Chương 33: Vô Đề

Lý Thục Nhàn cùng Laetitia đến bệnh viện tư nhân của Phá Lang bang đã là 10 giờ đêm. Lý Thục Nhàn nhìn ngọn đèn đỏ chớp nháy treo trên bảng cấp cứu, ánh mắt đã không hề có tia tiêu cự. Thiều Ôn Kiện ngồi sụp xuống khóc rống, Hầu Nhất Phàm một bên an ủi hắn. Mẫn Trinh, Điêu Thư Kỷ thật sâu nhìn Lý Thục Nhàn, thở dài

Lương Diệu Dương đỏ hoe ánh mắt, thẫn thờ đứng trước cửa phòng. Các đường chủ và thành viên thân tín nhất đều ngồi ở ghế chờ, sắc mặt trầm trọng

Lương Diệu Dương thấy nữ nhân đi cùng Laetitia, không quản lão bà còn tại, thâm trầm đi đến:

"Con mẹ nó, con gái của chúng tôi là rơm rạ sao?"

"Bradley, anh đừng nóng!" Laetitia đến can ngăn

Lương Diệu Dương khuôn mặt anh tuấn trong một đêm già nua, trên gò má lăn dài giọt nước mắt:

"Anh lo cho con, Lương Tu Kiệt, nó, nó..."

Laetitia ôm Lương Diệu Dương, vỗ lưng trấn an hắn:

"Bradley, em biết cả, anh đừng lo, con gái chúng ta sẽ bình an thôi..." mặc dù nói vậy thôi nhưng thanh âm nàng cũng đã run rẩy rồi

Lý Thục Nhàn thủy chung cúi đầu, cắn chặt môi đến bật máu, so với khóc còn thống khổ bội phần. Giây tiếp theo, cửa phòng cấp cứu mở, một hộ sĩ nhíu mày tiến ra:

"Mời mọi người giữ trật tự, bệnh nhân còn trong tình trạng nguy kịch, xin đừng làm ồn"

Lời nói như sét đánh bên tai. Lý Thục Nhàn toàn thân mềm nhũn ngã ngồi xuống ghế, trong đầu quay cuồng, muốn ngất đi. Mẫn Trinh nhanh tay đỡ nàng:

"Thiếu chủ em ấy không muốn thấy cô buồn bã như vậy đâu, em ấy thích cô cười, đừng nghĩ nhiều nữa, nếu cô yêu em ấy..."

Lý Thục Nhàn nặng nề gật đầu. Lương Diệu Dương sắc mặt rốt cuộc hoà hoãn xuống tới, nắm chặt tay Laetitia cùng nhau nhìn phòng cấp cứu

Tròn ba tiếng đồng hồ, cửa phòng lại một lần nữa mở ra, người thực hiện ca phẫu thuật hôm nay là Lại Vinh Trọng. Trán hắn lấm tấm mồ hồi cho thấy cuộc phẫu thuật này căng thẳng đến mức nào

"Hiện tại Lương tiểu thư tạm thời qua tình trạng nguy kịch nhưng tôi không biết bao giờ cô ấy sẽ tỉnh lại. Tôi xin nói rõ, mọi người phải giữ bình tĩnh, nghiêm trọng nhất không phải thương do súng đạn mà là dạ dày của Lương tiểu thư, căn bệnh này hiếm gặp, chỉ có thể dùng dược giảm đau"

"Vậy...không có cách nào sao?" Luôn trầm mặc Lý Thục Nhàn rốt cuộc lên tiếng

"Tôi vẫn còn đang tìm phương thuốc tốt nhất để cứu giúp Lương tiểu thư, tiện thể nói trước, xác suất thành công chỉ có ba phần, bởi vì thân thể Lương tiểu thư đang rất hư nhược, bảy phần còn lại, phải dựa vào may mắn rồi"

"Cảm tạ bác sĩ, cảm tạ bác sĩ..."

Lại Vinh Trọng lục lọi trong túi áo lấy ra một chiếc hộp trắng nhỏ tinh xảo đưa cho Lý Thục Nhàn

"Lương tiểu thư trước lúc lâm vào mê man trạng thái đã căn dặn tôi đưa vật này cho cô, cô ấy sợ sẽ không bao giờ có cơ hội nữa"

Lý Thục Nhàn mở chiếc hộp, sợi dây chuyền đính ngọc rực rỡ một trời, sáng chói sáng chói. Lý Thục Nhàn hai tay phát run cầm chiếc hộp....

Bầu không khí trong phòng bệnh dị thường nặng nề. Lương Diệu Dương cùng thành viên Phá Lang bang lui ra ngoài chừa lại không gian cho Lý Thục Nhàn và Laetitia. Laetitia nhìn Lý Thục Nhàn động tác vô cùng ôn nhu giúp Lương Tu Kiệt thấm ướt bờ môi khô khốc, nàng đột nhiên mở miệng:

"Parris của chúng tôi từng hứng chịu thiên đại đả kích, tôi không mong nó đau khổ thêm lần nữa, nhất là trên cương vị cha mẹ của chúng tôi!"

"Tôi biết, lần này, hãy để tôi cạnh Tu Kiệt, cầu người, làm ơn..."

Laetitia sâu kín thở dài: "Nếu cô thương hại Parris, thì trở về đi, Lương gia không cần kẻ nào thương hại cả, Parris không có cô, vẫn còn rất nhiều nữ nhân xứng đáng với nó"

Thanh âm lạnh lùng của Laetitia đâm thủng linh hồn nàng, máu tươi đầm đìa. Lý Thục Nhàn bi thương rũ mi:

"Sẽ không, tôi yêu em ấy, một cơ hội, tôi chỉ cầu người một cơ hội bên cạnh em ấy thôi...."

"Tuỳ cô"

Laetitia trước khi ra khỏi phòng, bồi thêm một câu:

"Người quyết định để cô bên cạnh Parris cả đời không phải là tôi hay Bradley mà là Parris, cô sẽ nhận được kết quả khi nó tỉnh lại. Tình yêu nói miệng thì dễ, làm thì rất khó, giờ quay đầu tìm bờ, chưa muộn đâu"

Lý Thục Nhàn lặng im không nói. Ngồi tại mép giường, cầm bàn tay của Lương Tu Kiệt khẽ xoa. Đã từng rất ấm áp bàn tay, ôm lấy nàng, xoa dịu nỗi đau của nàng, hiện tại lạnh như băng mà người trên giường vẫn an tĩnh nhắm mắt

Lý Thục Nhàn không cần biết Lương Tu Kiệt có bối phận như thế nào, nàng chỉ cần một điều, Lương Tu Kiệt luôn hiện hữu cạnh bên nàng là đủ, nàng chỉ mong có thế. Thường ngày trầm ổn hoạt bát niên thiếu giờ đây không có đáp lại nàng, bất động thanh sắc nằm trên giường, toàn thân bịt chặt băng vải

Lần thứ năm trong đêm, Lý Thục Nhàn thấm ướt bờ môi khô khốc của Lương Tu Kiệt, khom người, in trên môi cô một nụ hôn dịu dàng. Lương Tu Kiệt nếu biết được nhất định mừng rỡ như điên, đáng tiếc, cô đã không thể tỉnh lại để lưu giữ cảnh quan mỹ hảo này

Nước mắt bao ngày nhịn không được, rốt cuộc chảy xuống, một giọt rồi một giọt rơi tại khuôn mặt niên thiếu

"Kiệt, mau mau tỉnh lại nhé..."

"Kiệt, đừng nữa bỏ tôi một mình..."

"Kiệt....làm ơn...tôi sẽ không đẩy em ra nữa..."

Ngày thứ hai, Lương Diệu Dương thay phiên Laetitia đến chăm sóc Lương Tu Kiệt, hắn quan sát Lý Thục Nhàn bận rộn bộ dáng, tất cả đều vì Lương Tu Kiệt, hắn đối Lý Thục Nhàn sinh khí dần hoà hoãn xuống tới

Cửa phòng mở ra, người bước vào là một nữ nhân vận một thân quân phục đen chỉnh tề, cùng Lương Tu Kiệt đồng dạng cao ngất, xám tro đôi đồng tử câu hồn đoạt phách nhân tâm, ngũ quan anh khí ngút trời hoà phong phạm uy nghiêm, cương nghị của một quân nhân

Lương Diệu Dương cười:

"Nhan trung tướng"