Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người con gái này có hiểu rõ tình hình hay không? Những người có em gái đều cư xử như anh sao?? Em gái muốn cái gì đều không nói hai lời, hai tay dâng lên. Trước kia anh trông nom không được, cũng khô …
Xem Thêm

Chương 13: Chương 4.3
Cù Bộ Ung nói không sai, đích xác đáng giá cho cô mong đợi!

Lễ phục của cô kết hợp với bộ trang sức bằng kim cương, cô tin tưởng cho dù cô không phải là một cô gái xuất sắc, cũng có thể dễ dàng trở thành một người được chú ý đến.

Đối với những trường hợp như thế này, cô có một chút không thích ứng, việc duy nhất cô có thể làm, chính là bắm thật chặt tay của Cù Bộ Ung, dựa vào bên cạnh anh.

Bên ngoài hội trường vây quanh rất nhiều ký giả, bọn họ chỉ cần đi qua cửa chính của hội trường, nhất định sẽ bị đám người đó vây chặt lại, chụp mấy bức ảnh.

Như thế này so với cuộc sống trước đây của cô , thật sự là quá khác biệt!

Cuộc sống của cô không có “Cẩm y ngọc thực”, cũng không có ánh đèn flash, cuộc sống của cô luôn đơn giản mà nghiêm túc qua ngày.

Cô không hiểu bọn họ nói chuyện của thương giới, còn đối với những thứ như xã giao của giới các quý phu nhân, Vũ Viên cũng khó mà dung nhập vào được, có lẽ so với cô, Vũ Tiệp mới thích hợp đi bên cạnh bên người Cù Bộ Ung, cô có một chút buồn khi nghĩ đến điều đó.

“Cô mệt mỏi sao?”

Anh săn sóc hỏi Vũ Viên, anh cứ có cảm giác cô ngày càng ít cười, thỉnh thoảng cũng có cười nhưng cũng không phải là nụ cười vui vẻ, nụ cười vui sướиɠ.

“Không………Tôi không sao.”

Cô lắc đầu, cô chỉ nhức đầu một chút mà thôi.

“Nếu như cô cảm thấy mệt, chúng ta có thể rời đi trước.”

“Được như vậy sao?”

Cô thật là rất muốn đi rồi, nhưng chỉ sợ như vậy thì thất lễ quá.

“Có cái gì không được đây!” Anh dắt tay Vũ Viên, mới một bước ra khỏi cửa chính của hội trường, liền bị một đám ký giả vây quanh.

Vũ Viên đem thân mình rúc thật chặt vào sau lưng của Cù Bộ Ung, không hy vọng người ta chụp được mặt của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn bị ống kính chụp được hình dáng của cô.

“Cù tiên sinh, theo tạp chí bát quái viết, nửa năm trước anh xảy ra tai nạn xe cộ, thiếu chút nữa bị tàn phế, có phải thật như vậy hay không?” Một ký giả nhìn thấy ánh mắt Cù Bộ Ung dời về phía mình nên lập tức nắm chặt cơ hội hỏi tới.

Cù Bộ Ung cau mày, anh đã sớm biết chuyện mình bị tai nạn xe cộ ở trên những tờ báo nhỏ truyền đi xôn xao, nhưng anh không có tự mình chứng thực.

“Không sai, mấy tháng trước tôi bị tai nạn xe cộ, chỉ là mọi người không thấy có một người đi theo bên cạnh giúp đỡ tôi hay sao?” Nói đến đây, anh còn lộ ra một chút mỉm cười.

“Cù tiên sinh, vậy xin hỏi anh……….” Nếu Cù Bộ Ung trả lời vấn đề của mình, anh ta lại vội vàng đưa ra vấn đề thứ hai.

“Vậy xin hỏi anh, vì sao chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi không cần đến xe lăn, gậy mà có thể đi lại tự nhiên như vậy?”

Anh nắm chặt tay Vũ Viên, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Những điều này tất cả đều là công lao của vị hôn thê của tôi, tôi vô cùng cảm tạ cô ấy trong khoảng thời gian này đã hết lòng chăm sóc cho tôi, cô ấy là một cô gái rất tốt.”

Nghe được lời nói của Cù Bộ Ung, dựa vào trong ngực của anh hốc mắt Vũ Viên có một chút ẩm ướt.

Anh cảm kích cô sao?

“Là như vậy có phải không? Vậy ngoại trừ cô ấy ra, Cù tiên sinh, anh cảm kích nhất là ai?”

“Bây giờ tôi chỉ muốn mọi người có thể nhường một đường cho tôi và vị hôn thê của tôi đi, tôi sẽ rất cảm kích mọi người.” Anh cười nói.

Nếu người ta đã nói như vậy, bọn họ vây ở trước mặt của người khác cũng không nói được gì nữa, mọi người tự động nhường ra một con đường để cho hai người đi ra.

“Cám ơn, nếu như Cù gia phát thiệp mừng, nhất định sẽ không quên mời các vị, đến lúc đó mong rằng các vị vui lòng đến dự.”

“Nhất định, nhất định, dĩ nhiên…………Cù tiên sinh khách khí.” Mọi người vội vàng nói.

Ông chủ lớn nói muốn đưa thiệp mừng mời bọn họ tham gia tiệc cưới, bọn họ quả thực là thụ sủng nhược kinh* ( được sủng ái mà kinh ngạc), làm gì có chuyện không đi!



“Này, Bộ Ung phải không?”

“Thế nào? Thế nào mà lại có giọng điệu đó?” Cù Bộ Ung cho là Úy Kính Thiên giả vờ thần thần bí bí.

“Tớ đang ở trước cửa nhà cậu, Lệnh tiểu thư có ở đấy không?” Anh hỏi.

“Nếu ở trước cửa nhà tớ thì lên đây luôn đi!” Anh nhấn nút, khiến cánh cổng chạm trổ mở ra.

“Nói chuyện cùng với tớ một chút, Vũ Tiệp đi ra ngoài rồi.”

“Đi ra ngoài thật sao?”

Úy Kính Thiên muốn xác định cô không có ở bên trong nhà Cù Bộ ung, mới chịu đi vào trong nhà.

Anh biết ở trong lòng Cù Bộ Ung Vũ Tiệp rất quan trọng, bởi vì cô, cậu ấy mới có dũng khí làm vật lý trị liệu, thậm chí còn có thể đi lại.

Tất cả đều là công lao của Vũ Tiệp, cho nên hôm nay đến đây, anh cũng đã do dự rất lâu.

Nhưng mà anh là bạn thân của Cù Bộ Ung, anh cần phải đem tất cả những gì mình nhìn thấy nói cho Cù Bộ Ung biết, tránh cho cậu ấy không hay biết điều gì, cuối cùng lún sâu vào trong, không tự mình rút ra được.

“Đừng nói với tớ là cậu đến tìm cô ấy nhé.” Anh nghĩ cũng biết là không thể nào.

“Không, tớ đến tìm cậu, nếu cô ấy đã đi ra ngoài, vậy thì tớ vào liền.”

Anh đem xe vốn là dừng ở trước nhà Cù Bộ Ung lái xe vào trong nhà, sau đó xuống xe, tự động tiến vào khu nhà cao cấp tìm Cù Bộ Ung.

“Tại sao cậu đến tìm tớ?” Nghe được tiếng mở cửa, Cù Bộ Ung xoay người đối mặt với bạn tốt.

Mặc dù bây giờ anh đi lại vẫn còn một chút cà thọt, nhưng đã hoàn toàn không cần đến xe lăn hay quải trượng nữa.

Úy Kính Thiên nhìn bạn tốt……..Anh không thể tin được Bộ Ung hồi phục như cũ nhanh được như vậy.

Bây giờ, anh có chút hối hận khi đi đến đây.

“Tớ……….A! Không có việc gì, tớ nghĩ tớ về trước là được rồi.”

“Kính Thiên, chừng nào thì cậu trở nên thẹn thùng như vậy? Một chút cũng không giống với cậu! Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi! Cậu nói với mình về chuyện của Vũ Tiệp phải không? Cô ấy đi ra ngoài mua thức ăn rồi, còn phải giúp tớ mua thức ăn cho cá nữa, một lát nữa mới có thể trở về.”

“Ừ……..”Úy Kính Thiên gật đầu, “Cậu đối với Lệnh Vũ Tiệp rốt cuộc có ý kiến gì?”

“Ý kiến?” Nghe được câu hỏi của bạn tốt, Cù Bộ Ung cười lắc lắc đầu.

“Cậu cảm thấy tớ đối với vị hôn thê của mình nên có ý kiến gì? Tớ rất cảm kích cô ấy trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho tớ, hơn nữa đối với tớ không xa không rời…….Cậu cũng không phải không biết tớ đã cầu hôn cô ấy rồi?”

Hay cho một câu không xa không rời, như này không phải nói rõ cảm thụ trong lòng của Cù Bộ Ung sao? Từ trước đến giờ cậu ấy là người có ân báo ân.

“Ý của cậu là, cậu sẽ tổ chức hôn lễ.” Lời của anh là câu khẳng định.

“Dĩ nhiên! Tớ không có bất kỳ lý do nào hủy bỏ hôn lễ, Vũ Tiệp tốt đến nỗi người khác không phản đối được.” Ánh mắt của anh toát ra vẻ dịu dàng.

“Thật sự tốt làm cho người khác không phản đối sao?” Úy Kính Thiên xuy nói, nếu như cô ấy tốt như vậy, vậy bây giờ anh cũng không xuất hiện ở đây.

“Xem ra cậu vô cùng xem thường Vũ Tiệp, lúc trước cậu không phải như vậy.”

Anh nhớ lần trước Úy Kính Thiên đến, không phải rất có ấn tượng tốt về cô hay sao? Thế nào mới có hai tuần lễ, liền thay đổi hoàn toàn rồi?

“Nếu như đối với cô ấy, cậu có điều gì không vừa ý, cậu cứ nói thẳng ra.”

“Không, Bộ Ung! Tớ nói cho cậu biết một số chuyện mà cậu chẳng hay biết gì.”

“Chẳng hay biết gì?” Ánh mắt của anh trở nên sắc bén, lạnh lùng, “Ý của cậu là gì? Về Vũ Tiệp sao?”

“Nếu như cậu đã quyết định muốn kết hôn với cô ấy, vậy tớ cũng không thể nói gì hơn, tớ chúc phúc cho cậu! Chẳng qua tớ không muốn sau này cậu sẽ hối hận.”

“Nói cho rõ ràng.” Tay của anh vỗ mặt bàn, “Cá tính của tớ chắc cậu hiểu rất rõ ràng.”

“Cái này, cậu thấy sẽ hiểu hết.” Anh đem điện thoại treo bên hông lấy xuống đưa cho Cù Bộ Ung, “Cậu sẽ phải dừng đi!”

Cù Bộ Ung đương nhiên có thể sử dụng loại điện thoại di động này, bởi vì anh cũng có một chiếc giống như vậy.

Anh nhấn ấn phím, ảnh chụp trên điện thoại di động xuất hiện từng bức một, anh quả thật không thể tin được.

Liên tiếp ảnh chụp đều là Vũ Tiệp dựa vào trong ngực một người đàn ông có dáng dấp mặc dù lịch sự, nhưng vẻ mặt rất bỉ ổi, xem ra hai người vừa nói vừa cười, hơn nữa tay của đối phương còn để ở hông của cô.

Nhìn ra được cô không phải bị ép buộc, nhìn vào trong ảnh, hai người phải là đang trong tình yêu cuồng nhiệt của nam nữ.

Đôi tay Cù Bộ Ung nắm chặt, trái tim như bị nhéo đau. Anh rất khó tin vào điều mà anh đã thấy.

“Tớ vô tình gặp được, cậu biết đấy. Nhưng, tớ không hy vọng cậu cưới Lệnh Vũ Tiệp.”

“Đây là cậu chụp khi nào?” Anh hỏi.

Cảm giác bị phản bội đau lan tràn toàn thân của anh, như muốn cắn nuốt linh hồn của anh, coi như là anh tin tưởng cô, nhưng chứng cớ nói cho anh biết, anh xác thực bị lừa gạt, bị phản bội rồi.

Đúng vậy……..Suy nghĩ một chút chính là như thế, cô là vì mình mà trải sẵn một đường lui tốt, cô cũng có quyền lợi cùng những người đàn ông khác lui tới, bởi vì nếu như anh vĩnh viễn không đứng lên được, hạnh phúc của cô không phải bị hủy trong tay của anh rồi sao?

Suy nghĩ một chút Lệnh Vũ Tiệp thực sự rất được!

Mỗi ngày chăm sóc cho anh, xử lý chuyện ăn uống, cuộc sống hàng ngày của anh, cùng anh đi làm vật lý trị liệu, lại vẫn có thể dành ra một chút thời gian riêng tư để gặp những người đàn ông khác.

Được, cô thật sự rất giỏi………….

“Gần tối ngày hôm qua, tớ ăn cơm cùng với người nhà ở bên ngoài thấy được, chẳng qua tớ nghĩ cô ấy cũng không nhìn thấy tớ.”

“Tớ hiểu rõ rồi.” Cù Bộ Ung mặt lạnh gật đầu, đưa điện thoại di động đưa trả lại cho Úy Kính Thiên, “Cậu thật sự là bạn bè tốt của tớ!”

“Quá khen! Cậu định làm gì? Đuổi cô ấy sao?”

“Không, tớ không biết.”

Anh lắc đầu, dù sao ở nơi này không phải cô cũng có công hay sao? Cô có quyền được hưởng thụ tất cả.

“Về vật chất, tớ có thể cho, tớ cũng sẽ cho cô ấy.” Anh nói từ cho nghe thật là khá, thẻ phụ của anh cũng để cho cô dùng không phải hay sao?

Một tháng vài chục vạn thậm chí thỉnh thoảng lên đến trăm vạn, anh cũng không thốt một tiếng.

Tốt, thật không ngờ cô hồi báo anh như vậy, rất tốt.

Anh biết mình yêu cô, cho dù cô bất trung đối với anh, anh cũng không thể để cho cô đi, điều duy nhất có thể làm chính là khiến cho cả hai cùng thống khổ, trầm luân mà thôi.

“Bộ Ung, cậu phải suy nghĩ thật kỹ nha, cưới loại phụ nữ như vậy sẽ bất lợi cho mình đó, cô ta sẽ làm cho cậu phải hổ thẹn, thậm chí nếu như cô ta mang thai, có thể cậu cũng không phải là cha của đứa bé.”

“Tớ hiểu rõ chứ.” Anh không phải ngu ngốc, anh nói những lời này đương nhiên anh đều hiểu, “Nhưng mà bây giờ tớ đây đã không thể nào buông tay được nữa.”

“Đừng hối hận.”

“Tớ hy vọng tớ không biết.” Anh trầm giọng nói, trong đầu rất đau, chỉ có chính anh mới có thể thể nghiệm.

Thêm Bình Luận