Chương 55: Lật Mặt

Hạ Thiếu Phong đối với Hoắc Dạ sáng kiến dị thường đắc ý. Hắn tham quan sòng bạc kia một vòng, sau một hồi thương lượng hắn đồng ý thu mua sòng bạc. Sòng bạc chủ nhân là một nam nhân tuấn tú, nam nhân bàn giao tất cả giấy tờ vào tay Hạ Thiếu Phong, giây phút đó, hắn cười to một trận.

Hắn sắp giàu to rồi. Hắn sắp đạt được những thứ hắn mong muốn rồi.

"Sòng bạc sau này tiến triển vượt bậc, đều phải nhờ vào anh rồi, đây là toàn bộ tâm huyết của tôi, anh hãy giữ lấy nó mà sinh sống..." Nam nhân thanh âm thập phần nghẹn ngào, bộ dáng không nỡ.

Hạ Thiếu Phong vỗ vỗ bả vai nam nhân an ủi: "Về phần sòng bạc cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không để nó lụi bại."

Hạ Thiếu Phong tham quan mọi chi nhánh con Lý Thục Nhàn giao phó. Hắn hài lòng quay lại Tân Đình, lần nữa tại gara trông thấy Lương Tu Kiệt và Lý Thục Nhàn thân mật cười cười nói nói, thân mật vô cùng. Hắn biết Lương Tu Kiệt tính hướng, cảm thấy rất ghen tỵ khi cô tiếp cận được nàng.

Mà mỹ nữ tổng tài còn chỉnh vạt áo lộn xộn của Lương Tu Kiệt.

Đợi Lý Thục Nhàn đi khuất, Hạ Thiếu Phong hậm hực đi tới chất vấn:

"Ý đồ của mày là gì Lương Tu Kiệt, mày tại sao thân thiết với Lý tổng như vậy, nhất định nàng bị mày bỏ bùa lú lẫn rồi."

"Hạ tiên sinh, tôi là thư ký của Lý tổng, đối với nàng thân thiết cũng là chuyện bình thường, nàng tín nhiệm tôi, đó là niềm vinh hạnh của tôi." Cô nhún vai, không cho là đúng trả lời. "Ồ tôi nghe nói anh sắp được Lý tổng giao cho dự dán mới, chúc mừng tiên sinh, hy vọng hợp tác khoái trá." Lương Tu Kiệt nhàn nhạt cười, chỉ nói một câu liền rời khỏi gara.

Hạ Thiếu Phong sững sờ hồi lâu, Lý Thục Nhàn dự định giao dự án mới cho hắn? Thật vậy chăng, không được, hắn phải tìm nàng hỏi rõ ràng!

"Kiệt......ân....." Đầu lưỡi cọ loạn huyệt khẩu ẩm ướt nhạ Lý Thục Nhàn nhãn thần một mảnh mê ly, không tự chủ ngẩng đầu rêи ɾỉ.

Đè cái đầu lộn xộn dưới hạ thân, nàng nhỏ giọng trách mắng: "Kiệt.....sẽ có người....nghe thấy chúng ta mất...."

Cô há miệng hấp duẫn hoa đế sưng trướng vì động tình mà đỏ bừng, đem nó chơi đùa đến khi nó vô lực bủn rủn: "Bao lâu rồi mới được nếm vị ngọt bảo bối, chị xem, em thổi thổi nó liền chảy nước, còn rất nhiều nước..."

"Hỗn đản....cửa không có khoá....Kiệt.....sợ...." Lý Thục Nhàn khóc thút thít, kɧoáı ©ảʍ cuồn cuộn lưu động tại bụng dưới. Hai ngón tay thon dài vân vê đường nét cánh hoa, hoà với đầu lưỡi trêu chọc huyệt khẩu ẩm ướt. "Hạ Thiếu Phong dường như rất thích Thục Nhàn..." Lương Tu Kiệt trầm thấp cười, gia tăng lực đạo mơn trớn huyệt khẩu đến khi phun trào nước sương.

"Ô.....a.......tôi không thích....hắn....." Nàng cắn môi, váy bị xốc cao, áo cũng hỗn độn nhăn nhúm. Nhu thuận sợi tóc buông thả tán loạn, phủ kín bàn tay đang làm chuyện xấu. Lương Tu Kiệt đột nhiên vuốt ve bụng nàng, thanh âm tràn ngập ôn nhu:

"Bối bối, có một nam nhân đáng ghét theo đuổi mẹ con, mommy phải ra tay trừng trị nam nhân thối kia, con cảm thấy thế nào." Lương Tu Kiệt gật đầu, sáng lạn cười: "Bối bối đồng ý để em trừng phạt hắn, còn khóc kêu, mẹ chỉ có thể là của mommy."

Lý Thục Nhàn bị lời nói của cô chọc cười, xoa đầu cô: "Đứa ngốc, dạy hư đứa nhỏ..."

Lương Tu Kiệt dán tai lên bụng nàng, chậm rãi nghe tiếng động phát ra bên trong. Cô thành kính hôn nơi đó, ngón trỏ và ngón giữa kẹp hoa đế, siết chặt.

"Kiệt....." Lý Thục Nhàn thân thể mẫn cảm thật sự đạt cực hạn, nỉ non gọi tên cô, bị kɧoáı ©ảʍ công kích đến khóc nức nở.

Thời điểm nàng dưới ngón tay và đầu lưỡi cô sắp sửa nở rộ. Tiếng gõ cửa phá hỏng hết thảy mỹ hảo giữa các nàng.

Lương Tu Kiệt hừ lạnh. Lý Thục Nhàn chỉnh hảo quần áo, ho khan hai tiếng:

"Vào đi." Nàng ra hiệu Lương Tu Kiệt ở yên dưới gầm bàn, không có nàng lệnh không được đứng lên.

Kẻ bước vào lại là Hạ Thiếu Phong. Hắn ngượng ngùng khịt mũi, trong phòng dường như lưu mùi hương gì đó hảo kỳ lạ. Mắt thấy Lý Thục Nhàn gò má triều hồng, nhãn thần không hiểu mềm mại khó tả. Hắn cười hề hề ngồi xuống chiếc ghế dựa:

"Lý tổng, cô giao cho tôi dự án sao, như vậy có đường đột quá không, tôi vẫn chưa...."

"Không quá nhanh đâu Hạ tiên sinh, những ngày qua anh rất cố gắng, vì vậy, những phần này đều giao anh phụ trách, hy vọng anh không làm tôi thất vọng..." Đầu lưỡi sượt hoa đế, ngậm hút huyệt khẩu lầy lội. Tay nàng siết thành bàn đến trắng bệch, cố ngăn chặn thanh âm phóng đãng tuôn trào khỏi cuống họng.

"Sẽ không, năng lực của tôi như vậy xuất sắc, thế nào khiến Lý tổng thất vọng." Hạ Thiếu Phong lắng tai nghe ngóng, tựa hồ trong phòng có tiếng động lạ, tiếng nước chảy róc rách kia truyền ra từ đâu. Lý Thục Nhàn oán giận cắn môi, người kia ở dưới thân nàng không ngừng loạn động, nói nàng làm sao giữ vững nguyên bản bình tĩnh.

Bàn tay nàng được người kia kéo, áp vào cự vật thô tráng sưng trướng.

Một trận ngượng ngùng quẫn bách xâm lấn đại não.

"Ân, không có việc gì khác phiền anh ra ngoài..." Nét bút lệch nghiêng trên trang giấy cùng hàng lông mày nhíu chặt đã phản bội Lý Thục Nhàn.

"Lý tổng, cô bị sao vậy, thân thể chỗ nào không khỏe..." Hạ Thiếu Phong toan đi qua xem tình hình, bất thình lình thanh âm lạnh như băng của nàng khiến hắn giật mình.

"Lập tức ra ngoài, tôi không muốn nhiều lời."

Hạ Thiếu Phong buông bỏ ý định ban đầu, âm thầm nhìn Lý Thục Nhàn sinh khí ngũ quan. Nuốt một ngụm nước bọt, bất đắc dĩ rời khỏi.

"Kiệt....đừng nháo....chịu không nỗi..."

"Chúng ta hãy hoàn thành chuyện dang ở a...." Lương Tu Kiệt chốt cửa, tà mị liếʍ môi, gạt đống văn kiện chồng chất sang một bên. Bế nữ nhân đặt trên bàn, ôn nhu hôn nàng môi, một đường thẳng xuống huyệt khẩu thập phần lầy lội, ướt dầm dề. Mật dịch theo bắp đùi chảy dọc xuống bàn, tí tách thấm ướt mặt sàn.

Lương Tu Kiệt cúi đầu, liền đem địa phương tuyệt luân ngậm hết trong miệng. Không ngừng liếʍ lộng càn quét không sót chỗ nào. Hồi lâu, cuối cùng nàng đạt cao triều, thân thể lửng lơ trên chín tầng mây, co giật co giật.

Lý Thục Nhàn phụng phịu nắm cự vật trướng căn bỏ trong miệng, ngậm mãi không chịu buông. Cự vật dưới tinh nghịch đầu lưỡi, sảng khoái hưng phấn bừng bừng. Nàng nhả cự vật, liếʍ dọc cán thô dài, dừng tại qυყ đầυ dữ tợn hút lấy bạch trọc chất lỏng lún phún, nguyên lai người kia đã nhịn nãy giờ rồi. Nàng vừa chạm, bạn nhỏ cương thành cái dạng này.

"Thục Nhàn...."

Nữ nhân nghe gọi, mị hí mắt, không ngừng a ách rêи ɾỉ nhả ra cự vật ướt sũng nước bọt. Lương Tu Kiệt cuống họng khô nóng, tầm mắt giật nhòe không rõ, nàng đột nhiên hút mạnh. Khoang miệng ẩm ướt siết chặt khiến cô cầm lòng không đậu mà xuất tϊиɧ ɖϊ©h͙ khắp người nàng...

Hạ Thiếu Phong cứ mãi ngẩn ngơ khi nghĩ về Lý Thục Nhàn. Không chiếm được nàng, hắn cả đời hối tiếc a. Như vậy tư thái, như vậy phong phạm, như vậy nhiều tiền.

Hắn không thể để Lương Tu Kiệt đoạt mất cơ hội gần với nàng!!! Ai ai cũng biết Lương Tu Kiệt chỉ thích nữ nhân, hai người họ ở gần nhau, hắn cảm thấy không an tâm!!!

Sốt ruột cùng khẩn trương, Hạ Thiếu Phong mở điện thoại, gọi tới thủ hạ: "Uy, tôi muốn nhờ cậu làm chút chuyện, dĩ nhiên, phần thưởng không nhỏ. Đêm nay cậu hảo hảo ngụy trang trà trộn vào Tân Đình, mục tiêu chính là dữ liệu nằm ở ổ cứng trong phòng Lý tổng. Thành công, Hạ Thiếu Phong tôi sẽ không bạt đãi cậu, cậu không phải từng nói với tôi muốn trở thành phó tổng sao?"

Nam nhân kia ngập ngừng, sau đó trả lời: "Thôi được, Hạ tổng, tôi đồng ý giúp anh lần này, chỉ cần, anh giữ lời hứa!"

"Ân, lát nữa tới nhà tôi lấy bản đồ Tân Đình, tiện thể tôi nói với cậu chút chuyện. Thư ký của Lý tổng, Lương Tu Kiệt, nếu cậu không phiền, tôi muốn cậu loại bỏ nàng, khiến nàng không thể ngóc đầu, triệt nàng đường sinh cơ, làm cho Lý tổng đuổi việc nàng." Hạ Thiếu Phong nghiến răng nghiến lợi nói.

Trên tầng lầu cao. Lương Tu Kiệt tháo tai nghe, tự giễu cười: "Ha hả, Hạ Thiếu Phong, tôi hảo hảo mong chờ, kịch vui chỉ vừa bắt đầu thôi."

Sắc trời tối mịt một màu, bảo an Tân Đình ngáp dài một cái, kiểm tra một loạt camera sau đó tắt toàn bộ công tắc đưa Tân Đình tòa cao ốc vào trạng thái nghỉ ngơi. Bóng đen núp sau những bụi cây, nhìn bảo an đi qua thở phào một hơi, chầm chậm bước vào cửa đại sảnh Tân Đình. Hắn vào thang máy, di chuyển lên tầng cao nhất.

Việc đầu tiên hắn cần làm là đánh cắp dữ liệu quan trọng trong phòng Lý tổng. Nam nhân rón rén chạy trên dãy hành lang vắng lặng, đứng trước cửa phòng tổng tài, mồ hôi lạnh túa ra, thấm đẫm lưng áo. Tuy là một đại nam nhân cao lớn nhưng hắn luôn có cảm giác ai đó dõi theo hắn nhất cử nhất động. Nhịn không được run bần bật hoảng loạn.

Hắn phá ổ khóa, thuận lợi lẻn vào trong. Hắn chuyên về phần phân tích phần mềm nên việc nhỏ này đối với hắn không nhằm nhò gì. Hắn nhanh chóng sao chép toàn bộ dự án, đưa nó vào con USB. Nam nhân hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, nội tâm mừng rỡ. Nhiệm vụ thứ hai, hắn làm xong, chiếc ghế phó tổng Hạ thị sẽ là của hắn.

Nam nhân lại phá ổ khóa phòng thư ký bên cạnh. Lần này hắn không kiêng nể mà xông cửa lao vào trong. Theo như Hạ Thiếu Phong nhắn nhủ, hắn phải đoạt những văn kiện Lương Tu Kiệt đang làm dang dở, viết thêm một ít loạn thất bát tao, quy tội lên đầu Lương Tu Kiệt. Chính là, giữa lúc hắn đang tìm kiếm, căn phòng đột nhiên bừng sáng. Người kia khoanh tay quay mặt ghế, đôi con ngươi hổ phách bén nhọn, thanh âm lạnh lùng không có nửa điểm độ ấm:

"Nhĩ hảo, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Hạ Thiếu Phong nhấp một ngụm rượu, nhả một làn khói dài. Hắn sải tay sải chân nằm trên sofa phòng khách, việc của hắn bây giờ chỉ là chờ tin tốt của thủ hạ. Hắn ngẫm nghĩ, không biết ngày mai, Lương Tu Kiệt sẽ ra sao. Hẳn bị Lý tổng đá khỏi Tân Đình đi, mà hắn cũng có bộn tiền trong tay.

Chưa kịp hút hết điếu thuốc, cửa nhà hắn có người gõ ầm ĩ. Hắn bất mãn mở cánh cửa, sững sốt, ý niệm muốn chửi rủa người gõ cửa tiêu tan không còn sót một mảnh.

Trước mắt hắn là một đám người vận tây trang đen, đám nam nhân ngoại quốc cũng có mặt. Hắn hoảng sợ thối lui vài bước, ngã ngồi xuống sàn, từ trong đám người bước ra thân ảnh ưu tú cao ngất. Người kia đồng dạng vận tây trang đen, luôn ngây ngô khuôn mặt giờ phút này trở nên hung tàn cuồng bạo, khí tràng lạnh lẽo bức Hạ Thiếu Phong chết ngộp.

"L-Lương Tu Kiệt, mày, mày không phải là thư ký của Lý tổng sao. Không có khả năng, không có khả năng...."

Lương Tu Kiệt nhợt nhạt cười, giữa đêm khuya, tiếng cười khiến hết thảy lâm vào vô hạn kinh khủng, tựa tử thần đòi mạng kẻ xấu số: "Xin tự giới thiệu, Phá Lang bang thiếu chủ, Lương Tu Kiệt. Tân Đình, Hạ tiên sinh nghĩ, là việc đáng chơi đùa. Lý Thục Nhàn, Hạ tiên sinh nghĩ, nàng là loại người như thế nào?"