đỏ bừng: "Còn muốn hôn nữa không?"
Mạnh Miên Đông gật đầu: "Muốn."
Văn Nhiên đè Mạnh Miên Đông lên bàn làm việc, lần nữa hôn Mạnh Miên Đông.
Đến khi kết thúc nụ hôn, anh ôm Mạnh Miên Đông ngồi xuống sofa, lại nói: "Anh đi tìm A Viêm, em nghỉ ngơi trước đi."
Mạnh Miên Đông chưa lấy lại sức, ngồi trên sofa, hai mắt khép hờ, thở hổn hển.
Văn Nhiên rất nhanh trở lại, đến trước mặt Mạnh Miên Đông hỏi: "Xin lỗi, giờ anh phải ra ngoài gặp khách hàng, em ở văn phòng chờ anh được không?"
"Ừm, được." Mạnh Miên Đông lại nghi hoặc, "Sao anh anh cứ xin lỗi em mãi thế? Anh không có lỗi gì với em cả."
Xin lỗi, lần trước anh không chăm sóc em đàng hoàng, khiến em nhảy lầu tự sát hôm rét đậm. Văn Nhiên thầm trả lời trong lòng, nỗ lực duy trì dáng vẻ bình thường, ôn nhu nói: "Anh biết rồi. Miên Đông, anh đi nhé, anh sẽ tranh thủ giờ cơm về."
Anh và Văn Viêm đi gặp khách hàng, công ty của họ là công ty khoa học kỹ thuật, hiện đang thiết kế và vận hành trang web.
Công ty của khách hàng không xa, lái xe nửa tiếng là đến.
Khách hàng không dễ nói chuyện, rõ ràng bản thân yêu cầu sai, lại một hai nói họ sai.
Đây là khách hàng lớn, không thể đắc tội, anh và Văn Viêm không thể không nhúng nhường xin lỗi.
Dây dưa hơn hai tiếng, khách hàng mới miễn cưỡng quyết định tiếp tục hợp tác.
Khi họ ra khỏi công ty, thể xác và tinh thần đã mệt nhoài.
Văn Viêm luôn tí tởn trước mặt anh nay ỉu xìu, Văn Nhiên lái xe, nghiêng đầu nói: "Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát đi."
Văn Viêm nghe lời nhắm mắt lại, sau đó hỏi: "Tình huống của Miên Đông rất nghiêm trọng hả? Nếu không anh cũng không mang anh ấy đi làm."
"Bây giờ chưa tính là rất nghiêm trọng, nhưng đang từ từ chuyển biến xấu." Thân thể dần dần gầy gò chính là biểu hiện chuyển biến xấu.
Văn Nhiên không thể lừa mình, cũng không cần phải lừa Văn Viêm.
Văn Viêm mở hai mắt ra, nhăn mày: "Nếu Miên Đông xảy ra chuyện, anh sẽ làm sao?"
"Miên Đông sẽ không xảy ra chuyện gì, anh sẽ bảo vệ Miên Đông. Lỡ..." Văn Nhiên kiên định nói, "Anh nói nếu lỡ xảy ra chuyện gì, công ty đành giao cho em."
Văn Viêm run giọng: "Anh, không phải anh muốn chết theo chứ?"
Văn Nhiên không giấu giếm: "A Viêm, em cũng biết anh em chưa từng yêu ai, Miên Đông là người đầu tiên cũng là người cuối cùng, nếu mất Miên Đông, anh sống cũng không thấy ý nghĩa."
Anh không dám tưởng tượng tương lai sẽ thế nào, trầm cảm là một căn bệnh rất khó chữa, tỉ lệ tử vong chỉ đứng thứ hai sau bệnh tim.
Anh chỉ có thể nghĩ rằng Miên Đông sẽ tốt lên.
Văn Viêm trầm mặc, sau một lúc lâu mới an ủi: "Miên Đông nhất định sẽ tốt lên."
"Ừ, anh biết nhất định em ấy sẽ tốt lên." Văn Nhiên lái xe về công ty, bước vào thang máy, ra khỏi thang máy lại vội vàng về văn phòng.
Anh mở cửa, Mạnh Miên Đông đang ngoan ngoãn ngồi bỗng lao vào lòng anh, hai mắt đen láy nhìn anh: "Văn Nhiên, anh về rồi."
"Miên Đông, anh về rồi." Văn Nhiên hôn trán Mạnh Miên Đông, hỏi, "Có phải ngồi một mình chán lắm không?"
"Không chán, hồi nãy em chơi cờ vua trên di động." Mạnh Miên Đông nói dối, sau khi Văn Nhiên đi, cậu chỉ làm một việc là chờ Văn Nhiên về.
Văn Nhiên xoa đầu Mạnh Miên Đông: "Vậy là tốt, Miên Đông ngoan lắm."
Mạnh Miên Đông bất mãn: "Em không phải con nít, anh đừng khen em giống như khen con nít."
Văn Nhiên sửa sai: "Miên Đông muốn anh khen thế nào?"
Mạnh Miên Đông nghĩ nghĩ, bá đạo nói: "Khen em là người thông minh nhất thế giới này."
Văn Nhiên đột nhiên nhớ tới gấu nâu Miên Đông thích được khen, Mạnh Miên Đông ở các thế giới đều là một phần của Miên Đông, đương nhiên có tính cánh giống nhau, chẳng qua bởi vì bệnh tâm lý và hoàn cảnh trưởng thành khác nhau nên có đôi chút khác biệt.
Văn Nhiên muốn trêu Mạnh Miên Đông, không chiều theo lời Mạnh Miên Đông mà nói: "Miên Đông của anh mê người nhất thế giới, hấp dẫn nhất thế giới, làm anh sướиɠ nhất thế giới."
Mạnh Miên Đông đỏ bừng mặt, trừng Văn Nhiên, không bao lâu, lí nhí nói: "Em rất vui vì anh khen em như vậy."
Văn Nhiên cố ý mơn trớn vòng eo Mạnh Miên Đông, ám muội nói: "Anh muốn em ngay bây giờ."
Mạnh Miên Đông không từ chối, thoát khỏi lòng Văn Nhiên, định khóa cửa lại.
Nào ngờ Văn Nhiên cười nói: "Miên Đông của anh nhiệt tình ghê, cơ mà hôm nay anh thắng, làm bao nhiêu lần phải do anh quyết định."
Mạnh Miên Đông đáng thương hỏi: "Chẳng lẽ hôm nay không làm?"
Một trong những bệnh trạng của trầm cảm là giảm ham muốn tìиɧ ɖu͙©, may mà nó không phát sinh trên người Mạnh Miên Đông, bằng không Văn Nhiên không biết làm sao xoa dịu Mạnh Miên Đông.
Văn Nhiên không lắc đầu, cũng không gật đầu mà nói: "Không nói em biết."
"Đại bại hoại." Mạnh Miên Đông cắn mạnh vào môi Văn Nhiên, quay về sofa ngồi.
Lúc này cậu thật sự chơi cờ vua, tuy cờ nghệ bình thường, nhưng vô cùng háo thắng, sau khi liên tục thua ba ván, quay quắc sang chơi cờ bay.
Từ trước đến nay, nhân sinh của cậu luôn bận rộn, từ lúc bắt đầu cô nhi viện cho đến cấp hai, cậu phải cưu mang các em trai em gái nhỏ hơn mình, lên cấp ba, cậu cố gắng học hành để có một tương lai sáng lạng, lên đại học, khi người khác rong chơi, trốn học, yêu đương, chẳng những cậu không nghỉ một tiết nào mà còn đi tự học mỗi tối, lúc học nghiên cứu sinh, học tiến sĩ, cậu cũng không chểnh mảng, sau khi đi làm, ngày nào cậu cũng nhốt mình trong phòng nghiên cứu, dẫu sau này sống chung với Văn Nhiên, cậu cũng không chậm trễ công việc, sau khi từ chức về trường học, cậu cũng cố gắng tiếp sức cho mình.
Có thể nói chuỗi ngày sau khi nghỉ học là chuỗi ngày nhàn nhã nhất đời cậu, có điều nhàn nhã quá làm cậu bất an.
Ngoại trừ cậu, tất cả mọi người đều đang cố gắng, còn cậu thì trốn dưới cánh của Văn Nhiên, đã vậy còn mắc trầm cảm.
Cậu nửa thấy mình quá vô dụng nửa không biết làm thế nào mới tốt, chỉ biết tiếp tục trốn dưới cánh của Văn Nhiên.
Cậu thường xuyên nghĩ nếu có thể giấu chuyện mình trầm cảm thì tốt quá.
Vậy thì Văn Nhiên có thể chuyên tâm vào sự nghiệp của mình rồi.
Hết chương 177