Edit: Phong Nguyệt
Mạnh Miên Đông say, may mà không hề nôn mửa.
Về đến nhà, anh đỡ Mạnh Miên Đông lên giường, Mạnh Miên Đông khi tỉnh táo luôn dè chừng anh, Mạnh Miên Đông hiện giờ lại hoàn toàn khác, sắc mặt ửng đỏ, đôi môi hơi hé mở.
Anh không nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Mạnh Miên Đông, tắt đèn trần, chừa lại đèn ngủ đầu giường rồi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa phòng, anh nhìn Mạnh Miên Đông, ôn nhu nói: "Ngủ ngon, Miên Đông."
"Ngủ ngon..." Mạnh Miên Đông lăn một cái, sau đó ngủ mất.
Anh sợ Mạnh Miên Đông bị cảm lạnh, rón rén vào đắp lại chăn cho cậu.
Lúc ấy anh không mấy dư dả, căn hộ mà anh thuê là căn hộ đơn, không có dư giường ngủ, không thể không nằm tạm sofa.
Tuy sofa nhỏ hẹp, không thoải mái, nhưng anh chưa từng vui vẻ thế này, Mạnh Miên Đông ở cách anh không xa, chỉ cần đi vài bước là có thể nhìn thấy Mạnh Miên Đông.
Hôm sau, anh bị Mạnh Miên Đông đánh thức, Mạnh Miên Đông tràn đầy kinh ngạc, bước đến trước mặt anh, mím môi hỏi: "Đây là nhà anh?"
Anh hơi thất vọng, tối qua Mạnh Miên Đông còn nhéo mặt anh, vừa tỉnh dậy đã lập tức trở về dáng vẻ ngày thường.
Anh không thể hiện thất vọng ra ngoài, ngồi dậy đáp: "Nói đúng ra thì đây không phải là nhà anh mà là nhà anh thuê."
Mạnh Miên Đông gật đầu, lại hỏi: "Hôm qua em uống say hả? Mà sao anh biết em ở đâu?"
Ngữ điệu Mạnh Miên Đông không vui không hờn, chỉ đơn giản là thắc mắc.
Anh nói thật: "Vừa hay lúc đó anh gửi tin nhắn cho em, bạn em nói rằng em uống say, kêu anh mang em về, anh hỏi địa chỉ, em không chịu nói, anh đành mang em về đây."
"Ra vậy." Mạnh Miên Đông đột nhiên đỏ mặt, hiển nhiên nhớ tới gì đó.
Ngay sau đó, anh nghe thấy Mạnh Miên Đông nói: "Em nhớ hôm qua anh đến izakaya, em còn nhéo mặt anh."
Anh chưa kịp phản ứng, Mạnh Miên Đông lại nói: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."
Thái độ khách sáo này rõ ràng anh đã quen rồi mới phải, chỉ bởi chuyện tối qua mà anh lầm tưởng mình và Mạnh Miên Đông đã gần nhau hơn, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Đương lúc anh cố gắng tỏ vẻ bình thường, Mạnh Miên Đông đã vạch trần: "Em nói sai ở đâu sao?"
"Em không sai."
Là anh tự mình đa tình. Anh thầm bổ sung một câu trong lòng, lại nói: "Anh đi lấy bàn chải đánh răng, ly đánh răng và khăn lau mặt cho em, đợi em rửa mặt xong, anh sẽ tiễn em về."
Mạnh Miên Đông không trả lời, anh lưu loát cầm bàn chải đánh răng, ly đánh răng, khăn lau mặt nhét vào tay Mạnh Miên Đông.
Anh đứng trước sofa vừa nhìn Mạnh Miên Đông vừa nhìn thời gian.
Hôm nay là cuối tuần, anh vốn không cần đi làm, chẳng qua dạo này anh và em trai đang bàn chuyện gây dựng sự nghiệp, hôm nay phải ra ngoài gặp Văn Viêm, hai người hẹn nhau lúc 8 giờ rưỡi, bây giờ đã sắp 8 giờ.
Chờ Mạnh Miên Đông rửa mặt xong, anh nhanh chóng đi tắm, rửa mặt, rồi thay bộ đồ mới cầm vào.
Đẩy cửa phòng tắm ra, anh thấy Mạnh Miên Đông đứng nép mình bên cửa sổ.
Nghe thấy động tĩnh, Mạnh Miên Đông đi về phía anh.
Anh không nói gì, mở cửa, cùng Mạnh Miên Đông ra ngoài.
Xuống lầu, anh hỏi Mạnh Miên Đông: "Em trở về thế nào?"
Mạnh Miên Đông lắc đầu: "Em cũng không biết, không biết gần đây có tàu điện ngầm hay xe buýt không."
Ở thành phố này có rất nhiều trường đại học, anh biết Mạnh Miên Đông đang học tiến sĩ, nhưng chưa từng hỏi Mạnh Miên Đông học ở đâu.
Anh hít một hơi, hỏi: "Miên Đông, em học đại học nào?"
Mạnh Miên Đông không do dự đáp: "A đại."
A đại là đại học hàng đầu trong nước, Mạnh Miên Đông học tiến sĩ ở A Đại nhất định sẽ có tương lai vô hạn.
"Gần tiểu khu có tàu điện ngầm đến chạy thẳng A đại, anh dẫn em đi nhé." Anh dẫn Mạnh Miên Đông đến trạm, nhìn đồng hồ đếm ngược, một phút nữa, tàu điện ngầm sẽ đến.
Anh và Mạnh Miên Đông không phải người thích nói chuyện phiếm, vì thế dọc đường không ai nói gì.
Khi tàu điện ngầm tới, anh mới chợt nhớ lẽ ra nên hỏi Mạnh Miên Đông có muốn ăn sáng chung không, bây giờ không còn kịp nữa.
Anh nuốt lời muốn nói vào, bỗng nghe Mạnh Miên Đông hỏi: "Có phải anh vội vã muốn đuổi em đi không?"
Anh giật mình: "Không phải anh vội vã muốn đuổi em đi, anh nghĩ em không thích ở nhà anh."
"Không phải không thích." Mạnh Miên Đông nói, "Chỉ không quen, em là kiểu người rất khó thích nghi, không giỏi giao tiếp, không quen ở chỗ lạ, em sẽ cố gắng, vả lại..."
Nào ngờ, Mạnh Miên Đông đỏ mặt hỏi: "Không phải chúng ta đang quen nhau?"
Anh thấy hình như mình nghe lầm rồi, hỏi lại: "Chúng ta đang quen nhau? Bắt đầu từ khi nào?"
"Không phải anh nói nhất kiến chung tình với em, thường hẹn em ra ngoài ăn sao? Em vốn không đi ăn với người khác —— Hôm qua là tình huống đặc biệt, ngày ngày nào chúng ta cũng gửi tin nhắn, cuối tuần nào em cũng đồng ý lời mời của anh, trạng thái này không phải đang quen nhau sao? Hay em nghĩ sai rồi?" Mạnh Miên Đông suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, ngoại trừ thảo luận nghiên cứu, cậu chưa từng nói nhiều như vậy, nội dung còn quá xấu hổ, nhất kiến chung tình, quen nhau gì đó, đều là những từ ngữ xa lạ với cậu.
Anh nhớ lúc đó phản ứng đầu tiên của mình là kinh ngạc, tiếp theo là mừng như điên.
Anh thử nắm tay Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông không kháng cự, chỉ đỏ bừng mặt.
Khi tàu điện ngầm đến, anh nắm chặt tay Mạnh Miên Đông, hỏi: "Bây giờ em muốn quay về trường hay muốn ở bên anh?"
"Có làm trễ nãi thời gian của anh không? Anh nói anh và em trai đang cùng gây dựng sự nghiệp mà phải không? Hôm nay là cuối tuần, có lẽ anh còn có việc phải làm." Mạnh Miên Đông mỉm cười, muốn rút tay về, lại bị ôm lấy, dù chỉ bị ôm một lát cũng đủ làm cậu xao xuyến, đương nhiên cảm giác lạ lẫm chiếm nhiều hơn, chắc sống cô độc đã lâu nên không quen với nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể người khác.
Lúc anh ôm Mạnh Miên Đông, tàu điện ngầm đã ầm ầm chạy qua.
Anh thấy thân thể Mạnh Miên Đông cứng đờ, vội xin lỗi: "Xin lỗi."
"Không sao." Mạnh Miên Đông lặp lại lời vừa nãy lần nữa.
Anh gọi cho Văn Viêm, mặc kệ Văn Viêm phản đối, giao phó mọi chuyện cho Văn Viên, rồi nhìn Mạnh Miên Đông cười nói: "Bây giờ anh không còn chuyện gì gấp gì nữa."
Mạnh Miên Đông áy náy nói: "Vì em mà nghỉ làm không tốt lắm."
Anh nói: "Không có gì không tốt, vì em là người anh thích."
Mạnh Miên Đông hỏi: "Giờ chúng ta làm gì?"
"Chúng ta đi ăn sáng trước đi." Thấy Mạnh Miên Đông đồng ý, anh liền cùng Mạnh Miên Đông ra khỏi trạm.
Anh không nắm tay Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông cũng không chủ động đi nắm tay anh, hai người vẫn cách nhau một khoảng trống đủ chứa một người trưởng thành.
Không lâu trước đây Mạnh Miên Đông nói họ đang quen nhau, Mạnh Miên Đông không cần thiết phải nói dối.
Anh lại nắm tay Mạnh Miên Đông, thấy Mạnh Miên Đông không kháng cự mới hỏi: "Em thích anh nắm tay em không?"
Mạnh Miên Đông nghĩ nghĩ: "Trong ký ức của em, em chưa từng nắm tay ai, nếu không ghét thì chắc là thích."
Anh hỏi tiếp: "Vậy sao mỗi lần đi chung với anh, em đều chừa một khoảng rộng như vậy?"
"Em rất ngốc." Mạnh Miên Đông ngượng ngùng cười, "Em không biết làm sao rút ngắn khoảng cách với anh, không biết làm sao biểu đạt rằng em muốn đến gần anh."
Vậy ra Mạnh Miên Đông không phải dè chừng anh mà không biết làm sao à?
Anh thử ôm eo Mạnh Miên Đông, Mạnh Miên Đông vẫn không kháng cự.
Anh quan tâm hỏi: "Không thấy khó chịu chứ?"
Hai tai Mạnh Miên Đông đỏ ửng, thấp giọng nói: "Chỉ cảm thấy không quen, ngoại trừ anh, chưa có ai làm như thế này với em."
Anh không miễn cưỡng Mạnh Miên Đông, lập tức buông eo Mạnh Miên Đông ra, chỉ nắm tay Mạnh Miên Đông.
Anh dẫn Mạnh Miên Đông đi ăn sáng, sau đó cùng nhau dạo hiệu sách hồi lâu rồi mới đưa Mạnh Miên Đông lên tàu điện ngầm.
Về sau, anh và Mạnh Miên Đông không tiến thêm bước nào, vẫn duy trì giai đoạn nắm tay.
Tốt nghiệp tiến sĩ xong, Mạnh Miên Đông vào một công ty dược phẩm nghiên cứu và phát triển thuốc, hơn một tháng sau, Thất Tịch đến.
Anh và Mạnh Miên Đông ăn một bữa thịnh soạn ở một nhà hàng Pháp lãng mạng, sau đó, anh đưa Mạnh Miên Đông về ký túc xá công ty, lúc xoay người, Mạnh Miên Đông chợt hỏi: "Em có thể hôn anh không?"
Anh tưởng mình nghe nhầm, tạm dừng một chút mới quay người lại, chăm chú nhìn Mạnh Miên Đông: "Có thể, chỉ cẩn em muốn."
Mạnh Miên Đông thấp hơn anh một chút, anh cúi đầu, nhắm mắt lại.
Không bao lâu, cánh môi mềm mại của Mạnh Miên Đông phủ lên.
Nụ hôn này là nụ hôn đầu tiên của anh, gần như kết thúc trong nháy mắt..
Anh mở mắt ra, ánh vào mắt là Mạnh Miên Đông đầy thẹn thùng, sờ môi hỏi: "Bước tiếp theo là lên giường?"
Anh biết vừa nãy cũng là nụ hôn đầu tiên của Mạnh Miên Đông, trong lòng rất vui vẻ, song không đáp lại yêu cầu của Mạnh Miên Đông: "Chúng ta từ từ tới."
"Ừm." Mạnh Miên Đông nhìn anh một cái thật sâu, đang định về ký túc xá, lại bị anh giữ chặt cổ tay, ôm vào lòng.
Anh hôn vài cái lên tóc Mạnh Miên Đông mới thôi.
Mạnh Miên Đông cúi đầu, nói: "Văn Nhiên, mai gặp."
Đây là lần đầu tiên Mạnh Miên Đông hẹn anh, anh không khỏi mỉm cười: "Miên Đông, mai gặp."
Kể từ đó, mỗi lần gặp mặt, họ đều nắm tay, ôm hôn, mãi cho đến cuối năm cũng chưa lên giường, thậm chí chưa từng hôn sâu.
Cuối năm, Mạnh Miên Đông nghiên cứu không thuận lợi, chậm chạp không có tiến triển, thời gian gặp nhau càng lúc càng ít.
25 tháng chạp, Mạnh Miên Đông hồ hởi gọi điện cho anh: "Văn Nhiên, em có đột phá rồi."
Anh cũng vui vẻ theo: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn mừng nhé?"
Tin nhắn mà anh nhận được lại là: "Xin lỗi, em phải tiếp tục làm việc."
Qua tết nguyên tiêu, Mạnh Miên Đông mới hết tăng ca.
Trong khoảng thời gian đó, anh không gặp được Mạnh Miên Đông.
Lúc anh gặp lại Mạnh Miên Đông là 16 tháng giêng, Mạnh Miên Đông gầy một vòng, tinh thần lại rất tốt.
Bọn họ đi ăn món Singapore, cơm nước xong, anh xoa xoa đầu Mạnh Miên Đông: "Anh đưa em về nghỉ ngơi."
Mạnh Miên Đông bỗng nói: "Em muốn đến nhà anh."
"Ừm." Anh đang cảnh cáo mình không được nảy sinh tà niệm, lại nghe Mạnh Miên Đông nói: "Trước đó chúng ta đi mua bia đi."
Anh biết tửu lượng Mạnh Miên Đông không tốt, hỏi: "Sao phải mua bia?"
Ánh mắt của Mạnh Miên Đông lập lòe, ngây thơ mà quyến rũ vô cùng: "Em muốn mượn rượu lấy can đảm."
Anh giật mình, trong lòng đã ẩn ẩn đoán được, nhưng vẫn hỏi: "Vì sao muốn mượn rượu lấy can đảm?"
Mạnh Miên Đông không đáp mà hỏi: "Anh có muốn lên giường với em không?"
"Muốn, nhưng anh không gấp, anh đợi em thích ứng." Anh muốn cùng Mạnh Miên Đông lên giường, từ ánh mắt đầu tiên đã muốn, thích một người đương nhiên sẽ sinh ra du͙© vọиɠ với người đó.
"Em cảm thấy mình đã thích ứng rồi, em quá nhát nên phải mượn rượu để ép mình bước ra bước này." Mạnh Miên Đông hít một hơi, "Vì thế chúng ta mua bia đi."
Hai người mua hai lon bia ở trước tiểu khu nhà anh, Mạnh Miên Đông vừa vào nhà, liền dốc sức chuốc rượu.
Tiếp đó, Mạnh Miên Đông dán tới, bị anh ôm lên giường, ôn nhu chiếm hữu.
Nửa năm sau, bọn họ bắt đầu cuộc sống ở chung ngọt ngào.
Ba tháng sau, bọn họ mua một căn nhà trả góp cho riêng mình.
Đến lúc này, tình yêu của họ không gặp bất cứ trắc trở gì, hết thảy đều phát triển theo hướng thuận lợi.
Anh cho rằng mình và Mạnh Miên Đông sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau, vậy mà bốn năm rưỡi sau, cuộc sống ngọt ngào của họ vì Mạnh Miên Đông tự sát mà dừng hẳn.
Hết chương 174
Thanh niên quăng thính say mê đến nỗi người ta đớp rồi cũng không hay biết:)))))