Chương 16: Em Giúp Chị Xoa Bóp

Lương Tu Kiệt bước vào công ty thì cảm thấy bầu không khí có chút không thích hợp, nơi đại sảnh một đám người tựu lại một chỗ nhìn lên TV lớn treo trên tường bàn tán nghị luận

Bên trong TV, hình ảnh một nam nhân ngoại quốc cao lớn ngồi ngẩn người bên vệ đường thủ đô Paris. Nam nhân quần áo xộc xệch dính nhiều vết bẩn, làn da vàng vọt xanh xao, hai hốc mắt đỏ hoe lõm vào trong, bộ dáng nhìn là biết dính líu đến chất kí©h thí©ɧ, dòng tiêu đề chạy ngang, thương nhân Samuel Fox tán gia bại sản vì ma tuý và phụ nữ

TV truyền đến giọng biên tập viên

"Phải chăng đây là lời cảnh tỉnh cho những ai động đến thế giới ngầm. Samuel Fox kinh doanh đồ cấm không sai sai là ở hắn quá mức ngạo mạn, coi trời bằng vung"

"Tài sản trên ba quốc gia trong một đêm tiêu thất, bao gồm bốn biệt thự lớn và năm chiếc siêu xe. Samuel Fox giờ đây mang thêm tội danh là kẻ thứ ba trong chuyện tình doanh nhân Luke Stigger và phu nhân Quinn Stigger"

"Chúng ta có thể thấy Samuel Fox hiện tại như thế nào. Trở thành kẻ vô gia cư, ngày ngày ngồi bên vệ đường của Paris hoa lệ phì phèo điếu thuốc...."

Một vài người nói với nhau

"Uy, người của hắc đạo thật đáng sợ, làm một người từ giàu có trên đỉnh phong trong một đêm đạp xuống địa ngục như vậy"

"Không có lửa làm sao có khói, tôi nghĩ Samuel Fox kia đã làm chuyện gì đó khiến người của hắc đạo sinh khí"

Bọn họ nói chuyện phím đến bất diệc nhạc hồ. Lương Tu Kiệt nhìn TV, trào phúng cười, một mạch đi thẳng lên phòng 137. Biên Tiểu Tiểu sắc mặt vô cùng uể oải, hai chân phát run mềm nhũn, biểu thị đêm qua Phương Hựu An mãnh liệt thế nào

Lương Tu Kiệt có điểm xấu xa nói: "Đêm qua ngủ không tốt sao, Phương phó tổng và cậu đã xảy ra chuyện gì?"

"Ai nha, Tiểu Kiệt Kiệt a, cậu không nằm trong hoàn cảnh của mình nên không biết được đâu" Biên Tiểu Tiểu ủy khuất ôm vòng eo muốn đứt làm đôi của mình, chỉ vì một phút lỡ dại đắc tội lão bà đại nhân mà nàng hành mình đến rạng sáng

"Phải không?" Lương Tu Kiệt nhướn mày, thả chậm ngữ khí: "Nhìn cậu xuân sắc ngập tràn, xem ra Phương phó tổng hầu hạ không sai đi"

Biên Tiểu Tiểu lập tức xù lông, khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh ửng đỏ: "Cậu, cậu, quá đáng, còn không phải tại cậu hôm đó ôm mình hại mình bị chị ấy ăn giấm"

Lương Tu Kiệt ngay lập tức cứng đờ người nhìn Biên Tiểu Tiểu

"Tiểu Kiệt Kiệt a, cậu đừng nói cậu không nhớ, cái ngày mưa gió mịt mù đó, trong siêu thị, cậu bắt gặp Lý tổng, cậu....$%$@..."

Thấy Hoạt Thánh Tuyền đi đến, Lương Tu Kiệt vội vàng bịt miệng lải nhải của Biên Tiểu Tiểu lại. Biên Tiểu Tiểu thật muốn đá chết tên này một cái cho hả dạ

"Hoạt tỷ, có chuyện gì?" Lương Tu Kiệt ho khan, lấy lại vẻ mặt nhất quán lạnh lùng

Hoạt Thánh Tuyền ngượng ngùng nói: "Tu Kiệt, chủ nhật tuần này em rảnh sao, có thể cùng chị đi xem phim không?"

Nữ nhân này có chuyện gì nữa đây. Lương Tu Kiệt ngập ngừng một chút rồi trả lời: "Chủ nhật tuần này sao, không được rồi, gia đình tôi có chút vấn đề cần giải quyết, thực xin lỗi, lần sau đi"

"A, không sao, không sao, lần sau cũng được" Hoạt Thánh Tuyền có loại cảm giác, Lương Tu Kiệt lãng tránh bản thân, người này lúc nào cũng bề bộn nhiều việc, trong khoảng thời gian mấy tháng trở lại đây, nàng càng thêm xác minh, Lương Tu Kiệt không giao đối tượng

Lần sau thì lần sau vậy. Hoạt Thánh Tuyền ũ rũ đi tới ghế làm việc của nàng. Biên Tiểu Tiểu nhịn không được mắng:

"Tiểu Kiệt Kiệt, cậu đào hoa nhiều lắm, nhìn xem người nào chuẩn bị đi tới bàn chúng ta kìa"

Lương Tu Kiệt thở dài, lại nữa sao. Nguyễn Lễ Đào hôm nay trau chuốt vẻ ngoài dị thường tốt đẹp, hắn đặt lên bàn Lương Tu Kiệt một cốc cà phê, thấy Lương Tu Kiệt sắc mặt hoà hoãn nên dốc hết can đảm nam nhi mở miệng hỏi:

"Tiểu Lương, không biết chủ nhật tuần này em có thời gian không, anh muốn mời..."

Lương Tu Kiệt lãnh mạc cắt đứt lời hắn: "Thực xin lỗi, tôi bận rồi" Nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn lược hiển thất vọng cô bồi thêm một câu: "Nguyễn trưởng phòng, anh đừng nhọc lòng mua cà phê cho tôi nữa, để tôi và Tiểu Tiểu tự đi là được rồi"

Nguyễn Lễ Đào vô cùng quẫn bách trước đôi con ngươi hổ phách lạnh lùng của Lương Tu Kiệt, hắn hồi lâu mới đáp lại: "A, anh hiểu rồi, ly này em cứ uống đi" Nguyễn Lễ Đào không biết hắn đã làm sai cái gì mà Lương Tu Kiệt cứ cự tuyệt lời mời của hắn, hắn thật buồn

Hắn cũng được coi là có khuôn mặt anh tuấn, ngoại hình thì không tồi, chả lẽ bản thân không lưu lại chút ấn tượng gì với Lương Tu Kiệt sao, Nguyễn Lễ Đào cảm thấy với không tới Lương Tu Kiệt, cô tựa thiên sứ trên cao mà hắn chỉ là vũng bùn dưới đất

Biên Tiểu Tiểu bĩu môi: "Xong, thêm một nam nhân tan vỡ trái tim. Để mình ghi tên hắn vào danh sách những người truy phỏng thất bại"

Lương Tu Kiệt trầm giọng cảnh cáo:

"Biên Tiểu Tiểu, có tin hay không mình nói với Phương phó tổng về chuyện xấu của cậu, nhớ không nhầm thì hôm trước có chị gì phòng trên đến tìm cậu thì phải?"

Biên Tiểu Tiểu trố mắt, lắp bắp: "Cậu, cậu, cậu" Sắc mặt nàng thay đổi rất nhanh dường như có thể xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ: "Tiểu Kiệt Kiệt, Kiệt đại nhân vạn vạn tuế, mình biết cậu là người tốt nhất thế gian này, xinh đẹp bá đạo giỏi giang nhất, vì vậy cậu đừng đi nói với nàng ấy a"

"Hừ, biết lỗi là tốt" Mỗi một lần Biên Tiểu Tiểu dùng vẻ mặt đó cầu xin cô, da gà da vịt của cô cũng đều nổi lên

Biên Tiểu Tiểu nội tâm xì một tiếng, tên vô lại vô lương tâm thiếu nghị lực....

"Cậu suy nghĩ cái gì mà cười đến vui vẻ như vậy?"

Lý Thục Nhàn nhãn thần nhu hoà

nhìn xuống phồn hoa S thị, ôn nhu cười: "Không gì, chỉ là cảm thấy vẻ mặt em ấy lúc đó có chút ngốc thôi"

"Ai ngốc cơ?" Phương Hựu An thắc mắc, khuê mật của nàng hôm nay lạ lắm cứ nhìn vào văn kiện rồi cười cười suốt buổi thôi

Lý Thục Nhàn lắc đầu: "Hựu An, cậu nghe lầm, không ai"

Phương Hựu An 'Ân' một tiếng, đại não như nhớ ra điều gì đó:

"Buổi tiệc giữa các xí nghiệp giao lưu trên du thuyền sắp tới cậu tìm được người đi chung chưa?"

"Vẫn chưa, còn cậu"

"Mình đi với em ấy, như cậu đã biết đó, Biên Tiểu Tiểu" Phương Hựu An rạng rỡ cười, nữ nhân khi yêu biểu tình trên khuôn mặt nhìn vào là thấy nhất thanh nhị sở

"Ân" Lý Thục Nhàn gật gù, thân khuê mật giao đối tượng, hơn nữa đối tượng là nữ nhân. Lần đầu tiên sau bao nhiên năm, Lý Thục Nhàn thấy Phương Hựu An vui vẻ đến thế

Tình yêu làm cho con người hạnh phúc vậy sao? Vì cái gì nàng chỉ toàn thấy đắng cay mờ mịt....

Lương Tu Kiệt hoàn tất đồ án mà Lý Thục Nhàn giao phó, nhanh chóng đem lên phòng nàng. Gõ cửa, không có tiếng đáp lại, Lương Tu Kiệt chậm chạp đẩy cửa bước vào

Nàng ấy đang ngủ. Lương Tu Kiệt đến gần, trộm nhìn dung nhan ngủ say của nàng ấy, hai hàng lông mi dài cong vυ"t hơi run lên, tóc đen mềm mại xoã tung trên đầu vai. Lý Thục Nhàn ngủ nhan tựa tiên tử một dạng, nàng đẹp quá....

Lương Tu Kiệt nhãn thần lộ si ngốc ngắm nhìn nàng, dù cho nhiều đêm nằm mộng thấy nàng hay chân chính nhìn nàng, Lương Tu Kiệt luôn cảm thấy không đủ, một nghìn lần hay vạn lần đi chăng nữa vĩnh viễn thiếu

Thời gian lắng đọng tại giây phút này thì thật tốt biết mấy, để tôi có thể nhìn người thêm chút nữa. Lương Tu Kiệt lấy lại định thần, cô đang làm trễ nãi công việc a. Lương Tu Kiệt cẩn thận từng li từng tí đặt sấp đồ án lên bàn, khuỷ tay bên phải vô tình động đến chậu hoa nhỏ bên cạnh

Tiếng 'Cộp' rất nhỏ phát ra nhưng đủ khiến một người luôn ngủ không sâu như Lý Thục Nhàn tỉnh lại, thanh âm nàng khàn khàn vì mệt nhọc:

"Kiệt, nhanh như vậy hoàn thành xong rồi sao?"

"Ân" Lương Tu Kiệt nhãn thần tràn ngập quan tâm hoà đau lòng: "Thục Nhàn, chị có chỗ nào không khỏe hả?"

Lý Thục Nhàn yếu ớt cười: "Xác thực a, bả vai và lưng có điểm đau nhức"

"Thục Nhàn chị nằm xuống giường đi, em giúp chị xoa bóp" Lương Tu Kiệt không chút do dự nói. Thấy bộ dáng nàng ấy gầy yếu như thế, cô không đành lòng rời đi

"Nhưng là, Kiệt, không cần..." Lý Thục Nhàn đỏ mặt

"Không nhưng nhị gì hết, chị nằm xuống giường đi, ngoan, nghe lời" Ngữ khí Lương Tu Kiệt cực giống hống đứa nhỏ, điều này làm cho Lý Thục Nhàn thụ rất nhiều ấm áp xen lẫn cảm động

Lý Thục Nhàn ngoan ngoãn nằm sấp xuống chiếc giường mềm mại nhắm lại mắt. Bàn tay Lương Tu Kiệt như có ma chú, xoa đến chỗ nào chỗ đó thập phần tê dại, lực đạo vừa phải, các cơ khớp sưng lên của nàng thả lỏng ra không ít. Lý Thục Nhàn được em ấy ấn nhu, điểm giữa lông mày giãn ra, cả cơ thể lâng lâng thư thái

Lương Tu Kiệt em ấy xoa bóp nhiệt tình lắm, đến tận hai tiếng đồng hồ, khi nàng bảo ngừng em ấy mới chịu ngừng. Lý Thục Nhàn ôn nhu hỏi:

"Kiệt ngốc, có mỏi hay không?"

Lương Tu Kiệt mềm nhẹ lắc đầu: "Không nga, làm sao em cảm thấy mỏi đây, lúc trước có học một khoá về xoa bóp nên em quen tay rồi, hắc hắc"

Lý Thục Nhàn nắm lấy bàn tay cô nâng lên, lòng bàn tay ửng đỏ, đứa ngốc này, vậy mà nói không mỏi

Lương Tu Kiệt chưa bao giờ nhìn thấy bàn tay một người có thể xinh đẹp đến thế, mềm mại đến thế. Nhìn bàn tay của mình được Lý Thục Nhàn nâng niu, nội tâm đột nhiên dâng lên cỗ loạn nhịp

"Em thật tốt, nơi ấy hiện tại không còn nhức mỏi nữa rồi"

"Ha ha, chuyện nhỏ mà, chị đừng khách khí a"

Sau một hồi, Lý Thục Nhàn nhìn thẳng vào Lương Tu Kiệt con lai ngũ quan, thần tình tràn ngập tiếu ý, dị thường ôn nhu nói:

"Kiệt, sắp tới có buổi tiệc giao lưu giữa các xí nghiệp được thiết đãi trên du thuyền, em đi cùng tôi đi"

Lương Tu Kiệt khoé môi cong lên tạo thành một độ cung tuyệt đẹp

"Hảo, em nhất định sẽ đi..."

"Cùng với chị"