Chương 31: Đáng Tiếc Không Có Nếu Như

Kể từ ngày đó, Lý Thục Nhàn đã không còn gặp Lương Tu Kiệt nữa. Lý Thục Nhàn kỳ thực rất muốn giải thích với Lương Tu Kiệt rằng, tất cả mọi thứ chỉ là hiểu lầm mà thôi

Nàng lúc đó đương thất thần đi lang thang trong khu phố bất ngờ chạm mặt Lê Vân Nhiễm. Ai ngờ, Lê Vân Nhiễm cũng bất ngờ ôm nàng khiến nàng không có thời gian phản kháng, một hồi giãy dụa, thì đã muộn, em ấy đã bỏ đi. Lương Tu Kiệt hẳn rất sinh khí, nữ nhân ở bên cạnh em ấy lúc đó là Trương Diệc ư, rất xinh đẹp, nữ nhân ấy tựa hồ trẻ hơn nàng vài tuổi đi

Nghĩ tới đây tâm Lý Thục Nhàn bất giác chùn xuống, sau bao nhiêu năm tháng hờ hững đến tận bây giờ nàng vì cái gì cảm thấy tự ti về độ tuổi của mình như vậy. Qua vài năm nữa không phải bản thân sắp thành bà lão rồi sao, mà thành bà lão rồi, Lương Tu Kiệt có còn yêu mình nữa không hay em ấy sẽ chán ghét mình đây

Lương Tu Kiệt vẫn còn trong tuổi thanh xuân đẹp nhất của cuộc đời mà nàng....

Lý Thục Nhàn rầu rĩ cả một ngày, gạt chuyện ăn uống sang một bên, soi gương, xem kỹ khuyết điểm trên khuôn mặt, nàng muốn tận lực che dấu để Lương Tu Kiệt không tìm thấy chúng, không kinh hãi chúng. Nhưng khuôn mặt của nàng được trời cao ưu ái vô cùng hoàn mỹ, tìm thế nào cũng không ra khuyết điểm

Ngày thứ hai, Lương Tu Kiệt vẫn nghỉ, đã là ngày thứ tư liên tiếp. Thời điểm Lý Thục Nhàn chống tay thẩn thờ nhìn ra cửa thì cửa phòng gõ vang dội. Biên Tiểu Tiểu mang theo vẻ mặt lạnh nhạt bước vào, thanh âm cũng trầm vài phần so ngày thường hoạt bát

Biên Tiểu Tiểu đặt phong bao xuống bàn:

"Lý tổng, Tu Kiệt đệ đơn xin nghỉ việc" Oanh một tiếng chấn động đại não, tai nàng như ù đi, không nghe được ngoại trừ ba đào sóng cuốn trong linh hồn

Lý Thục Nhàn cảm thấy cả bầu trời cao rộng trên đầu sụp đổ xuống, đè lên trái tim đầy vết sẹo của nàng, đè lên cốt tủy vì người mà đau nhức. Lý Thục Nhàn nhìn phong thư thật lâu, cúi đầu, chậm rì rì xé mở phong thư, tóc đen rũ xuống che phủ khuôn mặt, không ai biết nàng đang nghĩ gì, chỉ biết bàn tay nàng cầm tờ giấy dị thường nặng nề

Nội dung tờ giấy viết chỉ vỏn vẹn vài dòng, kèm theo chữ ký tinh tế gọn gàng bất biến của Lương Tu Kiệt cùng khoản tiền đền bù hợp đồng. Lý Thục Nhàn đột nhiên cảm giác máu nóng nguội lạnh bao năm trong phút chốc sôi trào, không phải sôi bình thường nữa, mà như núi lửa sùng sục luôn rồi

Cái gì mà cảm thấy không xứng đáng với chức vụ hiện tại, cái gì mà tôi nghĩ bản thân non nớt không hỗ trợ Lý tổng được nhiều, cái gì mà tạm biệt thực xin lỗi, đã phụ tâm ý Lý tổng rồi.

Rõ ràng nói bậy, nói bậy, nói bậy, nói bậy

Thấy Lý Thục Nhàn phi thường khó coi sắc mặt. Biên Tiểu Tiểu nhìn phía S thị hoa lệ, sâu kín thở dài:

"Nếu như Lý tổng đây nhận thức vấn đề sớm một khắc, có lẽ mọi chuyện đã không vỡ lỡ, người cũng đã đi rồi thôi chị cũng đừng buồn. Tu Kiệt dặn tôi rằng, nói với chị, đừng tìm cậu ấy, đừng bận tâm cậu ấy và cũng đừng cảm thấy thương tâm hay tội lỗi. Bởi lẽ, Tu Kiệt đến lúc đi, cũng không muốn thấy chị khổ sở, cậu ấy từng nói với tôi, cậu ấy thích chị cười, mỗi một lần chị cười làm cho linh hồn cậu ấy nở rộ xao xuyến biết bao..."

Gặp được nhau đã là duyên, đã là định mệnh, đã là ông trời sắp đặt. Vậy mà nếu như sớm một khắc sao, trong ái tình, đáng tiếc không có nếu như, chậm một khắc, bỏ lỡ nhau một đời

Lý Thục Nhàn viền mắt vi thuỳ, đặt lên phong thư một nụ hôn:

"Sao tôi có thể không quan tâm đến Lương Tu Kiệt trong khi tôi đang chết dần chết mòn vì em ấy"

"Quá muộn..."

Biên Tiểu Tiểu cũng là tiếc nuối cho đoạn tình dở dang của Lương Tu Kiệt, sắc mặt của Lương Tu Kiệt lúc gặp nàng tựa hồ ở đâu bất ổn, thập phần tiều tuỵ gầy yếu. Hàn huyên vài giờ, tên kia mới dám đưa phong bao cho nàng, nói đúng một câu, đạp chân ga chạy đi mất. Biên Tiểu Tiểu nàng cũng phải mất một lúc rất rất lâu để định hình lại mọi thứ vừa mới xảy ra

Lý Thục Nhàn đứng dậy, đập tay lên bàn, lực đạo rất lớn doạ Biên Tiểu Tiểu sợ ngây người, thanh âm so vài giây trước phi thường chua:

"Không tranh thủ làm sao biết được, Lương Tu Kiệt, em làm vậy không sợ tôi đau lòng sao, em khi nào trở nên hỗn đản vậy hả?"

Di, Lý Thục Nhàn cũng có lúc giống sư tử mẹ như vậy a, cùng lão bà đại nhân khi ăn giấm tựa hồ không sai biệt lắm. Biên Tiểu Tiểu thầm than một tiếng, rón rén chuồn ra khỏi phòng

"Đứng lại" Ai nha, kỳ này chết tôi rồi, cũng tại tên ngốc kia làm hại hết

Chỉ vào mặt: "Lý tổng, chị gọi tôi?"

"Trong phòng chỉ có tôi và em, không gọi em thì gọi ai!" Này thanh âm cũng quá chua chát rồi, Lý Thục Nhàn trông thật dọa người a

"Biết Lương Tu Kiệt ở địa phương nào sao?"

"Ai nha, làm sao tôi biết được cậu ấy ở đâu, người thần thần bí bí hành tung bất định như cậu ấy, liệu ai có thể tìm ra nơi cậu ấy đi, chốn cậu ấy về"

Lý Thục Nhàn nhìn Biên Tiểu Tiểu vẻ mặt, không có biểu hiện nói dối. Bất tri bất giác nàng nhận ra, nàng chưa một lần thật sự hiểu em ấy, mọi thông tin về em ấy vô cùng mờ mịt

Lý Thục Nhàn đến căn hộ nơi Lương Tu Kiệt ở, nàng sở hữu một chìa khoá dự phòng lúc trước Lương Tu Kiệt đưa. Không có khí tức Lương Tu Kiệt tại, xung quanh lạnh lẽo tối tăm, không trở về sao?

Lướt tay qua mọi thứ Lương Tu Kiệt từng động tới, ngang qua phòng ngủ, chần chừ một lúc, rốt cuộc tiến vào, dưới chân giường ngủ đặt thùng rác mini, bên trong sạch sẽ đến sợ. Đó là một phút trước khi Lý Thục Nhàn chợt nhận ra, trong thùng rác có thứ khác, tỷ như rất nhiều vỏ thuốc và hộp đựng thuốc còn có tờ giấy vo tròn

Lý Thục Nhàn không ngại bẩn, đem tờ giấy mở ra cho thẳng thóm mặc dù nó thực nhàu nhĩ đáng thương. Dòng đầu tiên làm tầm mắt nàng choáng váng, tay cầm tờ giấy đến phát run

Bệnh nhân: Lương Tu Kiệt, dạ dày tổn thương nghiêm trọng, có dấu hiệu ngộ độc cồn, đã cấp cứu...

Tại sao không nói cho tôi biết, vì cái gì giấu giếm tôi, nói dối tôi. Lý Thục Nhàn bỗng nhớ đến tuần trước, quãng thời gian Lương Tu Kiệt bất ngờ nghỉ phép hai ngày, sau đó trở lại làm việc trong bộ dáng vô cùng gầy yếu

Không tiếng động, Lý Thục Nhàn trượt dài, khóc nức nở, nàng đã từng vì một người mà đau lòng nhưng chưa bao giờ khóc cả, Lương Tu Kiệt là người đầu tiên làm nàng đau đớn phát khóc

"Em lén hôn tôi lúc chúng ta đi suối nước nóng, em tưởng tôi không biết sao, Lương Tu Kiệt, em nghĩ không chịu trách nhiệm sao?"

Hết thảy là nàng tự nói một mình, không có ai đáp lại, không tìm thấy gì trong khắp ngóc ngách. Lý Thục Nhàn mang theo thất vọng tâm tình rời khỏi căn hộ Lương Tu Kiệt, nàng lục lọi trong trí nhớ những người có liên hệ với Lương Tu Kiệt. Đầu tiên là cha mẹ, nghĩ là làm, Lý Thục Nhàn vọt chân ga đi, chừa trong thinh không mảng bụi mờ

Nơi góc khuất con đường, một chiếc xe đậu. Mẫn Trinh nhìn Lương Tu Kiệt bi thương vẻ mặt nào có thường ngày uy vũ mười phần thiếu chủ, đây được gọi tình yêu a

"Thiếu chủ, nàng đi rồi, chúng ta cũng đi được rồi chứ?"

"Ân, đến điểm hẹn Thanh Phượng bang, chúng ta đã có đầy đủ chứng cớ buộc tội, không có lệnh của tôi, mọi người không được tuỳ ý hành động, Thanh Phượng bang xảo quyệt" Thanh âm lạnh lùng bức nhân phát ra từ miệng niên thiếu trẻ tuổi, là kẻ nào cũng kinh sợ Lương Tu Kiệt cường đại khí thế

Một màn vừa rồi Lương Tu Kiệt thu hết trong mắt, cô cao hứng khi thấy bóng dáng Lý Thục Nhàn đến tìm cô nhưng sau một hồi trầm tư. Lương Tu Kiệt khổ sở nghĩ, không phải chị ấy yêu Lê Vân Nhiễm sao, còn ôm nhau thân mật như vậy. Ha hả, tự mình đa tình quá nhiều không tốt đâu, Lương Tu Kiệt ơi

Chiếc xe dần lăn bánh, mất dạng trong làn mưa dày đặc...