Chương 1: LỜI NÓI ĐẦU

Màn đêm thảm thấm

Trên giường lớn, từng tiếng thở dốc như dệt thành một khúc nhạc cầu hồn.

Thân thế trẻ tuổi ôm lấy nhau, lửa nóng như thiêu đốt ra một lớp mà hồi mỏng.

"A... Biệt Thanh, anh nhe một chút. Người phụ nữ si mê ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đề phía trên, bàn tay nhỏ bé chống trên l*иg ngực to lớn của anh, khẽ đẩy ra.

Trước đây tuy có có xấu hổ, nhưng chưa bao giờ từ chối anh. Huống hồ một tháng không gặp, theo lý mà nói, phải là tiểu biệt thắng tân hôn (lâu ngày không gặp tình cảm sẽ càng nồng nhiệt).

Nhưng đêm nay, cô rõ ràng đang chống

Anh nghĩ tới những tin đồn kia, Tô Vy Lâm và Trương Dân Đào dạo này rất thân thiết

Anh không tin cô sẽ thay lòng đổi dạ hay bắt cá hai tay, không tin người phụ nữ đã được Mộ Biệt Thanh anh yêu còn có thể đi yêu người đàn ông khác. Nhưng, những tin đồn kia lại khiến anh khó chịu.Nụ hôn này khiến To Vy Larn hoi that than, nhịn không được ngáng đầu lên, ngương ngừng mà kiên định hòa theo anh

Bởi vì, có mang thai

Mà thân thể của cô, cũng bởi vì vậy mà thay đổi

Có rất muốn giống như trước đây, hoàn toàn giao bản thân mình cho anh, đặc biệt là hôm nay...

Nhưng, cô lại sợ tổn thương đứa trẻ.

Cặp môi đỏ mọng khép mở, cảnh môi hơi run rẩy. "Ừ, tôi muốn "

Mộ Biệt Thanh cho rằng có đang gấp gáp. "Vậy em tự làm đi...

Hai mặt Tô Vy Lâm nhãm nghiên, eo nhỏ dua day.

Cô chợt mở đôi mắt ngập nước ra, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông cũng đang chim trong sóng tình như cô, nhìn chăm chăm, như thể muốn đem hình dáng anh khác vào đáy lòng vĩnh viễn.

Họ cùng nhau lêи đỉиɦ.

Có tự mình che dấu đau đớn kịch liệt và nổi tuyệt vọng nơi đáy tim.

Thế giới dừng lại, cô đẩy cánh tay mạnhmẽ đang ôm ngang lưng minh, xuống giường.

“Muốn tàn sao? Anh tam cho ern Mô Biệt Thanh nói xong cũng muốn xuống giường. lại thấy Tô Vy Làm nhặt từng cái quân cái áo dưới đất, mạc vào

Anh lập tức không vui "Trẻ vậy rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, em muốn làm gì?"

Tô Vy Lâm đưa lưng về phía anh, vừa kéo khóa váy lên vừa nói. Mộ Biệt Thanh, đây là lần cuối cùng.

Giọng điệu của cô thờ ở, như thể đang

nói một chuyện nhỏ không có gì quan trọng. Lông mày Mộ Biệt Thanh nhíu lại. "Cái gì cuối cùng?"

Tô Vy Lâm nghiêm túc xoay người, mặt không cảm xúc "Mộ Biệt Thanh, chúng ta chia tay đi.”

“Em nói lại lần nữa xem!"

Mộ Biệt Thanh sau khi khϊếp sợ, đáy mắt như nhuốm một lớp sương lạnh, nhìn chăm chăm Vy Lâm, mất lạnh như một phiên bằng, như thể muốn đảm thủng có, hoặc là ăn tươi nuốt sống cô.

Mới này, bọn họ còn triền miên trên giường, chỉ sau một lát, cô liền nói chia tay?Chuyển khí này là chia tay, đùa a

Hô hấp của Vy Làm thoảng ngừng lại. Nhưng có vẫn nói ra lý do đã sớm chuẩn bị sản "Anh luôn bận rộn nhiều việc, không ở bên tôi, tôi rất cô đơn rất lạnh lẽo, nên đã yêu người khác rồi "

Mộ Biệt Thanh xuống giường đi về phía Tô Vy Lâm .

Tô Vy Lâm nằm tay lại thật chặt, trái tim như bị một sợi dây siết lại, mà mỗi khi anh bước đến càng gần, thì sợi dãy ấy lại càng siết chặt hơn, trái tim cô cũng bị siết đến mức đau đớn nghẹn ngào.

Cho đến khi, cải bóng cao lớn như núi của anh từ trên xuống dưới bao phủ lấy cô



Vy Lâm gần như thở không ra hơi.

Cúi mặt xuống, không dám nhìn anh. Cô không nói, người đàn ông trước mặt cũng không vội nói chuyện.

Chỉ là cặp mắt lạnh lẽo như lưỡi dao kia vẫn cứ nhìn chăm chăm cô, dáng vẻ như thể muốn nhìn thấu có

Tô Vy Lâm bị anh nhìn chăm chạm đến mức đứng ngồi không yên, thầm hít một hơi, lấy dũng khí, ngẩng đầu lên, đối mặt với ảnhmát lạnh như bằng của anh

“Đúng vậy! Tôi đã thay lòng đổi dạ, đã yêu Tham Dân Đào 1 Mộ Biệt Thanh giữa chúng ta đã kết thúc rồi Hoàn toàn kết thúc. "

"A...

Tô Vy Lâm đang nói, còn chưa kịp nói xong, cặp môi đỏ mọng đã bị đôi môi mỏng lạnh buốt của Mộ Biệt Thanh chặn lại.

Anh như một con thủ dữ đang nổi giận, một tay đè tay cô lên vách tường sau lưng, mạnh mẽ văn chặt căm cô, hôn môi có một cách ngang ngược, công thành đoạt đất, cướp lấy tất cả hương vị thuộc về cỏ, chiếm lấy hơi thở của cô...

Anh tin tưởng cô như vậy, bao nhiêu người nói với anh chuyện của cô với Thẩm Dân Đào, anh vẫn không hỏi cô một câu, cô lại thản nhiên ra ngoài làm chuyện như thế với mình.

“Ưʍ... Ưʍ. "Vy Lâm đương nhiên không ngờ đột nhiên anh lại như vậy, dùng mọi cách đẩy anh ra: "Mộ Biệt Thanh, anh đủ rồi!! Thả tôi ra...

Đáy mắt âm u của Mộ Biệt Thanh lộ vẻ tức giận kìm nén: "Lúc trước khi cô tấn công tổn sức quấn lấy tôi, cô đáng lẽ phải biết, giữachúng ta khi nào kết thúc, chưa bao giờ là do có quyết định

Anh nói xong, bàn tay lớn thờ báo thờ vào trong áo Có.

Anh cố ý

Anh trêu chọc cô, anh hận có, chỉ càng khiến có thêm kiên quyết

"Đừng!"

Vy Lâm lớn tiếng gọi, bàn tay nhỏ bé

cách lớp áo chộp lấy bàn tay lớn của anh đang làm loạn trên người minh, giọt nước mắt nhục nhã suýt chút chảy ra từ khỏe mắt: "Mộ Biệt Thanh, anh khốn kiếp!

"Khốn kiếp?" Mộ Biệt Thanh lạnh lùng nhếch môi: "So với cô, Mộ Biệt Thanh tôi cảm thấy xấu hổi"

Bàn tay lớn trong quần áo cô hung hãng ngang ngược càng tùy ý làm bậy, mà sức lực của đôi tay, bởi vì tức giận, càng thô bạo hơn.

Tô Vy Lâm có cảm giác, như thể bất cứ lúc nào mình cũng có thể chết trên tay anh.

Cô tức đến đỏ mặt, thở hổn hển nói: "Được, Mô Biệt Thanh, nếu anh đã muốn ngủ với tôi như vậy, được thôi! 3 tỷ Anh đưa tôi 3 tỷ, mẹ kiếp anh muốn ngủ bao nhiêu cũngTây Mô Biệt Thanh bằng nhiên dừng lại Đầu ngón tay lập tức lạnh như băng khuôn mặt lạnh lùng lại như phù thêm mot löp suong lanh

Tô Vy Lâm không nhịn được mà rừng minh, tìm như ngừng đặc

Tay anh cứng đờ rút ra khỏi áo có âm thành khăn khăn giọng điều lạnh lẽo. Tế Vy giữa chúng ta hoàn toàn kết thúc Lâm,

Nói xong, anh chán ghét đấy có ra hở hừng quay người, bóng lưng lạnh lẽo mà dứt khoát

Mặt Tô Vy Làm trắng bệch, đừng dựa vào tường nhìn bóng lưng anh biến mất trong phòng tâm, nước mắt tuôn rơi.

Một giây sau, có cầm lấy túi trên ghế tông cửa xông ra

Mưa mưa rơi như trút nước, cả thành phố như thế bị bao trùm bởi một lớp màn che xám xịt ép tới mức người ta không thở nổi

Trên mặt đất trống trải tiêu điều, một chiếc xe thương vụ màu đen đang đỗ lại, phía trước chiếc xe không xa, một người đàn ông khi chất trong trẻo nhưng lạnh lùng đang che ôcho một vị phu nhân khi thể khinh người đứng ở đó, mà đối diện bà ta là một có gái tuổi không lớn lắm.

Cô gái không che ô, chỉ đứng trong mưa, ngựa đầu, cứng ran giảng co với vị phu nhân.

“Tò Vy Lâm tự có hiểu rõ, nghiệt chủng này nên sống hay là chết "

Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng, như từ trong hố băng phát ra, không có chút độ ẩm nào.



"Mẹ, đứa nhỏ này cũng mang dòng máu nhà họ Mộ các người, mẹ không thể đối xử với nó như vậy!!" Tô Vy Lâm vẫn muốn thuyết phục người phu nhân trước mặt.

Hai tay che bụng dưới hơi phòng lên của mình, có chưa bao giờ cảm thấy lạnh lẽo và bất lực như lúc này. “Xị!" Bà Mộ Trần Ý Thường khinh bỉ phi

nhổ một tiếng: "Một kỹ nữ như vậy, cũng muốn

sinh con cho nhà họ Mộ chúng tôi?"

"Tôi không phải kỹ nữ!!”

Vy Lâm gảo xẻ cổ, mặt đỏ ngầu, bướng binh hồ lớn trong mưa

"Mẹ có như vậy, cô cũng không khả hơn chỗ nào l"Mẹ tôi không phải Bà ấy không phải

Trần Ý Thường khinh miệt cười lạnh Tô Vy Lâm nghiệt chủng này chỉ có một kết cục đó chính là chết không phải chết trong bụng có, thì chính là chết ở bệnh viện, tôi tuyệt đối không để cho nó nhìn thấy ánh mặt trời

Bước chân Vy Lâm thoảng lảo đảo, thân thể liên tục lùi về sau, hoảng sợ trừng mắt nhìn người phu nhân tàn nhân trước mặt "Bà chính là ác quỷ

Đúng vậy! Bà ta chính là ác quỷ ăn tươi nuốt sống người khác, đến con ruột của mình còn có thể ra tay, còn có thứ gì mà bà ta không dám làm

"Nếu có không chịu phá nó, vậy cũng không sao! Tôi để có mang thai nó 10 tháng để có bình an vun đắp tình cảm với nó 10 tháng, đến ngày nó sinh ra. Tôi muốn để có nhìn thấy nó từ từ, từ từ ngừng thở như thế nào.

“Không được, không được.

Vy Lâm không nhịn được lắc đầu thét lên, mặt đã sớm phủ một lớp nước. "Sao bà có thể đối xử với nó như vậy, nó là cháu của bà, là cháu trai ruột của bà

“Cái bà điện này!Vy Làm cần rằng gào thét, trong tay đội nhiên xuất hiện một con dao

Trong nháy mặt tiếp theo không đợi mới người kịp phản ứng, có hung hăng khoát tay, đảm tháng con dao sắc bén kia vào bụng trái mình...

"A..." Tiếng hét tê tâm liệt phế phá vỡ màn đêm tăm tối

Máu cũng ở ạt chảy ra từ bụng cô, chảy đầy đất, nhìn thấy mà giật mình.

"Đau quá

Tô Vy Lâm nằm trong vũng máu, khuôn mặt trang bệch như không có sự sống.

Nhìn thân thể máu chảy đầm địa của cô, Trần Ý Thường cuối cùng cũng hài lòng nở nụ cười.

“Tô Vy Lâm, nếu cô không ngoan ngoãn cút khỏi thành phố S, vậy tiếp theo, người mẹ tiên nhân của cô cũng sẽ có kết cục giống đứa tiên chúng trong bụng cô, tự giải quyết cho tốt

Trần Ý Thường rời đi.

Trong mưa to, Vy Lâm năm trên mặt đất, ý thức mơ hồ sờ soạng điện thoại trong túi “Cứu... Cứu tôi, Dân Đào, cứu con tôi."Bốn năm sau, Thành phố A, công ty trang trí nội thất quốc tế Điển Thạch,

“Cuối cùng cũng có thể tan làm "

Tô Vy Lâm đấm lên bả vai đau nhức của mình, bắt đầu thu dọn bàn làm việc, chuẩn bị tan ca

"Vy Lâm, vội vã tan ca như vậy, đi gặp con hả?" Đồng nghiệp Lộc Sam Sam hỏi có

"Đúng vậy!" Mặt Vy Làm giãn ra, nở nụ cười, trên khuôn mặt là vẻ hạnh phúc không chi giấu được: "Tôi đi trước đây! Tạm biệt

Cô phất tay, chào một tiếng, liền đi về phía bệnh viên

"Xem ra bệnh tình của Nhiên Nhiên gần đây rất ổn định nhỉ." Lộc Sam Sam nhìn bóng lưng đang rời đi của Vy Lâm, vui mừng cảm thần một tiếng.

"Sao cô biết?” Đồng nghiệp Lôi Mộc Miên tò mò tiến lại gần.

"Này! Nhìn tâm trạng của cô ấy kia, gương mặt của cô ấy đã thể hiện bệnh tình của Nhiên Nhiên rồi, sức khỏe Nhiên Nhiên có tốt hay không đều hiện trên mặt cô ấy

“Đúng là vậy.” Lôi Mộc Miên đồng ý gật