Lời tựa
Tôi sẽ ở bên ủng hộ em, dù em gặp khó khăn gì.
Tôi sẽ luôn đứng về phía em, dù có chuyện gì xảy ra.
Tôi sẽ luôn bên em, mãi mãi không xa rời.
…
Màn 1: Người ngoài cuộc
Thứ ba không phải là ngày tốt lành gì cho sinh viên đại học. Đặc biệt với những tân sinh viên vừa nhập học không lâu thì đây đúng là một ngày “thèm chết”.
Lúc chín giờ sáng trong giảng đường bậc thang, một phần ba số người gục mặt xuống bàn ngủ bù, một phần ba chơi điện thoại, số còn lại thì đang thì thầm to nhỏ hoặc làm việc riêng.
Tóm lại, không một ai nghiêm túc nghe giáo sư triết học giảng bài.
Lâm Hân Di ngồi ở mép dãy ghế giữa và cuối giảng đường. Cô cúi gằm mặt, hai tay không động đến giấy bút, thỉnh thoảng lại ngước lên lén nhìn ông lão dạy triết học, cả người trông lén lút, rụt rè.
Dưới sự che chắn của bàn học, Lâm Hân Di cầm điện thoại, gõ đi gõ lại lệnh vào hộp thoại chat AI.
Chat AI là một mô hình ngôn ngữ lớn được phát triển bởi một phòng thí nghiệm nghiên cứu trí tuệ nhân tạo. Mô hình ngôn ngữ này có thể tương tác với người dùng dưới dạng đối thoại, không chỉ có thể tạo văn bản mà còn có thể tạo giọng nói và thậm chí cả hình ảnh.
Trong một số cộng đồng mạng, “yêu đương” với các mô hình ngôn ngữ như chat AI đã trở thành một trào lưu. Nhiều blogger chia sẻ cách “điều chỉnh” chat AI thành “người yêu” ảo có thể mang lại giá trị cảm xúc cao cho mình thông qua các lệnh.
Lâm Hân Di cũng đang học cách “điều chỉnh” chat AI bằng các lệnh.
Tiếc là cô chưa bao giờ thành công.
【Rất xin lỗi. Tôi chỉ là một mô hình ngôn ngữ trí tuệ nhân tạo, tôi không thể thực hiện yêu cầu của bạn. 】
Cùng với hộp thoại trả lời lệnh bật lên, sự khó chịu không thể kìm nén dâng lên trong lòng Lâm Hân Di.
Cô “bốp” một tiếng úp màn hình điện thoại xuống bàn, trong lòng nghĩ thôi bỏ đi, mình thật ngốc khi dành thời gian cho những việc vô bổ này.
Nhưng không lâu sau, cô lại do dự cầm điện thoại lên.
Trước khi màn hình sáng lên, gương mặt đeo kính của cô phản chiếu trên màn hình đen. Khuôn mặt trán rộng, môi dày, lông mày lộn xộn, khóe mắt trễ xuống, trán, cằm và mũi còn điểm vài nốt mụn trứng cá.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của mình, Lâm Hân Di đều cảm thấy xấu hổ đến mức cắn chặt môi.
Mặc dù người đẹp không nhất định được yêu, nhưng chắc chắn không ai sẽ yêu một người xấu vô điều kiện.
Dù sao, trong thời đại này, tình yêu là một nguồn tài nguyên cực kỳ khan hiếm. Người xấu muốn có được nguồn tài nguyên này chắc chắn phải trả giá nhiều hơn.
Nhưng Lâm Hân Di không muốn trả giá. Dù sao, đây cũng là thời đại mà “não tình yêu”, “chó liếʍ” không có chỗ đứng.
Những người khiêm tốn, hy sinh sẽ chỉ bị lợi dụng, bị vắt kiệt. Những người cố gắng làm hài lòng người khác sẽ chỉ bị chế giễu, bị chà đạp.
Cảm ơn mạng internet vĩ đại. Cảm ơn sự tiến bộ của khoa học, sự phát triển của trí tuệ nhân tạo. Lâm Hân Di đã tìm thấy cho mình một câu trả lời tối ưu nhất.
Đó là tìm một AI không đòi hỏi, không yêu cầu, không thay lòng, luôn trung thành với người dùng để “yêu” mình.
Điều duy nhất Lâm Hân Di không ngờ tới là việc “dạy” AI “yêu” mình cũng không đơn giản như vậy.