Chương 44: Tôi Sẽ Vì Em Làm Hết Thảy

Trong ngôi làng có một quán nhà hàng coffee được xây dựng trên đồi cao, tại đây du khách có thể vừa uống nước, ăn những món tráng miệng và ngắm phong cảnh hữu tình bên ngoài.

Nhà hàng thiết kế theo kiểu dáng hiện đại xen lẫn nét cổ điển tinh tế, lấy tông trắng kem làm màu chủ đạo, có không gian trong phòng lẫn ngoài trời. Các nàng dùng thang máy để lên tầng cao, bước vào trong quán thấy một nhà ba người ngồi ở chiếc bàn tại khu ngoài trời.Người Yêu Dấu - Chương 44: Tôi Sẽ Vì Em Làm Hết ThảyHình Kiểu Đình trông thấy Lương Tu Kiệt và Lý Thục Nhàn, vẫy tay.

"Tôi là Lâm Linh." Lâm Linh đối các nàng gật đầu chào hỏi.

Tiểu nữ hài chớp chớp đôi mắt tròn xoe, rụt rè nép sau lưng Lâm Linh. Cảm thấy tiểu nữ hài quá mức đáng yêu, Lý Thục Nhàn bật cười, hướng nữ hài ôn nhu hỏi:

"Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

Nữ hài lo lắng nhìn Lâm Linh.

"Tiểu Ấu, nói đi đừng sợ, a di không phải người lạ."

Nữ hài cố gắng nặn từng từ:

"Con năm nay bốn tuổi."

"Nàng tên Hình Ấu Nghiên, bình thường ở nhà chính là một tiểu phá phách, ra đường thì bộ dáng nhát chết." Hình Kiểu Đình bĩu mỗi.

Lâm Linh liếc mắt: "Không phải giống Đình sao?"

"Ách, nào có a, tôi lúc nhỏ vô cùng ngoan ngoãn mà."

Sau một lúc thì Tiểu Ấu Nghiên làm thân với cả Lương Tu Kiệt, sống chết đòi cô bế đi chơi, muốn ngồi trên thân thể cao ngất của cô nhìn xuống biển cả mênh mông.

Tiểu Ấu Nghiên trầm trồ, nộn nộn cánh tay túm lấy vai Lương Tu Kiệt:

"Vũ di cùng A Ngôn mỗi ngày đều mang kẹo hồ lô cho Tiểu Ấu ăn, Tiểu Ấu rất thích chơi với Ngôn tỷ tỷ và Vũ di còn có Nhiên di thi thoảng cũng sang nhà dẫn theo Tiểu Bạch chơi với Tiểu Ấu."

Thanh âm đơn thuần của hài tử chọc người vui thích, Lương Tu Kiệt nghĩ nghĩ, nếu cô và Lý Thục Nhàn có được một hài tử nhu thuận như thế này thì tốt đẹp biết bao, mỗi ngày đều nghe nàng ô ô nha nha không biết chán.

"Kiệt di thật cao, Vũ di cũng cao như người vậy, ngồi trên lưng Kiệt di thật thích, lớn lên Tiểu Ấu cũng muốn được cao như Kiệt di."

"Ha ha, vậy sao, vậy thì Tiểu Ấu lớn lên phải thường xuyên tập thể thao mới trở nên cao lớn như Kiệt di được nha."

"Kiệt di và Nhàn di chưa có bảo bảo, sao không mau sinh sinh để cho Tiểu Ấu cùng muội muội hảo hảo chơi." Tiểu Ấu Nghiên khoa tay múa chân, nói đến bất diệc nhạc hồ chọc Lương Tu Kiệt cười không ngừng.

Đảo mắt nhìn qua Lương Tu Kiệt và Tiểu Ấu Nghiên nói to nhỏ với nhau, Lý Thục Nhàn nhãn thần nhu hoà, nội tâm sâu thẳm dâng lên cỗ chua xót, những lời Hình Kiểu Đình nói khiến nàng phát run.

"Cơ hội thành công rất thấp, như vậy đối em ấy mà nói quá mạo hiểm, vạn nhất..."

"Xin lỗi Lý tổng, nhưng muốn khỏi bệnh hoàn toàn không còn cách nào khác ngoài phẫu thuật thêm lần nữa, tình trạng của Lương tiểu thư hiện tại chỉ có thể dùng dược để duy trì bệnh, quá đoạn thời gian, tần suất cơn đau mỗi ngày tăng lên đồng nghĩa với việc cơ thể sẽ sản sinh ra chất kháng thuốc, đến lúc đó Lương tiểu thư sẽ càng thống khổ."

"Tôi không muốn em ấy chịu khổ cực, nhưng mà thực tại tàn nhẫn, tôi không thể mất em ấy..." Lý Thục Nhàn cúi đầu, thanh âm thê lương.

"Mong Lý tổng cân nhắc, ca phẫu thuật lần này, tôi sẽ thực hiện cùng với những bác sĩ tinh anh khác, liên quan đến mạng sống một người, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Thôi được, tôi đồng ý, mỗi khi em ấy phát bệnh, tâm tôi thập phần cắn rứt, đau đớn vạn phần, đôi khi tôi nghĩ, tôi chịu đau là tốt rồi vì cái gì hết lần này đến lần khác, em ấy đều thay tôi gánh."

"Tôi sẽ vì Kiệt làm hết thảy, chỉ mong sao em ấy vượt qua sóng lớn..." Lý Thục Nhàn ánh mắt phiêu lãng vào thinh không.

Lâm Linh, Hình Kiểu Đình phần nào lý giải nỗi khổ của Lý Thục Nhàn.

Tiểu Ấu cười hớn hở, bàn tay nhỏ bé níu níu bàn tay Lý Thục Nhàn:

"Nhàn di, Kiệt di nói với Tiểu Ấu

người sắp sinh một tiểu muội muội cùng chơi với Tiểu Ấu, có phải hay không, mẹ từng nói khi mẹ mang thai Tiểu Ấu, bụng người sưng rất to, vì sao bụng Nhàn di không sưng lên?"

"Hình Ấu Nghiên, không được hồ đồ, ai nha đứa nhỏ ngốc, Lương tiểu thư vừa rồi đã chơi nàng, phiền em nhiều rồi." Lâm Linh đối Lương Tu Kiệt cảm ơn.

Lương Tu Kiệt không sao cả cười cười.

"Trong bụng Nhàn di hiện chưa có bảo bảo, bất quá không lâu nữa bảo bảo sẽ xuất hiện rồi trú ngụ bên trong, sinh bảo bảo xong sẽ cho Tiểu Ấu chơi với bảo bảo được không?" Lý Thục Nhàn xoa cái đầu nhỏ nhắn của nữ hài.

"Hoan hô, Tiểu Ấu muốn hôn hôn bảo bảo của Nhàn di còn có Ngôn tỷ tỷ và Tiểu Bạch nữa."

Bốn người nghe nàng non nớt thanh âm, đồng dạng cười thành tiếng.

Nhìn hai thân ảnh cao gầy nắm tay nhau hoà trong nắng ban mai, Lâm Linh tựa đầu lên vai Hình Kiểu Đình:

"Các nàng làm em nhớ tới Bạch Vũ và Ngôn Nhiên, chuyện của họ cũng đầy trắc trở."

"Ân, Lương tiểu thư phúc lớn mạng lớn, bệnh tình sẽ tiến triển thôi." Chân mày chau lại cuối cùng giãn ra một ít, vươn tay ôm lấy Lâm Linh, bế Tiểu Ấu Nghiên ngồi trên đùi, một nhà ba người hoà thuận hạnh phúc.

Hoàng hôn buông xuống trùng dương ngút ngàn, tà dương rực rỡ chói lọi bầu trời trên chiếc ghế gỗ hướng ra biển. Một ngày lộng gió, Lý Thục Nhàn làm ổ trong ngực Lương Tu Kiệt.

"Sắc mặt chị bất hảo a, rốt cuộc buổi sáng đã cùng Hình bác sĩ bàn cái gì về bệnh tình của em?"

Một bên vuốt tóc nàng, một bên mười ngón tương khấu.

"Kiệt, không có gì..."

"Thân ái, chị không thành thật." Lương Tu Kiệt liếʍ vành tai non mềm của nàng đón lấy nữ nhân trong ngực một trận run rẩy.

Biết Lý Thục Nhàn có tâm sự, Lương Tu Kiệt không khó dễ nàng nữa, thời điểm thích hợp, nàng sẽ hàn huyên với cô thôi.

"Lúc trước chị cùng Vương Cường kết hôn, là gia đình ép buộc sao?"

Lý Thục Nhàn kinh ngạc: "Kiệt biết?"

Gật đầu: "Ở Paris đoạn thời gian kia, trên truyền hình chiếu một đám ký giả theo đuôi chị, đại loại nói loạn thất bát tao về chị."

"Kiệt, em đừng giận, tôi không phải không muốn kể cho em, nếu em đã nghe tường tận thì tôi cũng không giấu giếm nữa." Lý Thục Nhàn nắm tay cô đặt trên môi khẽ hôn: - "Một thời gian sau khi cùng Lê Vân Nhiễm tách ra, tôi bắt đầu thay lão ba tiếp quản công ty, năm đó thật nhiều nam nhân theo đuổi tôi, Vương Cường nằm trong số đó, hắn không tồi, môn đăng hộ đối, bất quá tôi không cách nào nảy sinh bất luận tình cảm gì đối với hắn, hắn dai dẳng hướng tôi cầu hôn, tôi liền chấp nhận. Có lẽ lúc đó tâm tính tôi còn trẻ con, suy nghĩ chưa thấu đáo, kỳ thực tôi muốn xem biểu tình của Lê Vân Nhiễm như thế nào khi tôi cùng một nam nhân khác kết hôn, rốt cuộc, nàng chưa bao giờ quay đầu nhìn lại chỉ lần, chưa bao giờ."

"Tôi ra điều khoản trên bản hợp đồng, Vương Cường thời kỳ đầu rất không vui vẻ tiếp thu, một thời gian sau tôi cũng mặc kệ hắn, hắn biết tôi không yêu hắn, nói là kết hôn nhưng không tổ chức, không sống chung nhà, ba mẹ tuỳ ý tôi định đoạt cuộc sống, thứ họ muốn là tôi tiếp quản tốt công ty, những việc khác ném sau đầu, miễn tôi vui là được. Vương Cường bức bách, ra ngoài tìm nữ nhân, không cẩn thận bị ký giả bắt gặp, hôm sau bọn họ tới tìm tôi phỏng vấn, em hẳn cũng xem qua, nhiều năm về sau bắt đầu nguôi ngoai vết thương lòng, cùng hắn ly hôn, vùi đầu vào công việc."

Lý Thục Nhàn âu yếm hôn lên môi cô: "Kiệt, chuyện xưa của tôi chỉ có thế."

"Vậy em phải xin lỗi Vương Cường một tiếng rồi."

"Em gặp hắn?"

"Ân, hắn say khướt quậy phá quán bar Mẫn Trinh, em tẫn hắn một trận thừa chết thiếu sống, em cứ ngỡ hắn lén chị ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, em phi thường sinh khí."

Lý Thục Nhàn nhéo má cô: "Vì vậy em liền đánh người, về sau đừng tuỳ tiện

động thủ động cước được không, lỡ như người ta trả thù em thì sao!"

"Hảo, hảo, hảo, nghe lời chị."

"Tối muốn ăn cái gì?"

"Ừm, em muốn ăn thịt."

"Ăn thịt nhiều bất hảo, tối nay nấu canh cá thế nào?"

"Miễn chị làm món gì em đều thích ăn."

Cơm nước xong xuôi, các nàng ra biển tản bộ tiêu trừ bụng cơm, trở về nhà nằm trên sofa xem hai bộ phim cũ. Thời điểm 10 giờ tối, các nàng leo lên giường, Lý Thục Nhàn mơn trớn ngũ quan tuấn mỹ của Lương Tu Kiệt, ngậm vành tai non mềm, a khí như lan:

"Kiệt, em biết đó, tuổi của tôi không còn nhỏ, quá vài năm nữa thì nguy hiểm, hiện tại, cho tôi hoài thai đứa nhỏ của em được không?"

------------------------------------------

Tiểu Bạch: Sau một quãng thời gian dài thì bộ này rốt cuộc sắp kết thúc a, mừng muốn gớt nước mắt luôn dị đó

:((((