Chương 28: Lê Vân Nhiễm

Thời điểm Lương Tu Kiệt tỉnh lại đã là sáng hôm sau, mùi thuốc sát trùng khó ngửi khiến cô không khỏi nhăn mi. Tràn cảnh này làm Lương Tu Kiệt nhớ đến ba năm trước, cái đêm mưa gió bão bùng cô bị vứt bỏ, cái đêm mọi thứ kết thúc. Đôi khi, Lương Tu Kiệt trốn tránh bệnh viện, vì không muốn nhớ, cô hoảng hốt, ai đã đưa mình đến bệnh viện

Đầu ong ong đau nhức, nhớ cũng không thể nhớ, rời rạc ký ức nhắc nhở cô, hôm nay cô phải thu xếp để gặp Lê Vân Nhiễm. Vừa muốn xuống giường, một trận choáng váng công phá đại não, bước đi chập choạng lửng chửng, cô phải vịn thành giường, bản thân mới không ngã xuống đất. Dạ dày ọt lên chua xót, trống rỗng

Mẫn Trinh vừa vào cửa thấy Lương Tu Kiệt thê thảm bộ dáng, nhanh chóng chạy đến nâng cô dậy, phía sau là Điêu Thư Kỷ xách túi hoa quả trái cây

Ổn định ngồi trên giường, Lương Tu Kiệt hướng Mẫn Trinh hỏi:

"Mẫn Trinh, tôi tại sao lại ở bệnh viện"

Mẫn Trinh thở dài: "Thiếu chủ, em quả thật không nhớ gì hả?"

Lương Tu Kiệt mờ mịt lắc đầu

Điêu Thư Kỷ trợn trắng mắt bồi một câu: "Thiếu chủ, đây là tự làm bậy không thể sống a, em nằm lăn dưới sàn nhà, như ma men một dạng đòi rượu, thật không nhớ sao?"

"Thiếu chủ, rốt cuộc em xảy ra vấn đề gì?"

Rượu? A, cô nhớ rồi, bản thân đêm qua có uống rượu, rất nhiều rượu, hầu hết số rượu trong nhà đều bị cô chén sạch sẽ cả rồi. Sự tình sau đó cô thật không tài nào nhớ nổi, ký ức cho cô biết, cô ngồi phịch xuống ghế sofa, móc điện thoại gọi cho ai đó, sau lại một mảng tối đen

Lương Tu Kiệt ngây người: "Mẫn Trinh, hôm qua người tôi gọi điện là chị?"

Mẫn Trinh gật đầu: "Phải a"

Điêu Thư Kỷ phụ hoạ: "Một giờ sáng, cần bốn năm chai rượu, rất gấp!" Nàng nhấn mạnh thanh âm, ngữ khí nghe ra điểm buồn bực

"Thật vậy chăng..."

Các nàng đồng dạng gật đầu

"Ai, nếu là sự thật, cho tôi xin lỗi, đã thất lễ rồi"

Lương Tu Kiệt hiếm có xấu hổ hạ thấp đầu, cô biết Mẫn Trinh và Điêu Thư Kỷ là một đôi. Một giờ sáng là giờ tất cả ngủ say, bản thân cư nhiên không tiền đồ gọi điện đến phá vỡ mỹ hảo của các nàng, thử hỏi người nào không sinh khí

"Không sao đâu, giúp em là chuyện của chúng tôi mà, tại Phá Lang bang, chúng ta là người một nhà, nhưng mà thiếu chủ có thể cho tôi biết, Thục Nhàn là ai sao?" Mẫn Trinh nhìn Điêu Thư Kỷ gật đầu, ý bảo để tôi lo liệu

Nghe Thục Nhàn hai chữ, nhãn thần trong suốt thoáng chốc ảm đạm xuống, cô không quên tư thái đạm nhạt của nàng, một chút cũng chưa hề quên

"Thục Nhàn là Tân Đình tổng tài, cấp trên của tôi, làm sao vậy, chị ấy phát sinh chuyện gì hả?" Lương Tu Kiệt khẩn trương đến mức, thanh âm mang theo tia run rẩy

A, thì ra là tổng tài Tân Đình, khó trách cái tên nghe quen như vậy, giữa Lương Tu Kiệt và nữ nhân kia nhất định có khúc mắc, hơn nữa rất sâu ái muội không rõ

Mẫn Trinh cong khoé môi: "Không có gì, em tịnh dưỡng vài ngày đi, tôi giúp em đệ đơn, em bị ngộ độc cồn, dạ dày tổn thương không nhẹ đâu"

Lương Tu Kiệt nghe đã vội phản bác:

"Tôi không nghỉ được, tôi có thể đều đặn uống thuốc nhưng việc thì tôi không thể bỏ, rất trọng yếu"

Mẫn Trinh cười càng sâu:

"Việc gì có thể khiến thiếu chủ cao cao tại thượng của chúng ta kích động vậy nha, lời em nói tôi dám không nghe sao, thôi được rồi, em cứ làm những gì mình thích đi nhưng chú ý giữ gìn sức khoẻ"

Điêu Thư Kỷ trong khoảnh khắc mê man minh bạch chuyện gì, nhận được cái nháy mắt ra hiệu của Mẫn Trinh, Điêu Thư Kỷ mới thôi tìm tòi thu hoạch trên mặt Lương Tu Kiệt

"Vậy còn lão ba tôi, hắn..."

"Thiếu chủ, em yên tâm, lão đại vẫn chưa biết nếu hắn biết được thì giờ này em đã không nằm ở đây đâu"

Lương Tu Kiệt thở ra một hơi, buông xuống trong lòng tản đá, đồng hồ điểm 8 giờ sáng, cách giờ hẹn Lê Vân Nhiễm một tiếng đồng hồ...

Phòng tổng tài Tân Đình

"Tiểu Nhàn, cậu suy nghĩ gì mà xuất thần thế?" Phương Hựu An nhịn không được lên tiếng

Lý Thục Nhàn giật mình: "Có sao, nãy giờ mình vẫn chăm chú xem tài liệu mà"

"Đừng chối, từ nãy đến giờ mình kêu cậu hơn bảy lần rồi, cậu có nghe đâu chỉ lo đắm chìm trầm tư thôi!"

Tựa hồ bị nói trúng tim đen, Lý Thục Nhàn mím môi, nàng mong chờ quá rồi, người kia chưa thấy mặt mà nàng cứ như đứa ngốc trông ra cửa hy vọng thấy bóng dáng thân quen kia

Thường ngày em ấy rất tuân thủ phép tắc, cực kỳ đúng giờ, không chậm trễ ngày nào, sao hôm nay lại đi muộn rồi. Trống vắng căn phòng, không có Lương Tu Kiệt hơi thở, Lý Thục Nhàn có điểm mất mát

Từng hành động nhỏ nhặt sớm khắc sâu trong tâm trí nàng rồi. Kỳ thực, Lý Thục Nhàn đêm qua trở về hối hận không nguôi, hình như bản thân nói gì đó không đúng khiến em ấy mất hứng thì phải, thái độ của bản thân sao lại hờ hững như vậy. Lương Tu Kiệt vẻ mặt khiến nàng thao thức cả một đêm dài

Phương Hựu An thấy khuê mật ngẩn ngơ, biết bản thân không thể khuyên bảo Lý Thục Nhàn, trầm mặc thoát khỏi phòng chừa lại không gian riêng cho Lý Thục Nhàn suy tư

"Kiệt, em ở đâu?"

Gọi Lê Vân Nhiễm nữ nhân chọn nhà hàng năm sao ngay khu trung tâm giác vàng. Lương Tu Kiệt ngăn xuống dạ dày buồn nôn cảm giác, vận một thân chỉnh tề quần áo. Giữa đám người, một chiếc bàn riêng biệt, nữ nhân vận tây trang chức phục ngồi, tay nâng ly rượu, ngũ quan có chút tiều tụy bất quá cản không được vẻ xinh đẹp bức nhân của nàng

"Nhĩ hảo, chị có phải Lê Vân Nhiễm"

Lê Vân Nhiễm ngẩng đầu, hơi kinh ngạc nhìn niên thiếu cao ngất:

"Phải..."

"Tôi đến từ Tân Đình công ty, Lương Tu Kiệt, hôm nay tổng tài chúng tôi bận việc nên không thể gặp chị thương lượng" Thanh âm Lương Tu Kiệt nhàn nhạt, nghe không ra gì cảm xúc, trong lòng cô dâng lên cỗ bất an, vì cái gì bất an, cô cũng không rõ

"A, vậy sao..." Lê Vân Nhiễm nói một cách đầy tiếc nuối: "Bắt đầu đi"

Hai mắt Lê Vân Nhiễm hẹp dài, lông mi cũng nhỏ dài, khuôn mặt điển hình trái xoan, sóng mũi cao thẳng, một đầu tóc đen thùi. Lê Vân Nhiễm thân thể gầy, toát lên vẻ mong manh nhu nhược cần người hộ trong lòng. Suốt buổi Lê Vân Nhiễm chỉ mỉm cười nghe Lương Tu Kiệt nói

"Hảo, tôi đồng ý ký kết hợp đồng"

Lương Tu Kiệt khép lại máy tính bảng, nữ nhân này nhanh như vậy đồng ý rồi. Khá tốt, cô đỡ tốn nước bọt ngồi nói chuyện phiếm

Trước khi rời khỏi, Lê Vân Nhiễm hơi dừng lại bước chân, nghẹo đầu hướng Lương Tu Kiệt nói:

"Cho tôi gửi lời chúc sức khỏe đến Lý Thục Nhàn"

Nội tâm Lương Tu Kiệt thoáng trầm xuống, trong mắt ẩn hiện sắc bén, tiêu thất trong một thoáng, nữ nhân này làm cô cảm giác điểm nguy cơ. Bởi vì quá yêu Lý Thục Nhàn, Lương Tu Kiệt trở nên mẫn cảm với xung quanh lang thú

"Được"