Khi Doãn Lạc tỉnh giấc thì phát hiện mình đang nằm trong ổ chăn, người không một mảnh vải, còn Lâm Hiên thì đang ôm lấy mình từ phía sau, l*иg ngực ấm áp dán vào tấm lưng trần trụi. Đó là một tư thế rất có cảm giác an toàn cho người khác, Doãn Lạc cứ muốn lẳng lặng được người ấy ôm mãi không động đậy gì nữa, tốt nhất là thời gian hãy dừng lại ở giây phút này mãi.
Nhưng không được.
Cậu hãy còn nhớ tối qua mình đã làm gì. Dù chỉ là xúc động nhất thời, song cậu không hề hối hận, cậu chỉ sợ Lâm Hiên nổi giận mà thôi.
Bởi đã từng lĩnh giáo sự chính trực của Lâm Hiên quá nhiều lần nên dẫu đêm qua khi hai người đều đã ý loạn tình mê, cậu vẫn nghe người ấy khe khẽ lẩm bẩm “Không được”…
Cậu xót xa thay một Lâm Hiên như vậy, rồi lại hi vọng người ấy có thể phá vỡ sự cố kỵ vì mình, dù chỉ là một lần thôi cũng được.
Doãn Lạc khẽ khàng gỡ cánh tay đang ôm lấy eo mình của Lâm Hiên ra, định rời khỏi phòng nhân lúc người ấy hãy còn say ngủ. Nhưng không biết có phải là do tư thế hay không mà khi cậu vừa lùi về phía sau chút ít thì bỗng cảm thấy phía sau eo mình bị một thứ gì đó chặn lại. Cậu cứng người trong giây lát, khi đã chắc chắn là chưa đánh thức người ấy dậy thì mới chống người dần rời khỏi cái ôm ấm áp nọ.
Thậm chí cậu còn chẳng dám quay đầu lại nhìn, cậu sợ mình sẽ tái phạm lỗi sai như hôm qua.
Song, ngay khi Doãn Lạc vừa nhổm người dậy, khi mũi chân cậu sắp sửa chạm đất thì đột nhiên bị người nằm phía sau ôm lấy eo kéo về giường, vẫn về tư thế lưng người này kề ngực người kia. Doãn Lạc đang không biết mình nên vui mừng hay lo lắng đây thì chợt nghe Lâm Hiên hỏi với giọng biếng nhác lúc vừa mới tỉnh ngủ: “Em muốn đi đâu?”
Hơi thở ấm nóng phả thẳng lên cổ Doãn Lạc, quấy nhiễu đến mức lòng cậu ngứa ngáy theo. Cậu biết chắc chắn Lâm Hiên đã rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng không định giả ngu nữa mà hỏi thẳng: “Anh không giận ư?”
Lâm Hiên thở dài với vẻ bất đắc dĩ: “Anh nên tức giận vì chuyện gì?”
Doãn Lạc suy nghĩ rất nghiêm túc, trả lời với vẻ không chắc lắm: “Lúc anh say, suýt chút nữa em đã… cưỡng bức anh?”
Lâm Hiên bật cười thành tiếng. Tuy hình dung thân phận giữa hai người như vậy thì có hơi kỳ quái, nhưng sự thật thì đúng là như thế. Lâm Hiên đáp: “Một Alpha với ý thức không tỉnh táo rất nguy hiểm, dù người đó có là anh cũng vậy.”
Doãn Lạc nói: “Em không để ý chuyện đó đâu.”
“Nhưng anh thì có.” Trước đây Lâm Hiên chưa từng thốt ra lời như vậy, là bởi vì bạn trai cũ của anh đó giờ không để người khác phải lo nghĩ cho mình, nên anh không có cơ hội nói ra khỏi miệng. Khi ấy anh cứ nghĩ hình thức sống chung nọ đã là tốt lắm rồi, nhưng giờ anh mới vỡ lẽ ra rằng giữa hai người vẫn thiếu sự xúc động và nhiệt tình. Mà bây giờ khi anh đã có một người chiếm lấy toàn bộ sự chú ý của anh để quan tâm đến thì cảm giác ấy rất đỗi tuyệt vời, “Anh không muốn lần đầu tiên của em lại kết thúc trong mơ hồ như thế, anh hi vọng đó là ký ức quý giá nhất mà đến tận lúc về già, em cũng có thể hồi tưởng lại, chứ không phải một chuyện buộc phải làm bởi sức hấp dẫn đến từ bản năng.”
Doãn Lạc nghe mà thấy lòng mình rung động. Cậu biết đôi khi Lâm Hiên sẽ nghĩ rất xa, nhưng đây là lần đầu tiên chính tai cậu nghe anh thốt ra những câu như lời âu yếm thế này. Không, có lẽ Lâm Hiên sẽ không coi đó là lời âu yếm gì cả, anh chỉ đường hoàng làm ra những chuyện anh cho là chính đáng mà thôi.
“Nên anh thật sự định để đến kỳ phát tình của em mới…”
“Không.” Lâm Hiên ăn ngay nói thật: “Lần đầu tiên sẽ không thoải mái lắm đâu, anh muốn để em tập làm quen dần cái đã. Anh định để nó xảy ra một cách tự nhiên hơn, nhưng xem ra bây giờ đã hết cách rồi…”
Lâm Hiên buộc phải thừa nhận là, sự chủ động cố tình của Doãn Lạc đã trở thành một phần trong cuộc sống của cả hai. Qua chuyện của Sở Lệnh, có lẽ anh không nên cẩn thận quá như trước đây nữa mới phải.
Doãn Lạc không ngờ Lâm Hiên đã vạch sẵn như vậy, mãi đến khi anh đã nói xong xuôi hết rồi, cậu mới thấy hình như mình lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa rồi thì phải. Cậu ngoái đầu lại nhìn Lâm Hiên thì nghe thấy anh đang dịu dàng thủ thỉ bên tai mình: “Thật sự muốn thử à?”
Doãn Lạc cảm thấy tai mình vừa nóng vừa ngứa ngáy, nhưng vẫn gật đầu rất nhanh, “Dạ.”
Lâm Hiên nói tiếp: “Dù em có bảo đừng, anh cũng sẽ không dừng lại đâu.”
“Vâng.” Doãn Lạc đồng ý ngay tắp tự. Cậu cảm thấy mình mới không bảo đừng á, “Anh muốn làm gì em cũng…”
Doãn Lạc hãy còn chưa thốt ra nổi từ cuối thì đã bị nụ hôn của Lâm Hiên lấp đầy. Lâm Hiên thật sự sợ cậu lại nói mấy lời quyến rũ, bèn đè cổ cậu xuống rồi trao một nụ hôn triền miên.
Doãn Lạc thuận thế hé miệng mυ"ŧ lấy đôi môi anh, thuận thế xoay người sang. Cả hai đều nằm nghiêng, dùng tư thế mặt đối mặt một cách thân mật để hôn môi.
Áo ngủ tối qua hãy còn ở trên người Lâm Hiên, không biết đã bị cởi xuống từ bao giờ.
Doãn Lạc đặt tay lên l*иg ngực anh, cảm nhận cơ thể rắn chắc dưới lòng bàn tay mình, không quá phô nhưng vẫn có độ co dãn, xúc cảm rất tuyệt. Cậu hơi hé mắt giữa nụ hôn, kìm lòng không đặng lén quan sát dáng người của Lâm Hiên. Tối qua cậu bị người ấy đè xuống quá kín nên chẳng nhìn thấy gì được.
Lâm Hiên đã chú ý đến chuyện này, nhưng không để bụng lắm. Khi anh dùng ngón cái khẽ ma sát lên vết cắn nơi tuyến thể của cậu cũng cảm nhận được cơ thể của Doãn Lạc khẽ khàng run lên, rêи ɾỉ bằng giọng mũi, “Ưm…”
Tối qua lúc Doãn Lạc rơi vào cơn phát tình ngắn ngủi, anh vẫn chưa lấy tay để giải tỏa phía sau giúp cậu, bởi anh lo rằng một khi đã bắt đầu thì chính anh sẽ không thể dừng lại được nữa. Cho nên hiện giờ cơ thể của Doãn Lạc vẫn rất mẫn cảm, chỉ cần bị chạm vào phần eo nhạy cảm thì sẽ xuất hiện dấu hiệu phát tình.
Bàn tay rảnh rang kia của Lâm Hiên trượt dọc theo eo cậu rồi sờ xuống dưới, quả nhiên phía sau đã ẩm ướt.
Doãn Lạc cảm nhận sự biến hóa của cơ thể mình rõ mồn một, cũng không ngại ngùng gì cả, bèn thuận theo du͙© vọиɠ để cơ thể mình cọ xát với người anh, khẽ cắn môi dưới của anh không ngừng.
Lâm Hiên tiện thể xoay người đặt người ấy dưới thân mình. Anh hôn lên môi Doãn Lạc như đang trấn an, rồi bỗng ưỡn thẳng nửa người trên, lấy tay tách chân cậu ra sau, gập cong đầu gối cậu.
Tư thế này khiến cảnh ở bên dưới của Doãn Lạc lộ rõ mồn một ngay trước mắt Lâm Hiên.
Khi cơ thể dính chặt lấy nhau vẫn chưa thấy gì, nhưng bị người ấy nhìn với tư thế ấy, Doãn Lạc bỗng thấy xấu hổ.
“Lâm Hiên, ưm…”
Doãn Lạc hãy còn chưa nói hết lời thì tay của người đó đã đâm vào cửa huyệt.
Lâm Hiên lo Doãn Lạc ngọ nguậy lộn xộn sẽ bị thương, bèn dùng đầu gối mình chặn lấy chân cậu, cũng để cánh tay rảnh rỗi còn lại đè lên vai cậu.
Doãn Lạc không trốn nổi nữa, chỉ có thể lắc mông với biên độ nhỏ, làm quen với cảm giác vật lạ rõ mồn một, “Ư… Kỳ lạ quá…”
Tầm mắt của cậu có thể nhìn thấy tất cả những nơi bị cơ thể Lâm Hiên che khuất, đến cả nơi lúc nãy phải lén nhìn mới ra thì bây giờ đã phơi bày rõ ràng ngay trước mắt. Ánh nhìn cậu dời từ gương mặt vừa gợi cảm vừa ẩn nhẫn của Lâm Hiên xuống phần bụng, eo, và cả nơi đã cương lên hoàn toàn của Alpha. Cậu hít sâu một hơi, không thể dời mắt nổi.
Cậu không biết có phải Alpha nào cũng đều vậy không, cậu không có tí kinh nghiệm kha khá nào cả. Nhưng nó lớn… lớn quá chừng…
Lúc này, giọng nói của Lâm Hiên truyền xuống từ phía trên: “Lấy tay tuốt nó đi.”
Doãn Lạc ngẩng đầu lên nhìn gương mặt đang kìm nén của Lâm Hiên, vươn tay nắm lấy tính khí của anh theo bản năng. Thứ sống sờ sờ đó run lên trong tay cậu, hình như lại lớn hơn nữa.
Lâm Hiên cúi đầu hôn lên mặt Doãn Lạc, ngón tay đang chôn trong cơ thể cậu để mở rộng bèn thuận thế đâm vào sâu hơn nữa, ấn vào vách tường tìm điểm mẫn cảm của cậu.
Doãn Lạc bỗng rêи ɾỉ liên tục, co rút chặt hơn trong vô thức.
Lâm Hiên khẽ rên, dường như cũng rất đỗi thoải mái.
Sau khi hai người an ủi cho nhau được một lúc thì Lâm Hiên đột ngột rút ngón tay đã ướt đẫm ra, hạ cơ thể mình xuống, để tính khí của cả hai cọ xát với nhau, cũng cầm bàn tay của Doãn Lạc để vuốt ve cùng.
Chuyện này cứ như sóc lọ làm Doãn Lạc không khỏi nức nở thành tiếng. Hình như hậu huyệt đã quen với sự xâm lấn của vật lạ, bây giờ thấy trống rỗng, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được có một dòng nước chảy xuống từ khe mông. Cậu nhìn Lâm Hiên với đôi mắt khẩn cầu, dường như không biết nên làm thế nào mới phải.
Lâm Hiên nhìn cậu thật sâu, lại hỏi lần nữa: “Em chắc chắn muốn tiếp tục chứ?”
“Dạ.” Gương mặt Doãn Lạc đã ửng đỏ bởi tìиɧ ɖu͙©, đôi mắt mơ màng vì du͙© vọиɠ, nhưng cậu vẫn cực kỳ tỉnh táo, hiểu rõ mình đang làm gì. Cậu muốn người ấy, đã muốn từ lâu lắm rồi.
“Được, vậy ôm lấy anh đi.” Lâm Hiên kéo tay Doãn Lạc ôm cổ mình, tính khí đặt ở phía sau cậu, khi muốn thử đâm vào cũng cảm thấy cửa huyệt đã được mở rộng đến cực hạn. Anh biết cú đâm lần đầu tiên sẽ là thời khắc khó khăn nhất đối với Doãn Lạc, song anh vẫn kiên quyết làm tiếp, bèn khẽ nói: “Sẽ hơi đau đấy, nhớ nhịn đau chút nhé.”
“Vâng, a a…” Doãn Lạc định đáp lại lời Lâm Hiên, nhưng vừa nói được một nửa thì đột ngột chuyển thành tiếng rên đau đớn. Lần đầu tiên cậu biết cơ thể mình bị xẻ đôi ra là nỗi đau đến chừng nào, đau đến mức đầu ngón tay cũng run rẩy theo. Cậu bị đè nặng nên không thể chạy trốn nổi, chỉ có thể vô lực ôm lấy người nằm trên mình.
“Thả lỏng chút nào…” Giọng nói trấn an của Lâm Hiên thủ thỉ tai, nhưng cũng vô ích. Doãn Lạc vẫn đau đến độ hít một hơi sâu, ứa nước mắt hết cả. Cậu tưởng Lâm Hiên sẽ dừng lại, nhưng anh không hề, ngọn lửa nóng cháy chôn trong cơ thể cậu vẫn xâm nhập vừa thong thả vừa kiên định, “Ưm ưm… Đau… Đau quá…”
Tính khí của Doãn Lạc đã đau đến mức mềm nhũn hết cả, bị Lâm Hiên nắm trong tay ve vuốt. Sự kí©h thí©ɧ của phía trước và nỗi đau đớn phía sau đồng thời xông tới, không nơi nào làm cậu thờ ơ cho nổi. Doãn Lạc khóc rấm rứt, trên môi không ngừng gọi tên Lâm Hiên, mãi đến khi nỗi đau ban đầu đã qua, cuối cùng cậu cũng đã quen dần.
Rốt cuộc Lâm Hiên cũng đã hoàn toàn đâm vào cơ thể cậu.