Chương 24: Để Ta Lưu Người...

Đồng lúa vàng ươm, chim bay thẳng cánh, hương đồng cỏ nội phất qua khoang mũi, trên quãng đường dài rộng của đồng quê mùa thu, hai chiếc xe đạp vun vυ"t chạy. Lý Thục Nhàn là người vượt lên phía trước, nàng đắc ý quay đầu:

"Có thể em hơn tôi ở những khoản khác nhưng khoản đạp xe thì tôi nhất rồi"

Lương Tu Kiệt nhún vai, lắc đầu: "Còn lâu, năm cao trung em từng đạt giải nhất cuộc thi đạp xe đạp quanh thành phố a, chị mới thua em, thấy không" Lương Tu Kiệt hai chân co duỗi giẫm vào bàn đạp thoăn thoắt chạy, thoáng chốc đã vượt qua Lý Thục Nhàn

Lý Thục Nhàn phồng má đuổi theo: "Kiệt là đồ xấu xa, chờ tôi với..."

Hai chiếc xe cuối cùng ngang hàng nhau, Lương Tu Kiệt, Lý Thục Nhàn nhìn nhau, đồng dạng bật cười, hình ảnh Lý Thục Nhàn trong tà váy trắng tinh khôi trên con đường làng vĩnh viễn khắc sâu vào Lương Tu Kiệt tâm khảm, đẹp đến vô pháp lãng quên

Băng qua con đường dài rộng, xa xa sau những bụi cây vươn cao và những mái nhà lợp ngói, một con sông toạ lạc, hiền hòa chảy xuôi. Các nàng đặt hai chiếc xe đạp nằm cạnh, ngồi xuống nghỉ chân nơi gốc cây. Lý Thục Nhàn nhìn ra dòng sông, Lương Tu Kiệt nhìn nàng, nhàn nhạt nói:

"Cảm thấy tràng cảnh chúng ta rất giống trong một bộ phim nước ngoài, hai nhân vật chính cũng ngồi trên thảm cỏ xanh như thế này hướng ra sông, rốt cuộc đến cuối phim bọn họ cũng chẳng thành, hai người mỗi ngã phân chia trời nam đất bắc"

"Phim gì?"

"Call me by your name, bộ phim em từng xem trong những tháng ngày du học tại Pháp, hứng thú nước Ý yên bình năm 80, ngày kia cũng tự mày mò sang Ý một mình"

Lý Thục Nhàn ôn nhu cười: "Kiệt ở Pháp trải qua rất nhiều chuyện thú vị nhỉ?"

Lương Tu Kiệt nhãn thần thoáng hoảng hốt, nhanh chóng tiêu thất không còn sót lại một mảnh, cô cười cười đáp lại:

"Xác thực, rất nhiều chuyện thú vị đã xảy ra, em học hỏi được thật nhiều điều ở nước Pháp, chiêm ngưỡng vẻ đẹp của sông Seine và hàng tá thứ khác nữa"

Lý Thục Nhàn thấp giọng nói: "Sông Seine sao..."

"Thục Nhàn, gọi em bằng tên của chị đi" Lương Tu Kiệt đột nhiên đứng lên, thần tình dị thường xán lạn, như mặt trời rực rỡ một dạng

Lý Thục Nhàn 'A' lên một tiếng, do dự hồi lâu chậm rãi mở miệng:

"Thục Nhàn"

Lương Tu Kiệt trìu mến nhìn nàng:

"Tu Kiệt"

Khoảng khắc trong mắt chỉ có bóng dáng đối phương, trầm luân vào đôi mắt, bầu không khí treo một loại bất minh ý vị, người đầu tiên phá vỡ là Lương Tu Kiệt

"Thôi chúng ta đừng bàn luận này đó nữa, hôm nay trời trong xanh như vậy không tắm sông thì thật phí a" Lương Tu Kiệt nói đoạn, cởi bỏ quần dài, chừa lại quần đùi liền nhảy vọt xuống sông

Lương Tu Kiệt thoáng chốc bơi ra giữa sông, hướng Lý Thục Nhàn trên bờ vẫy tay hô hoán:

"Thục Nhàn, nước sông mát lắm, chị ra đây với em đi"

"Â..n...chờ tôi chút"

Lý Thục Nhàn thẹn thùng chậm rãi lội xuống vùng nước xanh biếc, mơ hồ thấy đàn cá nhỏ vẫy vùng xung quanh, Lương Tu Kiệt cao hứng bơi tới kéo Lý Thục Nhàn ra xa bờ, muốn cho nàng nhìn rõ cảnh quan nơi đây mỹ hảo thế nào

Lương Tu Kiệt giơ ngón trỏ chỉ vào cánh tay Lý Thục Nhàn: "Thục Nhàn chị xem, bên tay chị có chú cá đang bơi a"

"A, thật đáng yêu, Kiệt, tay em cũng có kìa"

"Hắc hắc, cá ở sông hồ nguyên vốn dạng dĩ a, chúng cũng có giác quan cảm nhận được người không làm hại chúng"

"ha ha, giờ tôi mới biết đâu"

"Thục Nhàn, sáng nay chúng ta hòa khoản xe đạp, bây giờ chị bơi thi với em không?"

"Tiểu hẹp hòi, em vẫn còn nhớ chuyện hồi sáng sao?" Lý Thục Nhàn vươn tay ngắt nhẹ kiều đĩnh mũi, nhẹ nhàng cười

"Tất nhiên, quân tử trả thù mười năm chưa muộn a, phương diện này em tin chắc thắng chị trăm phần trăm"

"Được thôi ch..." Lý Thục Nhàn còn chưa nói hết lời, Lương Tu Kiệt đã nhanh trước một bước bơi đi, nàng ủy khuất kêu lên: "Kiệt, em học xấu, em dám gian lận trong cuộc thi"

Lương Tu Kiệt tiếp tục động tác thân thể, cười nói:

"Quân tử là em nói chung chung thôi, em có phải quân tử đâu, làm tiểu nhân thích hơn"

"Lương Tu Kiệt, Kiệt bơi chậm lại một chút"

"Lương Tu Kiệt, Kiệt..."

"Ha ha"

"Hừ"

Các nàng bơi đua với nhau đến khi mặt trời đứng bóng mới vác cơ thể rũ rượi lên bờ. Lương Tu Kiệt đấm đấm bả vai mỏi nhừ, thở ra một hơi, phóng đại trước mắt là khuôn mặt mỹ lệ hơi đanh lại của Lý Thục Nhàn

"Kiệt còn biết nhức mỏi sao, không phải lúc nãy rất hăng say đòi bơi thi mà"

"Ách, em biết lỗi rồi, Thục Nhàn, đừng giận mà"

"Ừm, vậy mới là Kiệt bé ngoan, đến đây nằm xuống" Lý Thục Nhàn ngồi xuống, chỉ tay vào đùi mình

Lương Tu Kiệt nội tâm ngất ngây lắm rồi, nuốt ực xuống cuống họng, thong thả nằm xuống đùi nàng, ngửa mặt liền thấy đôi con ngươi đen láy của nàng, cảm nhận được bàn tay kia ấn nhu đầu mình, Lương Tu Kiệt thư thái nhắm mắt lại, tận hưởng thời khắc hạnh phúc của đời mình

"Kiệt, tôi không có tay nghề hảo như em, thoải mái sao, có hay không giảm bớt mệt mỏi?"

"Thục Nhàn, chị so em làm còn muốn tốt hơn, thật thoải mái nha, ừm, cảm ơn chị"

Lương Tu Kiệt thanh âm dần dần nhỏ lại, mi mắt rung rung chớp động, Lương Tu Kiệt ngủ say trong vòng tay Lý Thục Nhàn. Lý Thục Nhàn quan sát ngũ quan người kia thật lâu, tay khẽ vuốt tóc tơ mềm mại của Lương Tu Kiệt, dần dần di chuyển áp lên đôi mắt, cuối cùng dừng tại đôi môi hồng nhạt, bồi hôi không ngớt

Thì ra em ấy ngủ đẹp đến thế, phần lãnh tĩnh thường ngày xóa đi phần nào thay vào đó là điềm đạm khả ái của niên thiếu nên có. Như vậy Lương Tu Kiệt, nàng còn cầu gì hơn đây

Các nàng quay về suối nước nóng đã là đầu giờ chiều, thật may mắn cho các nàng chính là, khi đặt chân đến bên thềm, trời vừa vặn đổ mưa thu, lất phất từng cơn sa xuống hồ, tựa mưa bụi Giang Nam, dịu dàng vô cùng

Lý Thục Nhàn ngẩn người bên thềm cửa, chậm rãi ngâm nga bài thơ:

"Ầm ì sấm dội

cuồn cuộn mây trôi

Mưa rơi chăng tá?

để ta

lưu người..."

Phía sau nàng có thanh âm tiếng bước chân thanh lãnh bước tới, người kia vươn tay ra ngoài trời, hứng trọn nước mưa lộp độp rơi, người kia mỉm cười ở bên tai nàng ôn nhu thủ thỉ:

"Dẫu sấm không vang dội

dù mưa

chẳng tuôn rơi...

Chỉ cần em mong muốn

thì ta sẽ chẳng rời"

Lý Thục Nhàn xoay đầu, bắt gặp ánh mắt thâm tình của người kia. Hai người nhìn nhau, quên cả phản ứng, tiếng mưa rơi nặng hạt tí tách vươn trên những cánh anh đào non mềm, lá cây trong vườn xào xạc đung đưa hòa cùng âm ống trúc lộp bộp, hết thảy tạo thành một bản tình ca ngày mưa, du dương mà trầm lắng

Thời gian hãy ngừng trôi đi được không? Để tôi có thể nhìn người lâu hơn chút nữa, gần người thêm chút nữa dù giữa chúng ta có thiên sơn vạn thủy tách biệt....

Đêm đến, các phòng khác trong khu suối nước nóng đã tắt đèn riêng phòng của Lương Tu Kiệt vẫn sáng chói một mảnh. Lý Thục Nhàn nằm trên giường đọc sách, nghe âm mở cửa phòng tắm cất lên không khỏi giật mình ngẩn ngơ, Lương Tu Kiệt ôm gối đầu tiến đến cạnh mép giường

"Thục Nhàn, em ngủ chung với chị được không, đột nhiên cơ thể phát lạnh..."

Lý Thục Nhàn trầm tư, sau đó mở miệng: "Ân, Kiệt lên đi, ngủ hai người cũng rất vui "

Đồng hồ đã điểm 11 giờ, Lý Thục Nhàn gấp sách đặt trên bàn, vươn tay tắt đèn ngủ, trong phòng liền tối đen như mực, nàng nhẹ giọng khiển trách Lương Tu Kiệt:

"Lần sau cấm Kiệt không được bơi lâu nữa, bây giờ nhận lấy hậu quả, Kiệt đã thấy rõ chưa?"

"Ừm, Thục Nhàn, em nghe lời chị mà, ngủ ngon nhé"

Lương Tu Kiệt dùng hết dũng khí, vờ như đứa trẻ ngây ngô tìm hơi ấm của người thương, tham luyến si mê hương vị của người. Lý Thục Nhàn cứng đờ, rất nhanh thả lỏng thân thể mặc cho Lương Tu Kiệt ôm, kỳ thực nội tâm đã xao động khó tả

Nàng nở nụ cười: "Ngủ ngon, Kiệt ngốc của tôi..."